Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 12: Lên tửu lâu




“Đại bá, Bộ tiên sinh, hai người cũng đến Thanh Thành của miền Nam để xem luận võ sao?” Một thân áo mỏng màu lục nhạt, dưới nắng hè chói chang, Điền Mật Nhi giống như một đóa hoa sen tươi mát mê người, thoang thoảng thản nhiên hương.
“Ân, tiểu Mật Nhi, con đã gặp sư phụ chưa?” Lên tiếng, ta dẫn Điền Mật Nhi cùng sư huynh của nàng Thanh Phong lên tửu lâu, lúc đi lên cầu thang, Thanh Phong nho nhã lễ độ bái kiến Bộ Phong Trần, nếu là ngụy thánh liền hảo đáp lễ, nhưng lúc này lại là giả nhân giả nghĩa.
Giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần trực tiếp không để ý đến, nhìn thối mặt của hắn, hiển nhiên là không thích có người ngoài quấy rầy, chỉ là Điền Mật Nhi cũng không phải người ngoài, cô gái này là tiểu chất nữ của ta, cùng với lão công tương lai là thanh mai trúc mã của nàng đều là người một nhà, bộ dáng Thanh Phong cũng khá tuấn tú, làm người cũng không tồi, trước kia lúc gặp nhau lần đầu có thể nhìn thấy nam tử này đối với tiểu Mật Nhi bảo vệ che chở, nhưng chưa bao giờ vượt quá cấp bậc lễ nghĩa.
“Có gặp! Sư phụ còn mắng con cùng sư huynh, nói chúng con ngu ngốc, khôn có việc gì làm lại chạy đi tìm yêu quái chịu chết, ông ấy còn bảo may là chúng con không có việc gì, bằng không ông ấy liền làm thịt yêu quái kia, đem yêu quái kia lột da rút gân đem đi luyện thuốc!” Tiểu Mật Nhi đem đầu đuôi ngọn nguồn đều nói ra.
“Ha ha ha…” Ta nhịn không được nở nụ cười, con Xuyên Sơn Giáp vẫn đi theo sau chúng ta sắc mặt trở nên thối y chang Bộ Phong Trần, thoạt nhìn thật ra có chút thú vị.
Tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong lúc trước hôn mê bất tỉnh, chỉ biết yêu quái đã bị hàng phục, cũng không biết yêu quái kia là một con Xuyên Sơn Giáp, hơn nữa giờ phút này đã biến thành người đi theo sau chúng ta.
“Thu đại hiệp, lần này chúng ta theo sư phụ đến” Thanh Phong ở bên cạnh đã sớm tránh xa Bộ Phong Trần, bước tới bên cạnh ta cùng tiểu Mật Nhi, hắn nói “Lần này võ lâm đại hội ở miền nam trừ bỏ không ít võ lâm nhân sĩ đến tham gia, còn có tu hành nhân sĩ cũng đến giúp vui.”be
Đi tới tầng cao nhất, chúng ta nhìn xuống giữa hồ, bên kia đã dọn xong bàn rượu, rượu ngon món ngon, hiển nhiên đã trải qua tỉ mỉ chuẩn bị.
Ta cười chọn một chỗ ngồi xuống, nói “Nga, người tu hành cũng muốn đến tìm người có tư chất, thích hợp tu hành sao?”
Tiểu Mật Nhi thản nhiên ngồi ở vị trí bên trái ta.
“Thu đại hiệp quả nhiên thông minh hơn người, nguyên lai ngài cái gì đều biết cả.” Thanh Phong đang muốn ngồi ở phía bên phải ta, một đợt khí lạnh không biết từ chỗ nào thổi tới, thân mình Thanh Phong cứng đờ, rồi sau đó xê dịch, tới bên cạnh tiểu Mật Nhi ngồi xuống.
Bộ Phong Trần sau đó ngồi xuống bên cạnh ta.
“Đại bá, phía dưới thiệt nhiều người nha, chúng ta có thể cho họ lên đây không?” Tiểu nha đầu lúc nãy cũng đang tìm chỗ ngồi xem võ tuyển, hoàn hảo liền gặp ta cùng Bộ Phong Trần, lúc này thấy tửu lâu lớn như vậy lại chỉ có bốn năm người, trong lòng đã nghĩ đủ kế sách, quá lãng phí mà.
Chỉ tiếc, đại bá của nàng là ta đây không phải là loại người hiến tặng không cho người ta, mà vị ‘đại thánh nhân’ bên cạnh ta đây lại càng không phải là người tốt, đừng nói là giả nhân giả nghĩa, phỏng chừng ngụy thánh cũng sẽ không đồng ý.
Kết quả chính là chúng ta thản nhiên trực tiếp xem nhẹ lời của tiểu Mật Nhi.
“Nữ hài tử không thể uống rượu, uống chén trà nhài là được rồi.” Ta cười nói.
“Nga.” Tiểu Mật Nhi cũng không phải ngu ngốc, thấy chúng ta không nói chuyện liền ngoan ngoãn ngậm miệng, nàng uống trà nhài, người nam nhân kia dĩ nhiên là uống rượu.
Bộ Phong Trần chọn tửu lâu này có vị trí rất tốt, phỏng chừng trừ bỏ chỗ quyền quý như của Triệu Thành thì nơi này là tầm nhìn tốt nhất.
Từ trên tửu lâu nhìn xuống, trong hồ tổng cộng có năm lôi đài, ở trận đấu của ngày đầu tiên mọi người đều cùng đi lên, quy tắc là cái gì không rõ, chúng ta cũng chỉ quản xem là được.
“Tiểu Mật Nhi, biết võ tuyển đại hội kéo dài bao lâu không?” Uống một ngụm rượu, ta hỏi.
Điền Mật Nhi xoa đầu nghĩ nghĩ, nói “Nghe sư phụ nói, hình như là một tháng, đại bá, hiện giờ người tu hành càng đến càng ít, sư phụ nói hiện giờ giới tu hành đều lo lắng về sau không tìm được truyền nhân, sau đó còn có rất nhiều người rời núi đến đây, đại bá người xem!”
Ngón tay của tiểu Mật Nhi nhỏ và dài duỗi ra, chỉ vào một con thuyền nhỏ dừng bên hồ “Chiếc thuyền kia chính là thuyền của sư phụ con cùng bằng hữu, hắn cũng là người tu hành.”
Ta xin theo phương hướng mà tiểu Mật Nhi chỉ, nga, người thì không thấy nhưng thấy được thuyền, thật sự là một con thuyền rách nát, tốt xấu cũng là người tu hành, sao lại không để ý tới bề ngoài cho chỉnh tề một chút chứ.
Mấy năm nay vì sao người tập võ nhiều hơn mà người tu hành lại ít, kỳ thật cũng có nguyên nhân. Tập võ có thể tiếu ngạo giang hồ, đi khắp nơi, cuộc đời cũng thú vị hơn, mà tu hành thì có vẻ nặng nề, một năm bốn mùa đều buồn chán ở trong núi xa rời quấy nhiễu của phàm trần.
Hơn nữa đại bộ phận người tu hành đều không có tiền, cuộc sống có thể nói là nghèo khó, trên thế giới này có bao nhiêu người nguyện ý sống như vậy, dù sao đây là chuyện của vài thập niên rồi.
Bất quá ta nghĩ trong đó cũng có quan hệ với Thánh môn mai danh ẩn tích nhiều năm, nhớ rõ hơn mười năm về trước trên thế gian vẫn còn truyền lưu không ít truyền thuyết về Thánh môn, qua vài năm về sau càng ngày càng ít, thế giới này thời gian mười năm đem nhiều chuyện tình chôn vùi, cũng đủ làm cho một thế hệ mới thay cho một thế hệ cũ.
Ta nhìn Bộ Phong Trần ở bên cạnh, nam nhân này từ khi bọn tiểu Mật Nhi xuất hiện liền tích tự như kim (tiếc lời như vàng), nhìn thấy Bộ Phong Trần đang nhìn lễ khai mạc võ tuyển, ta cúi đầu liếc mắt một cãi, lặng lẽ dùng chân cọ cọ một bên chân hắn.
Mị hí mắt, vừa mới còn nhìn trong hồ, nam nhân liền chuyển con ngươi liếc sang ta một cái, ta hướng tới hắn cười cười, làm như vậy, chính là cảm thấy có chút hảo ngoạn thôi.
Bộ Phong Trần một lần nữa nhìn ra bên ngoài, chỉ là bàn tay lại vói xuống dưới bàn, ta tùy ý hướng tới tiểu Mật Nhi chuyển thân qua, chân cũng hướng về phía tiểu Mật Nhi, Bộ Phong Trần tựa hồ bắt vào khoảng không.
“Đúng rồi, đại bá, Bộ tiên sinh.” Tiểu Mật Nhi vẫn chưa phát hiện có gì không đúng, nàng như nhớ ra cái gì, vừa che miệng cười vừa nói “Khanh khách lạc! Sư phụ của con rất vui, ngày đó trở về con nói cho sư phụ nghe chuyện hai người giúp bắt lấy yêu quái cứu con cùng sư huynh, sư phụ ngốc của con cư nhiên muốn thu hai người làm đồ đệ!”
Bộ Phong Trần nhíu mày, ta xem Bộ Phong Trần sắc mặt không tốt liền nhịn không được nở nụ cười, tốt, Tam Khâu đạo nhân phải thu Bộ Phong Trần làm đồ đệ?
“Nga — Phải không?” Ta nói.
Tiểu Mật Nhi gật đầu thật mạnh, cười nói “Bất quá con nói cho ông ấy, hai người đều rất lợi hại, sẽ không bái ông ấy làm sư phụ đâu.”
Thanh Phong ở bên cạnh nói: “Kỳ thật lúc này đây chúng ta cùng sư phụ đi đến, vừa mới… Vừa mới kỳ thật là sư phụ muốn chúng con đi tìm một chỗ thật tốt để xem võ tuyển đại hội…” Nói xong lời cuối, Thanh Phong còn có một ít ngại ngùng.
Đại khái có thể nhìn thấy ta cùng Bộ Phong Trần không thích bị người quấy rầy, Thanh Phong nói xong những lời này sau đó liền đứng lên, ôm quyền nói: “Thu đại hiệp, Bộ tiên sinh, chúng ta còn phải trở về tìm sư phụ, sẽ không quấy rầy nhị vị nữa, cáo từ.”
“Đại bá, chúng con cùng sư phụ ở tại khách điếm Duyệt Lai, nhớ đến tìm con nha! Tiểu Mật Nhi không bận gì sẽ đến đây tìm đại bá.” Tiểu Mật Nhi cũng đứng lên.
Hai người sau đó liền ra khỏi tửu lâu, dù sao, cũng không thể để sư phụ bọn họ cũng đến đây, ta cùng Bộ Phong Trần cũng không thích có người khác, hơn nữa vị khách này nghe ra có chút khó chơi.
Tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong rời khỏi rồi, Bộ Phong Trần rốt cục mở miệng nói chuyện.
“Nhớ rõ mười năm trước lúc đi vào nhân thế, ở giang hồ cũng có một vài nhân sĩ nổi danh, mà mười năm qua, những người đó hoặc chết hoặc đã già đi, hoặc là quy ẩn, hiện giờ đưa mắt nhìn lại, trên cái đài kia không có người nào có thể vào được mắt ta” dừng một chút, Bộ Phong Trần nói “Chỉ là mấy bộ hạ của ngươi, chính là một nữ nhân dường như nam nhân, cùng nam nhân dường như nữ nhân.”
“Bộ hạ của ta, làm sao?” Nghe Bộ Phong Trần nói, ta hướng tới luận võ đài nhìn qua, ở trên đó cũng không nhìn thấy bộ hạ cũ của ta, theo Bộ Phong Trần miêu tả thì hẳn là lão Tứ cùng lão Cửu.
“Đã qua” Bộ Phong Trần nói “Bất quá còn có một vài người đến, coi như là không tồi, nhưng là cùng phàm phu tục tử so sánh mà thôi, với người tu hành thoát khỏi khổ sở của phàm trần, kéo dài tuổi thọ, nhưng lại bị danh lợi mê hoặc, cho dù có tâm thoát ly phàm trần, cũng nhất định không có sức mạnh này.”
Dứt lời, Bộ Phong Trần lắc lắc đầu, nói “Xem tư chất của những người này, còn kém tiểu chất nữ của ngươi nhiều, Sầu Thiên Ca, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể mang tiểu chất nữ của ngươi về Thánh môn.”
“Ngươi cũng không nên đánh chủ ý lên tiểu chất nữ của ta.” Bộ Phong Trần này, mặc kệ là ngụy thánh hay vẫn là giả nhân giả nghĩa tựa hồ đều muốn thu tiểu Mật Nhi về Thánh môn, tiểu cô nương nhà người ta có thản nhiên phong phú cuộc sống, có thể tốt hơn nhiều so với cuộc sống tu hành cô đơn kia, cuộc sống chính là dùng để hưởng thụ, ta không muốn tiểu Mật Nhi về sau phải tu hành qua ngày tháng buồn tẻ.
Nếu không có sống lâu đi nữa thì có ý nghĩa gì đâu chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.