Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 20: Đánh đánh đánh đánh




“Là ngươi?!” Đại hoàng tử nhận ra Bộ Phong Trần, đánh giá nam nhân từ trên xuống dưới một phen, sau đó, Triệu Kỳ nhẹ giọng cười nói: “Nguyên lai ngươi là người bên cạnh Triệu Thành, ha hả, bất quá cho dù đại la thần tiên đến đây cũng không thể nào cứu được các ngươi.”
“Bốn vị tiền bối võ công cao cường, cho dù là cửu đại trưởng lão trong truyền thuyết cũng không có khả năng ngăn càn, các ngươi thì có năng lực làm cái gì?” Khinh thường cười lạnh, Triệu Kỳ hoàn toàn không để mọi người ở trong mắt.
“Đại hoàng huynh, vì trở thành vua của miền Nam, cho dù làm cho hoàng cung đổ nát, làm cho miền Nam hoang tàn, huynh cũng muốn tiếp tục?” Triệu Thành đứng lên nhìn Đại hoàng huynh của hắn, lạnh lùng nói: “PHế đi Thái tử vị của huynh, phụ hoàng làm không hề sai, lòng của huynh chỉ chứa ghen tị cùng hận thù, căn bản không xứng trở thành hoàng đế của miền Nam, Đại hoàng huynh, huynh làm cho ta thất vọng rồi.”
Trong mắt lộ ra một tia do dự, nhưng rất nhanh đã bị thắng lợi trước mắt bao phủ, Đại hoàng tử Triệu Kỳ hừ lạnh một tiếng, nói: “Chớ nói lời vô nghĩa, vậy làm cho hoàng huynh của ngươi nhìn xem, Thái tử ngươi làm thế nào xoay chuyển cục diện.”
Hai bên bắt đầu đấu khẩu, nước bọt văng tung tóe, so với cuộc chiến trên quảng trường không kém hơn chút nào, chỉ là lão hoàng đế miền Nam ngồi trên đại điện phỏng chừng sắp tức chết, nghe được lão không ngừng ho khan.
Bộ Phong Trần không thèm để ý đến đám người đang đấu khẩu, nam nhân vỗ nhè nhẹ bả vai của ta, thấp giọng nói: “Ở đây chờ ta một lát.”
Nhìn Xuyên Sơn Giáp cùng Tam Khâu đạo nhân liếc mắt một cái, Bộ Phong Trần nói: “Các ngươi bảo vệ chỗ này cho ta.”
Tam Khâu đạo nhân nhảy ra, nghẹn đến đỏ mắt, nói: “Ngươi muốn đi, lão hủ cũng không thể ngồi im bất động.”
Con Xuyên Sơn Giáp ở bên cạnh thấp giọng cười hắc hắc, nói: “Thôi đi, ngươi đi ra cũng chỉ làm vật hi sinh, ở lại đây cùng ta bảo vệ Thu lão đại mới đúng.”
Trừng mắt nhìn con Xuyên Sơn Giáp một cái, Tam Khâu đạo nhân hừ nói: “Câm miệng, đồ lão yêu quái sợ chết!”
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau, Bộ Phong Trần bất đắc dĩ khoát tay áo, đạm cười nói với Tam Khâu đạo nhân: “Tam Khâu đạo nhân, từ nay về sau ngươi có thể rời khỏi, không còn là nô bộc của Bộ Phong Trần ta nữa.”
Theo ý của Bộ Phong Trần, kỳ thật là từ sau hôm nay sẽ quay về Thánh môn, chỉ là Tam Khâu đạo nhân hiểu lầm ý của hắn, nghĩ Bộ Phong Trần muốn đi thí mạng.
Hốc mắt đỏ lên, Tam Khâu đạo nhân trầm giọng nói: “Tam Khâu đạo nhân ta đâu phải là người sợ chết! Không được, ta nhất định phải cùng ngươi qua đó, cho dù ngươi không đồng ý, hôm nay Tam Khâu đạo nhân cũng cùng sống chết với ngươi, Bộ Phong Trần!”
“Phốc —” ta nhịn không được bật cười ha ha, tìm chỗ ngồi xuống, nói: “Chậc chậc, Tam Khâu đạo trưởng, ngài nên ở lại đi, ta không thích người thứ ba đâu.”
Tam Khâu đạo nhân nhất thời hò hét trừng mắt nhìn ta, chỉ vào mặt ta mắng: “Ngươi… Ngươi suy nghĩ cái gì trong đầu thế, Tam Khâu đạo nhân ta há lại cùng hắn lộn xộn, họ Thu kia, tự trọng! Biết không? Tự trọng!”
Mắng chửi người cũng mắng không ra, Tam Khâu đạo nhân tức giận đến mức nghẹn thành một bộ dáng làm cho người ta không nhịn được cười, thừa dịp Tam Khâu đạo nhân không chú ý, Bộ Phong Trần lập tức rời khỏi, sau khi Tam Khâu đạo nhân nhận ra thì nam nhân đã biến mất.
“Họ Bộ kia! Bộ Phong Trần!” Lớn giọng hô to mấy tiếng, Tam Khâu đạo nhân gấp đến độ nhìn tới nhìn lui xung quanh mấy lần cũng không thể nhìn thấy Bộ Phong Trần.
Vừa mới trong nháy mắt còn ở đây, Bộ Phong Trần đột nhiên biến mất không còn dấu vết.
Tam Khâu đạo nhân hô to một tiếng vang dội cả quảng trường đều vọng lại thanh âm của hắn, mọi người cơ hồ đều nghe được ba chữ ‘Bộ Phong Trần’, mà trong đó cũng có tứ ma đang trôi nổi giữa không trung.
“Bộ Phong Trần?” Tứ ma đồng thanh hô lên, bốn người hướng về một phương hướng không giống nhau nhìn qua, thoạt nhìn có chút khẩn trương.
“Bộ Phong Trần ở đâu?”
Hỏi, lại không ai dám trả lời, tứ ma tự hỏi tự đáp, giống như là muốn tự an ủi: “Ha hả — muốn đánh lạc hướng chúng ta chứ gì? Không có khả năng đâu, lão bất tử Thánh môn kia cả ngày chỉ biết trốn ở Thánh môn, làm sao có thể xuất hiện ở đây.”
“Bốn vị hảo bằng hữu, lâu rồi không gặp, đang tìm ta hả?” Thanh âm du dương mà có vẻ đạm mạc không biết từ nơi nào truyền đến, xác thực là thanh âm của Bộ Phong Trần.
Không biết khi nào, Bộ Phong Trần đột nhiên hiện ra phía trên quảng trường, đứng ở chính giữa tứ ma, bàn tay chấp ở phía sau, ngạo nghễ đứng thẳng, xa xa nhìn lại giống như một pho tượng điêu khắc, thánh khí lăng nhiên (?), tay áo tung bay, còn giống thần tiên hơn so với tứ ma.
Tứ đại thần tiên lại gặp siêu cấp thần tiên, trò chơi này thật đáng xem.
Thấy Bộ Phong Trần đột nhiên xuất hiện, tứ ma sửng sốt, nguyên bản chân khí cường hãn bao quanh thân thể nháy mắt tán loạn, không khí trở lại bình thường.
Ở quảng trường thứ hai sớm đã trở thành một mảnh hỗn độn, ngũ đại trưởng lão tuy rằng không bị thương quá nặng nhưng sắc mặt cũng không tốt lắm, hiển nhiên vừa rồi là vì cố gắng chống cự công kích của tứ ma mà mệt mỏi, hiện tại vô số lưỡi dao đánh úp lại đột nhiên tiêu thất, ngũ đại trưởng lão cũng nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống mặt đất, thừa dịp này liều mạng nghỉ ngơi.
Ngũ đại trưởng lão tạm thời nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt của tứ ma so với ai khác càng thêm khó coi.
“Làm sao lại là lão bất tử ngươi!” Cơ hồ là cuồng loạn, một trong số tứ ma nhịn không được nhả ra một câu.
Ta còn tưởng tứ ma chỉ biết đồng thời nói giống nhau, nguyên lai còn có thể tự bản thân nói.
“Ô?” Chân mày hơi nhíu, Bộ Phong Trần nghiêng đầu nhìn vị ma vừa nói chuyện, vị ma kia sửng sốt, giật mình mới nhận ra không nên nói lời vừa rồi.
“A, ta sai rồi, sai rồi, chúng ta nói chính là bọn họ!” Vội vàng sửa miệng, tứ ma không hẹn mà cùng chỉ hướng ngũ đại trưởng lão đang ngồi dưới đất.
Sau đó, tứ ma đều ôm quyền hướng Bộ Phong Trần thi lễ, thu hồi cuồng vọng cao ngạo vừa rồi, lại biến trở về bộ dáng thần tiên tao nhã như lúc đầu, còn khiêm tốn hơn chút đỉnh.
“Tiền bối.”
“Môn chủ.”
“Bộ tiên sinh.”
“Thánh nhân.”
Bốn người biến hóa nhanh chóng trở thành những người vô cùng lễ phép, dùng cách xưng hô bất đồng thi lễ với Bộ Phong Trần.
“Bộ tiên sinh là được rồi.” Khoát tay chặn lại, Bộ Phong Trần nói.
Chỉ là có người thính tai nghe được tứ ma vừa xưng hô với Bộ Phong Trần.
Tiền bối? Nhìn không ra nha, Bộ Phong Trần thế nhưng là tiền bối của tứ ma, xem thái độ khiêm tốn của tứ ma, Bộ Phong Trần kia chẳng phải càng lợi hại hơn so với tứ ma sao? —- Sắc mặt Đại hoàng tử nhất thời khó coi tới cực điểm.
Môn chủ? Chẳng lẽ… Bộ Phong Trần là Thánh môn môn chủ?! Sắc mặt Triệu Thành trong nháy mắt chuyển biến lớn, khi thì nhìn Bộ Phong Trần, khi thì nhìn qua ta, vẻ mặt mất mác không nói nên lời.
Thánh nhân? Ta nhổ vào — rõ ràng là đại hỗn đản làm cho người ta chán ghét.
“Bộ tiên sinh là thánh nhân cao cao tại thượng, sao đột nhiên đi đến phàm trần dơ bẩn này?” Tứ ma nói chuyện với Bộ Phong Trần.
“Là ngươi —- lại là ngươi!” Phía dưới truyền đến một trận tiếng hô, ngũ trưởng lão sau khi nghỉ ngơi một lát mới thấy được Bộ Phong Trần, hiển nhiên sau khi thấy được hắn, ngũ trưởng lão lập tức nhảy dựng lên hô:
“Sớm nghe tin tức người của Thánh môn nhúng tay vào việc của triều đình, không ngờ là thật!”
“Nếu lão hủ không nhớ lầm, các hạ nếu là Thánh môn môn chủ còn muốn tự mình nhúng tay vào việc của miền Nam, chẳng lẽ Thánh môn phá vỡ hứa hẹn mấy trăm năm qua về việc của phàm trần hay sao!?” Đại trưởng lão dùng một câu vạch trần thân phận của Bộ Phong Trần.
Không cần Bộ Phong Trần mở miệng nói, tứ ma liền thay Bộ Phong Trần giáo huấn ngũ đại trưởng lão.
“Ta đang nói chuyện với Bộ tiên sinh, bại tướng như các ngươi có thể xen vào hay sao?” Nói xong, tứ ma liền nói với Bộ Phong Trần: “Bộ tiên sinh, tôn quý như ngài không cần phải nhẫn nại với đám phàm nhân ngu muội này, cứ để tứ ma chúng ta thay ngài giáo huấn lũ phàm nhân cuồng vọng tự đại này.”
Nói xong, tứ ma lại chuẩn bị động thủ.
Bộ Phong Trần xua tay nói: “Không cần.”
“Việc hôm nay đều không phải là việc của Thánh môn, đây là việc mà năm đó Bộ Phong Trần ta hứa hẹn với người cầm trong tay sợi tóc của ta, chư vị trưởng lão cứ yên tâm, Thánh môn ngày nào còn Bộ Phong Trần ta, sẽ không dính đến việc của phàm trần.” Nói xong, Bộ Phong Trần nhìn phía tứ ma, nói: “Bốn vị, Bộ Phong Trần vô tình cùng các vị là địch, Thánh môn cũng không xem các vị là địch, mong rằng bốn vị có thể rời đi.”
Nhíu mày, tứ ma đồng thời nói: “Đã từng nghe Thánh môn không nhúng tay vào việc của phàm trần, nhưng mà hôm nay vì sao Bộ tiên sinh lại nhúng tay?”
“Đây là việc cá nhân của Bộ Phong Trần ta.” Bộ Phong Trần nói.
Tứ ma nhìn nhau, thoạt nhìn không có ý định rời đi, bọn họ tiếp tục nói: “Bộ tiên sinh, chúng ta kính nể ngài, vẫn lấy lễ đối đãi, chỉ là nếu ngài… cứ…cứ quấy rầy việc tốt của chúng ta, tứ ma chúng ta cũng sẽ không e ngại ngài.”
“Cứ tự nhiên.” Bộ Phong Trần ảm đạm cười, bàn tay hướng về phía trước vừa lật, nói: “Còn hơn trăm năm trước, thái độ của bốn vị khá là khiêm tốn, nếu có thể bế quan tu luyện thêm trăm năm, có thể tốt hơn cho bốn vị, Bộ mỗ biết thời biết thế làm chuyện tốt, giúp bốn vị nhập quan tu luyện, khỏi bị phàm trần quấy nhiễu.”
“Một khi đã như vậy, thỉnh môn chủ chỉ điểm cho chúng ta bế quan trăm năm tu luyện!” Tiếng nói vừa dứt, quanh thân tứ ma lại một lần nữa ngưng tụ chân khí.
Một hồi đại chiến, gần ngay trước mắt. Khanh khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.