Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 27: Bộ Phong Trần nho nhỏ




Edit: Tình
Beta: Lãnh Dạ
Tiêu mặc quần áo của ta rất dài so với nó, quần áo kéo lê trên mặt đất, thấy nó dùng đôi chân trần chạy đến, ta lắc lắc đầu tiến lên bế nó.
“Tự ta biết đi! Không cần ngươi ôm!” Bị ta bế như thế, tiểu tử kia có chút không hài lòng.
“Với đôi chân ngắn ngủn của ngươi, có vắt lên cổ chạy cũng không đuổi kịp ta.” Ta cười cười, một tay ôm tiểu tử kia, một tay đưa qua nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm giống như búp bê của nó.
Phần lớn người đến tuổi của ta đều đã có con, lúc trước sớm biết bản thân làm một ít chuyện phi thường nguy hiểm, nếu thành công thìđều được quang vinh, nếu thất bại, tất cả những người có quan hệ với ta đều bị liên lụy.
Trẻ con, tuy rằng cũng thích nhưng khi ta chưa thành công thì trăm triệu lần không thể có.
Sau này, chuyện xảy ra không phải đã gián tiếp chứng minh đều ta nghĩ làđúng sao? Làm con của Sầu Thiên Ca, cho dù không có lỗi gì cũng sẽ vì phụ thân nó mà phải gánh vác chỉ trích.
Đáng tiếc a ~ người ta yêu là nam nhân, ta cũng là nam nhân, nam nhân cùng nam nhân, làm sao có thể sinh được đứa nhỏ?
“Hừ.” Tiểu tử kia hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng nói không muốn ta ôm, hiện tại lại  xoay người dùng hai tay ôm cổ ta, đầu ngã vào bả vai ta.
Nếu ta thật sự có con, có thể xinh xắn được như tiểu nam hài này không nhỉ? Ô, nếu là trên đời này cóđược nữ tử xinh đẹp như Bộ Phong Trần, nói không chừng có thể thật.
“Tiểu tử kia, không nhớ phụ mẫu sao?” Vừa ôm tiểu nam hài, ta vừa hỏi nó.
“Quên.” Tiểu nam hài trả lời.
Sao ta lại quên được chứ, Tiêu đã mất trí nhớ, cái gì cũng quên, làm sao biết phụ mẫu là ai.
“Vậy ngươi không muốn biết phụ thân ngươi mẫu thân ngươi là ai sao?” Ta lại hỏi.
“Không muốn.” Trả lời ngắn gọn, Tiêu ghé vào ngực ta, đưa tay sờ vành tai ta, có chút ngứa.
Thật cứ như đùa, tuy rằng ta là người không thích quá thân cận với người khác, nhưng mà đối với một tiểu hài tử xinh đẹp giống Tiêu thì không có vấn đề gì, ngược lại, ta thật ra rất thích cùng tiểu tửđáng yêu này ở cùng một chỗ, điều kiện tiên quyết là không được quậy phá, không được gào khóc.
Đau đầu nhất là cãi nhau với đứa nhỏ.
Tới bể tắm, ta thả Tiêu xuống dưới, tự mình xoay người cởi quần áo ngồi vào bể tắm, sau đó mới đưa tay ra nói với tiểu nam hài: “Lại đây ta ôm ngươi xuống.”
“Vì cái gì?” Tiểu tử kia vừa hỏi, một đôi mắt ngập nước lướt trên người ta, rõ ràng là một đứa nhỏ, nhưng ánh mắt kia lại thâm thúy làm cho người ta cảm thán.
“Chỗ này nước hơi sâu, ngươi không sợ bị chìm à?” Tiểu tử kia mất trí nhớ ngay cả loại chuyện này cũng không biết sao? Nhìn thấy tiểu tử kia nhìn chăm chú vào người ta bằng ánh mắt không rõ cóý gì, ta tự hào cười, nói “Hâm mộ dáng người của thúc thúc sao? Chờ ngươi trưởng thành cũng sẽ không thua kém thúc thúc.”
“Thúc thúc?” Nhướn mày, tiểu tử kia tự hồ nở nụ cười, sau đó ngẩng đầu nhìn ta nói “Ngươi già như vậy sao?”
Ai u, tiểu tử kia tuy rằng mất trí nhớ mà miệng vẫn ngọt thế nhỉ, làm sao giống tiểu quỷ Nhất Tịch ở Nhất Trọng Môn kia, mở miệng đã kêu ta ‘đại thúc’, Sầu Thiên Ca ta làm sao già như vậy được, ta đây là nam nhân thành thục, chỉ có thằng quỷ nhỏđó không hiểu.
“Ha hả, thế muốn gọi ta như thế nào?” Kêu đại ca đi, ta không ngại đâu.
“Ngươi còn chưa nói cho ta biết tên của ngươi.” Tiểu tử kia cởi quần áo liền đứng bên cạnh bể, một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng, ta đột nhiên có một loại ảo giác, trong thân thể nho nhỏ kia giống như chất chứa một sức mạnh cường đại.
Thiếu chút nữa đã quên, Tiêu không phải làđứa nhỏ bình thường, dù sao nó cũng được tìm thấy ở Cửu Trọng Môn, có thểở Cửu Trọng Môn đã nói lên võ công không liên hệ gì với từ’kém’, nói không chừng là luyện võ kỳ tài, tiểu thiên tài tu tiên được Bộ Phong Trần đặc biệt mang về Cửu Trọng Môn cũng không nhất định.
“Sầu Thiên Ca.” Ta nói.
“Ta đây gọi tên ngươi” nói một câu, tiểu tử kia hướng tới ta cười, chậm rãi gọi tên ta “Sầu Thiên Ca, rất vui được quen biết ngươi, ta là Tiêu.”
“Ha hả a…” Thật sự là một tiểu hài tử làm cho người ta vui vẻ.
“Còn không xuống?” Ta bơi qua, đưa tay kéo tiểu tử vào bể, tuy rằng lọt vào một cái bể sâu hơn so với chiều cao của nó, Tiêu một chút cũng không sốt ruột, tùy ý ta ôm.
Tiểu tử kia còn nhỏ mà không biết sợ gì cả.
“Buông ra.” Còn nhỏ nhưng sức lực cũng không hề nhỏ, Tiêu nhẹ nhàng đẩy ta ra, sau đó cả người nổi lên trên mặt nước, loại trôi nổi này không giống như bơi lội mà là nó lợi dụng chân khíở bốn phía làm cho bản thân trôi nổi trong nước, thoạt nhìn nó dương dương tự đắc.
Vốc nước nhẹ nhàng phả lên mặt, Tiêu nhắm mắt hít nhẹ một hơi, trên mặt tiểu hài tử chợt xuất hiện vẻ trầm ổn mà một đứa trẻít tuổi như thế không thể có.
Ta hơi mị mắt, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, tiểu hài tửở Thánh Môn, thoạt nhìn cũng không phải bình thường, đầu tiên là một thằng nhóc Nhất Trọng Môn Nhất Tịch, hiện tại là một tiểu hài tử ba tuổi mất trí nhớ của Cửu Trọng Môn, một đứa so với đứa kia mạnh hơn.
Ta thấy Tiêu ngoại trừ không nhớ mình là ai, đến từđâu thì các mặt khác đều dương dương tựđắc, cũng không có vẻ vội vội vàng vàng, tương lai của đứa nhỏ này chỉ sợ là rất kinh khủng đây.
“Tiêu, ta làm phụ thân ngươi được không?” Này hẳn không xem như lừa bán đi?
Ta về sau khẳng định không có con, nếu có thể có một đứa con xinh đẹp, tư chất cực kì cao như Tiêu, ta sẽ thật cao hứng.
“Ngươi nghĩ hay nhỉ.” Trợn trắng mắt, Tiêu không khách khí liếc ta một cái.
Chậc chậc, tính cách này cũng giống ta ghê.
Đi ra từ trong bể tắm, ta ôm Tiêu về phòng, phải tìm cho đứa nhỏ này một vài bộ quần áo để mặc mới được.
“Ngươi vào phòng ta chờ một chút, ta đi tìm quần áo cho ngươi mặc, không được chạy lung tung, cóđược không?”Đem Tiêu đặt lên giường, ta nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.
“Ta không có thói quen không mặc quần áo chạy lung lung.” Tiểu nam hài nói.
Ta nhịn không được nở nụ cười, thật sự là một đứa nhỏ thông minh, ồ, phải nhờ bọn Tiểu Hoa giúp đỡ tìm quần áo cho nhóc này mới được.
……….
……….
Sau khi Sầu Thiên Ca rời khỏi, tiểu nam hài ngồi trên giường liền nhíu mày, cúi đầu nhìn thân thể nhỏ nhắn của mình, không khỏi nhắm mắt thở dài thật sâu.
“Thật sự phiền phức.” Ngữ khí của hắn, một chút cũng không phải một đứa trẻ ba tuổi nên có.
Ngồi xếp bằng trên giường, tiểu nam hài nhắm mắt thửđiều tức (điều động, phân phối chân khí), sau một lát, một làn khói màu trắng từ trên đỉnh đầu hắn cậm rãi bay lên, nhẹ nhàng ói ra một ngụm trọc khí (khí bẩn), trên gương mặt nam hài thêm vài phần đỏửng.
“Phải tiêu tốn một đoạn thời gian mới có thể chậm rãi khôi phục, nếu dùng bộ dáng này xuất hiện ở Cửu Trọng Môn bị hắn nhìn thấy, chỉ sợ gặp phải chút phiền phức.”
Nam hài không phải nam hài, mà là nam nhân, Tiêu không phải Tiêu mà là Bộ Phong Trần.
Nghĩ tới hết thảy những gì hắn nhìn thấy sau khi tỉnh lại, giả nhân giả nghĩa bắt đầu cảm thấy buồn cười, như thế nào khéo như vậy, cố tình bị nam nhân tên Sầu Thiên Ca kia đưa về Nhất Trọng Môn.
Đêm đó lúc trong rừng trúc, Bộ Phong Trần bắt đầu cảm thấy khó chịu, chân khí nghịch lưu, đau đầu như búa bổ, sau đó tuy rằng đã chậm rãi điều tức làm cho chân khí bình thường trở lại, nhưng có một chút làm cho hắn cảm thấy lo lắng.
Không biết vì sao khi tưởng tượng đến cảnh ngụy thánh cùng Sầu Thiên Ca ở cùng một chỗ, nội tâm của hắn lại lên xuống lớn như vậy, ảnh hướng lớn đến mức làm cho hắn không thể tin vì cái gì lại trở nên như vậy.
Rút cuộc cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.
Muốn nhắm mắt tu hành nhưng tâm khó có thể bình tĩnh, kết quả cuối cùng không ngờ hắn tẩu hỏa nhập ma, cũng may hiện giờ tu vi đãđủ khiến cho hắn không nhập ma đạo, nhưng không thể tránh được kết cục quay về hình hài của trẻ con, lại cần một thời gian tu dưỡng mới có thể ngôi phục bộ dáng vốn có.
Mà cho đến lúc này đó, công lực của hắn cũng có thể khôi phục đến đỉnh điểm.
Trăm năm một lần luân hồi, mỗi khi tới mùa đông cách 100 năm, họ sẽ biến thành trẻ con, làm cho cơ thể lại một lần nữa trẻ lại tràn ngập sức mạnh, lặp đi lặp lại, vĩnh viễn không có ngày giàđi.
Chỉ là bởi vìđêm đó chân khí nghịch chuyển làm cho giả nhân giả nghĩa biến thành bộ dáng trẻ con trước, mà tình hình như thế nếu giống với bình thưởng hẳn là phải trải qua một mùa đông, cho đến khi mùa xuân đến mới có thể khôi phục.
Lúc này rõ ràng mới bắt đầu mùa thu thôi, giả nhân giả nghĩa không biết bộ dáng này sẽ kéo dài cho đến khi nào.
Ngày đó sau khi biến thành trẻ con, hắn ngất xỉu trong biển mạn châu sa hoa, đợi khi hắn tỉnh lại ngoài ý muốn phát hiện bản thân thế nhưng nằm cùng giường với Sầu Thiên Ca.
Nhắm mắt lại hồi tưởng một lát, Bộ Phong Trần liền biết đại khái sự tình đã xảy ra, hắn dĩ nhiên là bị Sầu Thiên Ca đưa về Thiên Ba Hạo Miểu của Nhất Trọng Môn.
Sầu Thiên Ca chắc là không biết hắn kỳ thật là Bộ Phong Trần.
Thật khéo, Cửu Trọng Môn lớn như vậy, vì sao cố tình bị Sầu Thiên Ca gặp được?
Càng làm cho Bộ Phong Trần không thể giải thích chính là vì sao khi Sầu Thiên Ca tỉnh lại, hắn lại nói chính mình mất trí nhớ, nếu nói mất trí nhớ vì che giấu thân phận của mình, thế thì vì cái gì muốn tắm cùng Sầu Thiên Ca.
Không phải căn bản hắn sẽ không cùng những người khác tắm cùng một bể hay sao?
Nhưng vừa mới chẳng những tắm cùng Sầu Thiên Ca, còn diễn như một đứa trẻ thật sự.
Bộ Phong Trần a Bộ Phong Trần, ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ bị tên Sầu Thiên Ca kia đầu độc rồi, như thế nào lại mất đi lý trí, làm ra những chuyện không thể lý giải như vậy.
“Nhưng mà nếu đã tới Thiên Ba Hạo Miểu, chi bằng ở Nhất Trọng Môn một thời gian chờ bình phục cũng tốt.” Nơi đây có thể tránh khỏi Bộ Phong Trần kia, cũng có thể nhìn xem Sầu Thiên Ca này rốt cuộc là ai, lại có quan hệ gì với Thánh Nhân.
Đưa tay nhẹ nhàng xoa hai má mình vừa bị Sầu Thiên Ca nựng, Bộ Phong Trần thở dài một tiếng: “Thật sự là nam nhân to gan, về sau nhất định phải đòi ngươi đền bù.”
………….
………….
“Cái gì, quần áo cho đứa trẻ 3 tuổi ư? Sầu đại ca, ngươi… Ngươi chẳng lẽ lại tư **!”
Tiểu Hoa cô nương, nàng suy nghĩ nhiều rồi.
“Không phải, là ta nhặt được.” Ta ăn ngay nói thật, chỉ là không nói ta nhặt được nam hài kia ở Cửu Trọng Môn.
“Nhặt được hả? Được rồi, ta hiểu mà, Sầu đại ca yên tâm đi, ta sẽ không nói chuyện này cho ai đâu.” Tiểu Hoa tỏ ra hiểu biết, trịnh trọng gật đầu.
Ta nhịn không được trở mặt xem thường, nhanh giải thích: “Thật sự là ta nhặt được.”
“Biết rồi, ta đương nhiên đã biết, không phải ngươi sinh, là ngươi nhặt được.” Tiểu Hoa mỉm cười gật đầu.
Ta nhất thời nghẹn lời, đàn gảy tai trâu, giải thích chi bằng không giải thích, dù sao bộ dạng Tiêu xinh đẹp như vậy, nghi là con ta cũng không sao, chỉ là tiểu tử kia lại không đồng ý.
Thật là, rõ ràng đã quên mất phụ mẫu, Sầu Thiên Ca ta lại anh tuấn tiêu sái, tiểu tử kia còn không nguyện ý làm con ta.
Một lát sau, Tiểu Hoa đưa đến cho ta một vài bộ quần áo cho đứa trẻ 3 tuổi, lấy được quần áo rồi ta liền nhanh chân trở về.
“Sầu đại ca, ta đến xem đứa nhỏ, chăm sóc đứa nhỏ nha, dù sao có nữ nhân vẫn tốt hơn!” Tiểu Hoa nhanh đuổi theo ta, hô lớn “Mẫu thân của đứa nhỏ là ai thế?”
Ta… Ta làm sao biết mẫu thân của nó là ai!
“Thánh Nhân của các ngươi!’ Ta nhịn không được quay đầu lại hô một tiếng, Tiểu Hoa lập tức bưng kín miệng.
Liên tục lắc đầu, ta cầm quần áo rất nhanh trở về tới phòng mình, tiểu tử kia rất ngoan, vẫn ngồi trên giường không có chạy lung tung, khoanh chân ngồi trên giường.
Thấy ta đến liền mở to mắt nhìn ta.
“Này, đem quần áo mặc vào nhìn xem có hợp không.” Ta đi qua.
“Là đồ mới hay là của người khác đã từng mặc?” Bộ dáng ghét bỏ, tiểu tử kia nhìn quần áo trong tay ta.
“Có để mặc là tốt lắm rồi, ngươi còn ghét bỏ cái gì?” Đem quần áo đặt trên giường, nhìn thấy Tiêu vẫn một bộ dáng ghét bỏ, ta cười nói “Được rồi được rồi, là quần áo mới rất sạch sẽ.”
Có chút không tin, Tiêu còn tự mình đến xác định xem phải quần áo mới hay không, sau đó mới mặc vào.
Quả nhiên, bị ta đoán trúng.
Tiêu mặc quần áo, ta muốn giúp nó cột tóc, nó cũng không cho ta đụng vào, chỉ dùng một sợi dây bằng lụa hơi cột lại, tiểu hài tử nhàn nhàn tản tản đáng yêu.
Chậc châc, nếu không phải nó là một đứa trẻ 3 tuổi, ta đại khái nghĩđến giả nhân giả nghĩa, có vài chỗ giống, giống ở chỗ tự kỷ, giống ở chỗ không lúc nào từ trên người lộ ra rắm thối.
Kỳ thật có đôi khi, tuy rằng đáng giận, nhưng cũng đáng yêu.
“Ngươi biết Bộ Phong Trần không?” Tuy rằng biết tiểu hài tử mất trí nhớ, nhưng ta cũng nhịn không được hỏi.
“Không biết, hắn là ai vậy?” Tiểu tử không giống diễn trò giả ngu, đáp lời.
“Ha hả, ngươi cùng hắn thật ra rất giống nhau.” Vừa giúp nó sửa sang lại quần áo, ta vừa cười cười nói.
Tiêu nghiêng đầu nhìn ta, trừng mắt hỏi: “Ngươi cùng hắn rất quen thuộc sao?”
“Rất quen, từng thân quen.” Cười cười, ta vỗ nhẹ lên lưng nó, nói “Chỉ làđã từng mà thôi.”
“Vì cái gì?” Tiểu hài tử hỏi, tựa hồ có chút tò mò.
“Bởi vì bọn họ hiện tại đã…” Đang muốn tiếp tục nói, ngoài cửa phòng liền vang lên tiếng Tiểu Hoa cùng thằng nhóc con.
Bị bọn họ làm gián đoạn, ta cũng không tiếp tục nói, nhưng mà thiếu chút nữa đã nói ra, có lẽ bởi vì chuyện này vẫn đè nặng trong tâm trí ta không thể nói cho ai, hiện giờ gặp một tiểu tử giống tính cách của ta, lại đột nhiên rất muốn đem những điều ủy khuất nói hết ra.
“Sầu đại ca, chúng ta đến thăm ngươi! Ngươi cóởđây không?” Tiểu Hoa ở ngoài của gọi to.
“Sầu đại ca, chúng ta đến xem hài tử của ngươi, ta là lão Đại của nó, ha ha ha! Ta đến dạy nó võ công!”Đó là thanh âm của thằng nhóc thối, nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy thằng nhóc đó, nó vẫn một bộ dáng người lớn, hiện tại thân quen rồi, nó căn bản là một thằng nhóc 8 tuổi.
“Thật khéo.” Hai chữ tỏ vẻ không hờn giận, Tiêu ngồi trên giường nghiêm mặt.
Tên này, tính cách cũng tồi tệ.
“Được rồi, đừng hô to gọi nhỏ nữa, mau vào đi.” Ta vừa mới nói xong, bọn Tiểu Hoa đãđẩy cửa bước vào, ngoại trừ Tiểu Hoa cùng thằng nhóc thối còn có Tiểu Thảo.
Vừa tiến vào, Tiểu Hoa cùng thằng nhóc thôi chưa kịp nhìn đến Tiêu đã vội kinh hô.
“Thật khá! Sầu đại ca, đây là thật con của ngươi à?”
Thằng nhóc thối chính là há miệng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu.
Độấm trong phòng lúc đó như thế nào đột nhiên giảm xuống, chẳng lẽ là thời tiết thay đôi? Ta nhìn ra ngoài, rõ ràng là trời trong nắng ấm.
“Sầu đại ca, trong phòng ngươi sao lại lạnh vậy” Tiểu Thảo kỳ quái nhìn bốn phía.
Tiểu Hoa cùng thằng nhóc thối rất nhanh chạy lại, nhất là Tiểu Hoa, vừa cười ha hả chạy đến vừa dang tay hướng về phía Tiêu như muốn bế.
“Thật đẹp nha, tỷ tỷ ôm một cái nào.”
Tiêu không nói được một lời nào, đôi mắt sắc lạnh trực tiếp nhìn qua, Tiểu Hoa nhất thời dừng bước, thu tay lại, chạy trở về.
“Ha hả, Sầu đại ca, hài tử của ngươi sao lại cóánh mắt lợi hại như vậy a.” Cười gượng hai tiếng, Tiểu Hoa đi đến bên cạnh ta.
“Các ngươi không nên trêu ghẹo nó, tính tình của nó không phải tốt lắm, đúng không, Tiêu?” Quay đầu nhìn tiểu nam hài, ta cười ngồi xuống bên cạnh nó.
“Sầu đại ca, Sầu đại ca, về sau… Về sau để ta dạy Tiêu võ công đi, ha hả, ha hả…” Xoay xoay ngón tay, thằng nhóc thối cư nhiên thẹn thùng, vừa trộm nhìn Tiêu vừa cúi đầu hắc hắc ngây ngô cười.
Tiểu tử này, mối tình đầu a! Mắt nhìn thật không tồi nha, chỉ là xem khuoon mặt lạnh tanh kia của Tiêu, chậc chậc, kết băng mất rồi.
“Dạy ta võ công? Ha hả —” một đứa nhỏ ba tuổi còn có thể cười lạnh.
“Đúng vậy, đúng vậy, ta chính là Nhất Trọng Môn Nhất Tịch, là người có võ công cao nhất Nhất Trọng Môn, bọn họđều không lợi hại bằng ta!” Thằng nhóc thối lập tức nhảy dựng, hoàn toàn không nhìn ra hàn quang trên mặt Tiêu.
Tiêu là từ Cửu Trọng Môn tới, hơn nữa hôm nay lúc tắm rửa đứa nhỏ này có thể vận dụng chân khí một cách tự nhiên, ta nghĩ võ công của Tiêu hẳn là rất  cao.
Chi bằng thừa dịp này nhìn xem võ công của nó thế nào, thằng nhóc thối dù sao cũng là Nhất Trọng Môn Nhất Tịch, người thì nhỏ nhưng rất ma mãnh, hẳn là có thể đủ để so võ công với đệ tử Cửu Trọng Môn.
Chỉ là Tiêu còn quá nhỏ. Chỉ có 3 tuổi.
“Phải không?” Trong mắt Tiêu ngoài ý muốn xẹt qua một tia hào quang “Ngươi chính là Nhất Trọng Môn Nhất Tịch?”
Đứa nhỏ này còn cảm thấy hứng thú? Nhưng mà, sao ta cảm thấy ánh mắt nó có chút nguy hiểm.
“Đúng vậy, hắc hắc!” Tự hào cười, thằng nhóc thối chỉnh lại quần áo làm ra tư thế tự cho là suất nhất.
“Vậy võ công của ngươi giỏi lắm?” Tiêu lại hỏi.
“Đương nhiên rồi!”
“Tiêu, ngươi muốn làm gì?” Ta tò mò hỏi.
Tiêu nhìn thấy ta mỉm cười, bàn tay nhỏ bé liền chỉ về phía thằng nhóc thối, nói: “Hắn nói hắn võ công cao, ta so với hắn một lần vậy.”
“Không được, không được, sẽ làm bị thương ngươi, vạn nhất… Vạn nhất làm bị thương ngươi, ta… Ta sẽ thực thương tâm.” Thằng nhóc thối lại bày ra bộ dáng thẹn thùng.
“Không sợ, ta sẽ không làm bị thương ngươi.” Mỉm cười, bàn tay nhỏ bé của Tiêu liền đưa ra ngoài, chén trà đặt trên bàn tay vào trong tay nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.