Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 22: Thu cùng Sầu




Vốn ban đầu định đến phủ thành chủ dự tiệc, không ngờ đám người Triệu Thành tự mình đến thăm, hai chữ ‘Thánh môn’ này đối với Triệu Thành có lực hấp dẫn thật lớn.
Đoàn người cư nhiên tìm chỗ ngồi xuống, Bộ Phong Trần, Thái tử Triệu Thành, tiểu vương gia Triệu Thiệu, Thanh Thành thiếu chủ Lâm Thiếu Quần, còn có cái tên nhìn như đại tức phụ (con dâu cả) – đại tướng quân Vệ Phong.
Vệ Phong này, trước kia thấy Bộ Phong Trần như thấy được mật ngọt, không biết xấu hổ liều mạng dính vào, hiện tại từ một tên một tay đả hổ nhanh chóng biến thành đại tức phụ ngượng ngùng quẫn bách, xấu hổ không dám nhìn Bộ Phong Trần.
“Tiểu Mật nhi, các con cũng ngồi xuống đi.” Cùng đi với Tam Khâu đạo nhân còn có hai đồ đệ của hắn, tiểu chất nữ Điền Mật Nhi cùng với sư huynh của nàng là Thanh Phong.
Bọn Thái tử Triệu Thành đều đã ngồi xuống, ba người sư đồ kỳ quái còn đứng bên cạnh, cảm giác kia khỏi nói là có bao nhiêu kỳ quái.
Nhất là Tam Khâu đạo nhân, mấy ngày trước nhìn vẫn như là tiên phong đạo cốt (tiên nhân) đích thật, hôm nay hai tay lại buông lỏng bên người, đứng ở bên cạnh ưỡn bụng, sắc mặt thực thối giống như mọi người ở đây thiếu hắn tám trăm vạn vậy, tư thế kia nhìn rất khôi hài.
Tam Khâu đạo nhân đứng, Điền Mật Nhi cùng Thanh Phong cũng không dám ngồi, hai người đứng hai bên Tam Khâu đạo nhân giống như ba thủ vệ, chỉ là mặc một thân quần áo tu hành mà thôi.
“Ngạch, đúng vậy, đạo nhân cũng ngồi xuống đi.” Thanh Thành thiếu chủ Lâm Thiếu Quần mở miệng nói, vài người ở bên cạnh ăn cơm đều cảm thấy không được tự nhiên.
Điền Mật Nhi lắc đầu nói: “Đại bá, không được đâu, sư phụ nói hiện tại chúng ta là nô bộc của Bộ tiên sinh, nô bộc không thể cùng chủ nhân ngồi chung một bàn.” Tiểu nha đầu này làm sao nguyện ý làm nô bộc chứ, vừa nói vừa xem biểu hiện của Bộ Phong Trần ở bên cạnh.
“Hừ —-” Tam Khâu đạo nhân khẽ hừ một tiếng, buồn bực nói “Tam Khâu đạo nhân ta tuy rằng chán ghét người Thánh môn dối trá nhưng nói là giữ lời, thua sẽ thực hiện ước định, làm nô bộc của Bộ Phong Trần ngươi thì làm, sẽ không tìm lý do để từ chối.”
“Làm nô bộc, chủ nhân không cho ngươi nói, ngươi liền ngoan ngoãn câm miệng là được.” Bộ Phong Trần không vội nói, vừa cầm lấy chén rượu nhấp một ngụm nhỏ, lại nói “Về phần hai đồ nhi của ngươi, bọn họ không có thuộc ước định, không cần trở thành nô bộc của ta.”
Tam Khâu đạo nhân hừ lạnh một tiếng liền im lặng đứng bên cạnh, bất quá người này cũng coi như là quan tâm đồ đệ của mình, trừng mắt nhìn Thanh Phong cùng Tiểu Mật nhi, muốn hai người ngồi xuống, chính mình đứng ở đó không nhúc nhích.
Ta tìm con Xuyên Sơn Giáp đến bảo hắn chuẩn bị đồ ăn cho Điền Mật Nhi cùng Thanh Phong, phỏng chừng bọn họ ngồi ăn cùng chúng ta cũng sẽ không dễ chịu.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Thái tử Triệu Thành rất nhanh liền đi thẳng vào vấn đề.
“Dựa theo quy định của võ tuyển đại hội ngày ấy, Bộ tiên sinh là người thắng cuộc được nhận mười hai vạn hoàng kim, số tiền này ta đã phân phó thuộc hạ mang tới khách điếm.” Thái tử Triệu Thành mỉm cười nói: “Trừ lần đó ra, Bộ tiên sinh còn có thể chọn một bảo vật tùy ý trong kho bảo vật của Thanh Thành thành chủ, không biết Bộ tiên sinh lúc nào rảnh rỗi liền ghé qua Thành chủ phủ một chuyến, Triệu Thành nhất định tự mình ra nghênh đón.”
Ngay từ đầu, Triệu Thành còn không có đề cập đến ‘Thánh môn’, bất quá ta cũng không tin nam nhân này đơn thuần như thế lại đây, Bộ Phong Trần có bối cảnh là ‘Thánh môn’ chính là đối với Triệu Thành có nhiều lợi ích.
“Không cần đâu.” Nào biết, Bộ Phong Trần từ chối ngay.
Điều này làm cho ta có chút giật mình, dù sao Thành chủ bảo khố ta cũng rất hứng thú, chính là tò mò đối với sợi tóc trong truyền thuyết kia.
Sợi tóc kia, có phải cũng giống với sợi trên cổ ta?
Đám người Triệu Thành cũng hơi sửng sốt, Thanh Thành thiếu chủ Lâm Thiếu Quần mỉm cười nói: “Thánh môn bảo vật nhiều như mây, bảo vật của Thanh Thành ta dĩ nhiên không lọt vào mắt của Bộ tiên sinh.” Vị thiếu chủ xảo trá này vừa nghe thấy có người không muốn lựa chọn bảo vật từ bảo khố của hắn liền vui vẻ lên.
Thái tử Triệu Thành nói ngay: “Nếu Bộ tiên sinh không muốn chọn lựa bảo vật trong bảo khố, Triệu Thành ta đây cam đoan, nếu Bộ Phong Trần có chuyện gì cần giúp đỡ, nhất định phải nói ra, ta dù có vượt núi đao biển lửa cũng nhất định giúp tiên sinh.”
Bộ Phong Trần mỉm cười, híp mắt, nói: “Vừa đúng lúc, Bộ mỗ đích xác có một việc cần thái tử điện hạ giúp.”
“A? Không biết là chuyện gì, Bộ tiên sinh cứ nói.” Triệu Thành không sợ Bộ Phong Trần đưa ra chuyện gì khó làm, sợ nhất là Bộ Phong Trần chuyện gì cũng không nhờ hắn, nếu không, hắn có thể dùng biện pháp gì để tạo quan hệ với Bộ Phong Trần đây.
“Hoa khôi Vãn Thu.” Ta nói một câu.
Một người phong lưu như Triệu Thành thì có gì ảnh hưởng đâu? Kết quả là không có, Triệu Thành cơ hồ muốn đáp ứng ngay, thay hoa khôi Vãn Thu chuộc thân, từ nay về sau không khó xử nam nhân số khổ kia nữa.
Ta biết Thái tử Triệu Thành là người như vậy, một Vãn Thu đối với hắn mà nói, có lợi trước mắt thì cũng chẳng là gì, mỹ nhân có đẹp đến đâu, cũng không bằng thiên hạ, giang sơn vạn dậm, thiên thu muôn đời.
Vào ban đêm, Thái tử Triệu Thành đã đem hoa khôi Vãn Thu từ Phong Lưu cư đi ra, lo lắng nam tử kia ở Phong Lưu cư sẽ không có chỗ để đi, để cho Vãn Thu tạm thời ở lại khách điếm, nếu ta đoán không sai, có mấy người buổi tối hôm nay sẽ đi vào khách điếm.
………….
…………..
Xe ngựa chở Thái tử Triệu Thành cùng Thanh Thành thiếu chủ lắc lắc rời khỏi khách điếm, tiểu vương gia Triệu Thiệu mặt dày lưu lại khách điếm, Triệu Thành không có ngăn cản, để cho hắn tạo lập quan hệ với Bộ Phong Trần có lợi vô hại.
“Vị Bộ tiên sinh kia hẳn là người đến từ Thánh môn, chỉ là xem ra tính tình có chút kỳ quái, rất khó tiếp cận, nghe đồn bảo vật của Thánh môn chồng chất như núi, chúng ta nếu muốn dùng tiền tài để nhờ cậy hắn, chỉ sợ là nói chuyện hoang tưởng, Bộ Phong Trần thoạt nhìn cũng không phải là người thích danh lợi quyền thế”. Trên xe ngựa, Lâm Thiếu Quần cau mày thấp giọng nói “Thái tử, chúng ta từng gặp được không ít người tu hành, đều có thể dùng tiền tài hoặc sắc đẹp mượn sức, nhưng vị Bộ Phong Trần đến từ Thánh môn này, giống như đối với cái gì cũng đều không có hứng thú… Phải nhờ cậy hắn, chỉ sợ khó càng thêm khó.”
Thái tử Triệu Thành chỉ cười lắc đầu, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng ngời ngoài cửa sổ xe, ngữ khí thoải mái nói “Tiểu Lâm chớ quên, cho dù là thánh nhân cũng là người, chỉ cần biết được nhược điểm của hắn.”
“Hay Thái tử đã biết được nhược điểm của Bộ tiên sinh?” Lâm Thiếu Quần hỏi.
Triệu Thành gật đầu, quay người lại nói: “Các ngươi có nhớ rõ một người nam nhân hôm nay ngồi chung bàn với chúng ta?”
“Nhớ rõ!” Cùng ở trong xe ngựa còn có đại tướng quân Vệ Phong, chính là lúc này Vệ Phong cũng không bình tĩnh như vậy, hoàn toàn không có ngốc nghếch như ban ngày, trong mắt lộ ra vài phần thâm trầm “Điện hạ, thuộc hạ đã âm thầm quan sát tên Thu Thiên Ca kia, trong cơ thể hắn chẳng những không có một chút chân khí, ngay cả một chút căn cơ võ công cũng đều bị người ta phá hủy, hiện tại là một tên phế nhân thôi.”
“Có thể là bởi vì trước kia trải quá đại chiến nào đó làm cho võ công căn cơ bị phá hủy?” Lâm Thiếu Quần nhớ lại nam nhân kia, nhíu mày nói “Đối với người nọ, ta có loại cảm giác nói không nên lời, người nọ tuy rằng nói chuyện cực ít, thoạt nhìn cũng không có chỗ nào đặc biệt nhưng ẩn ẩn lộ ra cảm giác làm cho người ta phải kiêng kị.”
“Nam nhân này cũng không phải người bình thường, chỉ là thuộc hạ cảm thấy hắn cùng Bộ Phong Trần làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn bất đồng, Thu Thiên Ca kia chắc chắn không phải là người của Thánh môn, kỳ quái là quan hệ của họ thoạt nhìn rất tốt, cũng có chút kỳ quái.” Vệ Phong phân tích.
Nghe xong lời nói của hai thuộc hạ, Triệu Thành gật đầu, cười nói: “Không tồi, xem ra các ngươi cũng phát hiện, Thu Thiên Ca này tuy rằng không phải người của Thánh môn, chính là cùng Bộ Phong Trần quan hệ cũng rất tốt, thậm chí tốt tới mức Bộ Phong Trần sẽ nghe lời của hắn.”
“Nếu muốn được Bộ Phong Trần trợ giúp, chúng ta nhất định phải thu nam nhân Thu Thiên Ca này vào tay.” Hơi hơi nhíu mày, Thái tử Triệu Thành dừng một lát lại nói “Ngày đó các ngươi có nghe thấy Bộ Phong Trần khi gọi nam nhân này, hắn gọi cái gì hay không?”
Vệ Phong cùng Lâm Thiếu Quần nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: “Sầu Thiên Ca?”
“Chỉ là… Sầu Thiên Ca không phải đã chết rồi hay sao” Thanh Thành thiếu chủ nói.
“Hơn nữa nam nhân này cùng với Sầu Thiên Ca bộ dáng không giống nhau, thoạt nhìn không giống dịch dung” Vệ Phong nói.
Triệu Thành vẫn chưa nói chuyện, chỉ âm thầm xoa kỳ lân ngọc bội bên hông hắn, đáy mắt vài phần thâm trầm.
Thu Thiên Ca, Sầu Thiên Ca, chỉ khác một chữ mà thôi.
Ngày đó hắn đích xác không có nghe lầm, Bộ Phong Trần gọi chính là Sầu Thiên Ca….
Sầu Thiên Ca a Sầu Thiên Ca, ngươi quả nhiên không chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.