Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại

Chương 9: Chước quỷ mưu thần (trung) 3a




Tĩnh Thường Cơ kẻ lại mày liễu, nhìn dung trang thêm lần nữa mới ra khỏi Trữ Tú cung, nàng cùng hơn bốn mươi tú nữ khác chia thành tốp năm tốp ba ở Ngự hoa viên, đợi được trình diện trước Đế Hậu trong Minh Đài. Tĩnh Thường Cơ y phục tầng tầng lớp lớp xen giữa hồng hải đường cùng xanh nhạt, nàng đi đi lại lại, chân hết đá hòn sỏi này lại va phải viên đá kia.
Tần Tuyết luống cuống theo nàng:
- Tiểu thư, trúng tuyển hay trật tuyển đều không sao cả!
Tĩnh Thường Cơ không có khái niệm gì về việc này, với nàng trở thành nữ nhân Hoàng đế hay không đều như nhau cả. Mười tám năm không bước chân ra ngoài, sách cấm chưa từng động, tình yêu hay bằng hữu đều không có, nói đến chuyện gả đi, nàng chỉ tưởng tượng ra cả đời sẽ phải sống trong một căn nhà khác.
Tĩnh Thường Cơ lắc đầu:
- Ta không lo! Hoàng thượng tuấn mĩ ôn nhu như vậy, chắc chắn sẽ không đáng sợ giống Cửu Thiên Tuế kia đi!
- Nghị luận bổn tọa?
Lãnh đạm nam tử chất giọng thâm thúy cất lên từ phía sau, tú nữ bốn phía đều quỳ rạp.
Tĩnh Thường Cơ cắn môi nhắm mắt xoay người lại, chỉ hận không thể ngay lập tức bỏ trốn:
- Thiên...Thiên Tuế gia...
Trong đầu nàng bây giờ chỉ có một chữ "chết", nếu được chọn nàng xin tình nguyện dùng rượu độc, như vậy có lẽ đỡ đau đớn hơn việc bị tùng xẻo, lăng trì hay siết cổ. Chưa nhìn thấy long nhan đã phải bỏ mạng, dám cá nàng là tú nữ xui xẻo nhất cái Đại Quốc này.
Triệu Tử Đoạn đứng đó, thoải mái ngắm nhìn mớ tóc mềm như tơ bay loạn trên gương mặt mỹ nhân trắng trẻo non nớt xinh đẹp. Y hơi nhếch môi cười, lại thong thả đi tiếp. Y lướt ngang Ngự Hoa viên một vòng, tú nữ chìm trong kinh sợ cùng hứng khởi, dung mạo y lưỡng yêu lưỡng tiên, thoát trần thoát tục, thanh sạch đến vô ngần, một hạt bụi cũng không chạm tới nổi.
Tần Tuyết kéo lấy tay áo chủ nhân, lay lay nàng:
- Tiểu thư, Thiên tuế gia đi rồi!
Tĩnh Thường Cơ thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán:
- May quá, chưa phải uống thuốc độc!
Bên trong Minh Đài, tú nữ bị loại lần lượt đi ra, từ sớm đến giờ, Vĩnh Thành Đế dường như chưa chọn được một ai. Tĩnh Thường Cơ cũng không lấy làm lạ, Đế Hậu tình thâm như vậy, hiển nhiên không dễ để người ngoài lọt vào. Tiếng Tô An Tổng quản vang vang lần lượt gọi tên, Tĩnh Thường Cơ nghe đến tên mình liền nhũn nhão chân tay, nàng nhìn trước nhìn sau y phục, lại soi vào gương cầm tay, thấy không vấn đề gì mới gấp gáp về phía Minh Đài.
Tĩnh Thường Cơ sau khi xưng hô họ tên thì vẫn phải quỳ bên dưới, Vĩnh Thành Đế nhắm mắt, nói câu cũ:
- Dung mạo đoan trang, khí chất lan huệ, đều sở hữu nhan sắc hơn người, rất tốt. Trẫm không chọn!
Tô An mặt mày méo xệch, Hoàng thượng không chọn, Thọ Khang cung bên kia liền tìm hắn hỏi tội, hắn hơi hơi nhìn Phùng Hoàng hậu tỏ vẻ tràn đầy thống khổ. Phùng Hoàng hậu che miệng cười, dò theo danh sách:
- Hoàng thượng, Nam châu Tĩnh thị là Minh Trinh Huyện chúa...
Vĩnh Thành Đế lần này mới chịu khó nhìn kỹ một chút, lại nhớ đến ân nghĩa khi xưa, hơi gật đầu:
- Ban ngọc cho Minh Trinh Huyện chúa! Còn lại cũng không chọn nữa! Hồi Càn Thanh cung!
Tĩnh Thường Cơ ngơ ngác cung tiễn thánh giá, trong đầu vẫn mơ hồ chưa rõ vì sao bản thân lại trúng tuyển, còn là người trúng tuyển duy nhất lần này.
Tô An phấn khởi hơn cả Tĩnh Thường Cơ, một người với ai có thể là ít, nhưng riêng với Hoàng đế chính là số nhiều, hắn như sợ nàng chạy mất, liền vội vàng đem ngọc bội đến:
- Chúc mừng tiểu chủ, người đã trúng tuyển, đã trúng tuyển! Tạm thời tiểu chủ vẫn sẽ ở Trữ Tú cung đến khi được sắc phong!
Tĩnh Thường Cơ đi giữa hàng trăm đôi mắt hâm mộ lẫn ghen tị, một mạch về Trữ Tú cung.
Ngự Quân Đài.
Triệu Tử Đoạn gác chân trên trường kỷ, biểu tình lạnh nhạt cứ thay đổi liên tục, tư thế nằm cũng lưu chuyển nhiều lần. Trần Khắc bên cạnh gãi đầu gãi tai không biết nên hầu hạ thế nào cho thỏa đáng, hồi lâu Triệu Tử Đoạn mới trở mình ngồi dậy:
- Lần trước có Tri Châu nào đó đưa nữ nhi đến phải không?
Trần Khắc giật mình, có chút bất ngờ:
- Thiên Tuế gia muốn triệu kiến?
Triệu Tử Đoạn không gật cũng không lắc, lát sau lại thở dài chán chường:
- Bỏ đi, bổn tọa cũng không muốn giết người!
Trần Khắc ngậm miệng, cũng chỉ là đối thực, không hiểu vì sao mỗi lần Cửu Thiên tuế phát tiết, thì nữ nhân lập tức liền vong mạng, tẩm phòng Cửu Thiên tuế lại vô cùng sạch sẽ, không có những thứ đồ kích tình hay vật giả, thật khiến người khác khó hiểu. Cũng may là trừ một lần Cửu Thiên tuế say rượu, trước giờ chưa có nữ nhân thứ hai phải chịu cái chết thảm khốc đó.
Triệu Tử Đoạn đi ra cửa sổ ngắm nhìn tầng tầng lớp lớp tử đằng rơi xuống sân đá, mắt huyền tràn trề mâu thuẫn:
- Kết quả tuyển tú buổi sáng thế nào?
Trần Khắc liền nhanh nhẹn:
- Nam châu tú nữ Tĩnh thị trúng tuyển, đang ở Trữ Tú cung đợi sắc phong!
Triệu Tử Đoạn nghe lòng dâng lên khó chịu, tiểu miêu nhát chết ấy cuối cùng vẫn đâm đầu vào hậu cung rắn rết kia.
- Ngu ngốc đến thế là cùng!
Triệu Tử Đoạn uể oải đổi y phục, ngồi kiệu đến Càn Thanh cung. Vĩnh Thành Đế lúc này đang chơi cùng Thuyên Chương Công chúa, thấy y không vui mới quan tâm:
- Sao thế?
Triệu Tử Đoạn ngồi bên cạnh, ôm lấy Công chúa vào lòng, khẽ véo phần má tròn trĩnh như bánh bao ấy:
- Không giống người, không giống Hoàng hậu, nhưng vẫn rất xinh đẹp đi!
Vĩnh Thành Đế hơi có ý cười, nhìn hàng mày y đang cau lại:
- Nói Trẫm nghe, gặp phải chuyện gì?
Triệu Tử Đoạn nghĩ đến Tĩnh Thường Cơ, càng không muốn thổ lộ, chỉ thở dài đọc một trang tấu chương bất kỳ, vô tình lại đúng phải sớ dâng của Cấm Vệ ti, Triệu Tử Đoạn hừ nhẹ:
- Không giao đến Ngự Quân đài mà trực tiếp tấu lên Hoàng thượng, Cấm Vệ ti ngày một lộng quyền!
Vĩnh Thành Đế thoáng nhìn một lượt, tấu chương này đề bạt Dương Quân Nguyệt trở thành Cấm Vệ Chưởng quân, thống lĩnh bốn Cấm Vệ trưởng nửa Tây Cấm Thành.
- Cũng chỉ là một tước ngũ phẩm, có gì để khanh phải lo lắng?
Triệu Tử Đoạn suy tư nét mày:
- Hoàng thượng, Dương Quân Nguyệt trí xảo, hắn đương nhiên sẽ không dừng lại ở vị trí này!
Vĩnh Thành Đế không cho là phải:
- Họ Dương có tài là sự thực, trừ Đô Đốc Cấm Vệ Chỉ huy sứ, các chức danh khác đều do thi thố mà ra, bản lĩnh Dương Quân Nguyệt không tầm thường thì mới được bốn Cấm Vệ trưởng đề bạt! Giữa khanh và hắn đúng là có tư thù, nhưng mà sau bao cuộc binh đao, Đại Quốc vốn đã thiếu người tài!
Triệu Tử Đoạn nhắm nghiền mắt, trong cung có thích khách, ra tay bằng bách châm hiểm độc, nay Cấm Vệ ti lại muốn vượt quyền tách ra khỏi Ngự Quân đài, y thật sự có chút mệt mỏi:
- Vậy cũng tốt, loạn thần hay năng thần cũng chỉ là một cách nói! Thần tin vào cách dụng người của Hoàng thượng!
Vĩnh Thành Đế thấy Triệu Tử Đoạn không phản đối thêm, nên phê duyệt đồng ý để Dương Quân Nguyệt nhậm chức Cấm Vệ Chưởng quân, sai sử Tô An gọi hắn ta đến.
Triệu Tử Đoạn nhìn bóng Tô An đã khuất, xoay người lại chậm rãi cởi lần lượt từ ngoại bào đến trung y:
- Hoàng thượng!
Vĩnh Thành Đế nhìn vết sẹo đã nhạt màu, chạm vào trơn bóng nơi gần phổi của Triệu Tử Đoạn, trong lòng dâng lên chua xót:
- Khanh yên tâm! Trẫm không dung túng hắn, tuyệt đối cũng không để bất kỳ ai tổn hại đến khanh một lần nữa!
Dương Quân Nguyệt một mình ở Cấm Vệ ti, buổi sớm tấu chương đã nhờ Bạch Thực Thần dâng thẳng lên Hoàng thượng, dù sao nếu cứ theo trình tự đưa đến Ngự Quân đài, Triệu Tử Đoạn chắc chắn sẽ thẳng tay vứt vào mớ giấy lộn, cơ hội thăng tiến này hắn phải trả giá bằng máu, giao đấu cùng hai mươi tư Cấm Vệ trưởng khác, đã ký sinh tử đơn, dù chết cũng không màng. Hắn rất trông chờ, sẽ được Hoàng thượng trọng dụng.
May mắn làm sao, hắn đợi không bao lâu thì Tô An Tổng quản cũng đến, triệu hắn về Càn Thanh cung. Dương Quân Nguyệt bộ dạng nghiêm túc, nhưng trong lòng vui sướng như muốn hét lên.
Càn Thanh cung vô cùng xa hoa bề thế, Dương Quân Nguyệt đứng sau rèm lụa mỏng, Tô An khẽ khàng bẩm báo:
- Hoàng thượng, Dương thị vệ đã đến!
Giọng Vĩnh Thành Đế đều đều:
- Tạm đợi!
Dương Quân Nguyệt tuy cúi đầu, nhưng mắt vẫn căng lên nhìn qua rèm mỏng mờ mờ, rõ ràng trong đó có hai người, và rõ hơn nữa là hai nam nhân.
Dương Quân Nguyệt đợi hơn một khắc, mới thấy Triệu Tử Đoạn đi ra ngoài, tà áo y vẫn chưa cài hết, tóc có chút rối, bộ dáng biếng nhác mười phần. Trong đầu óc không lấy làm tươi sáng gì của Dương Quân Nguyệt liền nổi lên mấy chữ "bạch nhật tuyên dâm" đã thế còn là cùng nam nhân.
Triệu Tử Đoạn nhàn nhạt biểu tình, đuôi mắt đỏ yêu dị nhìn xuống kẻ đang quỳ hành lễ kia, môi mỏng khẽ nhếch:
- Dương thị vệ, giúp bổn tọa chỉnh trang y phục!
Dương Quân Nguyệt hơi siết nắm tay, nhưng rất nhanh liền buông lỏng, nhẫn nhịn hầu hạ. Thì sao chứ, loại lăng nhục này với Dương Quân Nguyệt chính là đã quá quen thuộc, nếu không chịu được, hắn đã không trở thành đệ nhất kỹ nam Giang Châu rồi.
Triệu Tử Đoạn hừ lạnh, lại nhìn bàn tay tinh tế kia cài từng cúc áo một, trong lòng y nảy lên nhộn nhạo kinh tởm, bàn tay ấy, cũng từng đã nắm lấy chủy thủ mà đâm sâu vào người y.
- Đê tiện!
Dương Quân Nguyệt vẫn duy trì lễ độ, thanh âm không chút khó chịu:
- Tạ Thiên tuế gia khen ngợi!
Triệu Tử Đoạn đi rồi, Tô An mới đưa tay vén rèm:
- Dương thị vệ, xin mời!
Dương Quân Nguyệt lần đầu tiên được tiến vào nơi ở Hoàng đế, thoang thoảng hương thảo dược khiến hắn như được thư giãn, thoải mái vô cùng.
- Thần Cấm Vệ quân Dương Quân Nguyệt ra mắt Hoàng thượng. Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Vĩnh Thành Đế nhàn nhạt:
- Đứng lên đi!
Dương Quân Nguyệt nép sang một bên, chậm rãi ngắm nhìn từng món đồ vật bày biện tinh xảo một, trong lòng thầm quy ra ngân lượng. Vĩnh Thành Đế không để ý đến hắn, cứ tiếp tục làm việc, tiếng bút rơi trên nền giấy êm êm.
Một lúc lâu sau, Tô An dâng trà mới, Dương Quân Nguyệt cúi người đỡ lấy rồi đến gần án thư:
- Hoàng thượng, thỉnh dùng trà!
Vĩnh Thành Đế khẽ gật đầu, gió từ hoa viên man mác thổi hương thơm đi vào, lay lay vạt hoàng bào, Vĩnh Thành Đế buông bút, xoay xoay cổ tay:
- Trẫm đã phê duyệt tấu chương đề bạt ngươi, sau này gắng sức phụng sự triều đình, đừng sinh tà tâm bất chính!
Dương Quân Nguyệt hồ hởi quỳ xuống, đôi mắt xanh trong đáy nước chớp nhẹ:
- Vi thần tạ ơn Hoàng thượng! Thần nguyện tận trung báo quốc!
Vĩnh Thành Đế gật đầu, nhấp ngụm trà ngọt, nhắm mắt dưỡng thần, ngả người ra sau ghế. Một lúc sau, giữa cái mát mẻ êm ái mùa thu, đột ngột Vĩnh Thành Đế cảm nhận có một bàn tay đang di chuyển dọc theo sống lưng mình, lại nhẹ nhàng như gót chân mèo lướt qua hai bờ vai. Mi tâm hắn nhanh chóng cau lại, Tử Đoạn không thường có những hành động lố lăng đến mức này. Vĩnh Thành Đế gạt bàn tay kia ra khỏi long thể, gằn giọng:
- Hỗn xược!
Dương Quân Nguyệt hốt hoảng liền quỳ xuống, gương mặt thiên chân vô tà đến mức hoàn mỹ ấy dường như rất kinh sợ cũng rất vô tội:
- Hoàng thượng, vi thần không rõ...
Đáp lại hắn, chỉ có một từ:
- Trảm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.