Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại

Chương 26: Cách ngạn quan hỏa (thượng)




Tiết trời mùa xuân dần ấm áp lên, cuối tháng một, không rõ Vĩnh Thành Đế vô tình hay hữu ý hạ lệnh để Phùng Hậu đảm nhiệm vị trí Khâm sai Đại thần xuân tuần toàn bộ châu phủ lân cận Thần Đô. Phùng Hậu mặc dù trong lòng rối như tơ vò, nhưng không thể trái ý Hoàng đế, ngũ vị tạp trần mà thi hành công vụ.
Chỉ là Phùng Hậu không ngờ được người cùng đi với hắn lần này lại là Phan Phượng Thuật, cảm giác không mấy thoải mái liền xuất hiện, cho dù Phan Phượng Thuật cùng Hòa Tâm Công chúa vốn không có tư tình, nhưng trên danh nghĩa cả hai vẫn có hôn ước, chuyện xấu Phùng Hậu làm cả kinh thành đều biết, lại còn trong tang kỳ của Hiền Thái phi, Hòa Tâm mang vết nhơ này thật không đáng có.
Cả một đoạn đường dài, Phùng Hậu cưỡi ngựa cạnh Phan Phượng Thuật nhưng không thể mở lời. Trong lúc tra sổ sách Phùng Hậu nhìn sang cũng chỉ thấy hắn ta im lặng chăm chú. Phùng Hậu là võ tướng hoàn toàn, loại chuyện xuân tuần này rất mơ hồ không hiểu, nhưng Phan Phượng Thuật dòng dõi trâm anh, có thể coi là văn võ song toàn, là Phan Tứ Công tử hào hoa nổi danh kinh kì, Phùng Hậu hơi chép miệng, nếu như Phan Phượng Thuật không đoạn tụ, thì gia sản Phan gia cũng không đến lượt một thứ tử.
Phùng Hậu gõ gõ ngón tay lên bàn:
- Ngươi không sao chứ?
Phan Phượng Thuật tay cầm công văn, ngẩng mặt, mày kiếm môi mỏng ẩn ẩn cười, nhưng trong đôi mắt lại chứa đựng đau thương vô hạn. Phùng Hậu càng nhìn lòng càng áy náy:
- Chuyện đó bản tướng...không cố ý...xin lỗi!
Phan Phượng Thuật lần đầu nghe Phùng Hậu dịu giọng như vậy, liền có chút không quen, khóe miệng nén cười:
- Tường Vinh Tam công tử hôm nay làm sao thế?
Phùng Hậu ngớ người một chút, nhìn xung quanh:
- Ngươi là đang gọi ta?
Lần này đến lượt Phan Phượng Thuật nghiêm túc ngạc nhiên. Tường Vinh là tên tự của Phùng Hậu, thường ngày ít người dùng đến, bản thân Phùng Hậu cũng không ưa những cái tên mềm mại tao nhã, cho nên tuy là tên hắn nhưng chính hắn lại không nhớ nổi.
Phùng Hậu tùy tiện lật ba trang giấy, đọc qua mấy chữ liền chán nản, mặc kệ Phan Phượng Thuật ghi ghi chép chép:
- Này, ngươi thực sự không giận ta đấy chứ?
Phan Phượng Thuật lắc đầu:
- Ngươi muốn nói chuyện của Hòa Tâm? Nàng là biểu muội ta, chỉ cần nàng hạnh phúc là ta yên tâm rồi! Nàng đã chọn ngươi, ngươi cũng phải cùng nàng ấy đối xử tốt!
Phùng Hậu hơi siết tay, cái gì mà lựa chọn, hắn với Hòa Tâm là trực tiếp dính bẫy, hiện tại để giảm áp lực cho hắn, Vĩnh Thành Đế liền cử hắn đi xuân tuần, loại chuyện đến một mẩu hắn cũng không biết làm, chỉ tội nghiệp Hòa Tâm vẫn ở trong cung, ngày ngày đối mặt với đám nữ nhân bát quái nhiều chuyện:
- Ngươi không biết căn nguyên chuyện đó sao?
Phan Phượng Thuật điềm nhiên:
- Yêu nhau có ham muốn là chuyện bình thường, ngươi cùng Hòa Tâm cô nam quả nữ thì càng bình thường hơn!
Phùng Hậu thật muốn chửi thề, nhưng nhìn bộ dáng chăm chú của Phan Phượng Thuật đành ngậm miệng, không muốn nói ra hắn bị Dương Quân Nguyệt ám toán. Dẫu sao chính Phùng Hậu hôm trước còn bao biện Dương Quân Nguyệt, bất chấp lời cảnh báo của Lang Vương Triệu Tử Đoạn, thì hôm nay làm sao dám mất mặt đi than vãn. Phùng Hậu không biết làm gì đành gác chân lên bàn nằm ngủ chờ đợi sổ sách được tra xong.
Ngày cuối xuân tuần, Phùng Hậu sắp xếp hồi kinh, hắn vẫn ung dung vui vẻ thì Phan Phượng Thuật mắt đã thâm đen thêm một vòng, Vĩnh Thành Đế có cái lý riêng, Phùng Hậu anh hùng xuất thiếu niên, thông thuộc mười tám ban, nhưng đến cùng cũng chỉ là một tên hữu dũng vô mưu, Phan Phượng Thuật thì ngược lại, binh thư tinh nhuệ, tính toán tài hoa, chỉ là võ công tầm thường, mỗi lần cầm binh trực tiếp ra trận đều không thắng nổi tướng địch, cho nên chưa bao giờ được làm chủ tướng. Tuy vậy cả hai làm việc với nhau lại là một sự kết hợp hoàn hảo.
Phùng Hậu song song ngựa chiến nhìn sang bên cạnh thấy Phan Phượng Thuật đang chật vật che nắng, liền trêu chọc:
- Này, sao trước khi ngươi không xin vào Ngự sử đài, Hàn Lâm viện, đỡ phải ra ngoài?
Phan Phượng Thuật cả cười:
- Phan Tứ Công tử ngày đó chỉ thích khoác giáp phục!
- Thế còn Phan Tứ Công tử bây giờ?
Phan Phượng Thuật nhìn sâu vào đôi mắt lấp lánh kẻ đối diện, giọng nói đứt quãng:
- Ta thật sự...chỉ muốn xuất gia!
Phùng Hậu hốt hoảng:
- Ngươi điên rồi!
Phan Phượng Thuật cúi mặt, bụi bay mịt mờ hoang hoải, giọng hắn nhỏ dần giữ bầu trời mùa xuân mênh mông:
- Nhìn khắp kinh thành này ngươi có thấy đích tử nào như ta không? Phan gia là danh môn thế tộc, mẫu thân ta lại là hoàng nữ của Tây Nữ Quốc! Thế nhưng từ khi ta được sinh ra, mẫu thân đã tự nhốt mình vào điện thờ, ngày ngày đọc kinh bái phật, ta hiện tại đã cập quan mấy năm, chưa từng một lần được gặp người!
Phùng Hậu hớp một hơi rượu rồi vứt bầu rượu đến cạnh Phan Phượng Thuật, lại nghe hắn ta nói tiếp.
- Phụ thân đối với ta càng khác biệt, có những khi cực kỳ yêu sủng ta, lại có những khi vô cùng chán ghét ta, trong các huynh đệ, có lẽ ta là kẻ phải chịu đánh đập nhiều nhất!
Phùng Hậu thở dài, cũng đoán biết được kết cục:
- Bởi thế nên khi ngươi gặp được Dương Quân Nguyệt, đối với sự quan tâm của hắn liền không thể từ bỏ! Ngươi không biết hắn chỉ muốn lợi dụng ngươi?
Phan Phượng Thuật thương tâm cười:
- Ta tình nguyện để hắn lợi dụng! Ít ra với hắn ta vẫn có chút giá trị!
Phùng Hậu thở dài, mỗi một người đều có nỗi niềm riêng, nhìn bề ngoài Phan Tứ Công tử ung dung tự tại kia, nào ai biết hắn phải đối mặt những gì, một năm qua thực sự với Phan Phượng Thuật quá sức khó khăn, hai người thân yêu với hắn nhất thì một Phan Hiền Phi mất, một Tuyên Thái hậu cùng Hoàng đế xảy mâu thuẫn, phải rời cung. Kẻ mà Phan Phượng Thuật giao tim ra thì xa mặt cách lòng, hôn ước còn chưa giải trừ vị hôn thê đã vướng phải điều tiếng.
Mất một ngày đoàn người mới hồi kinh, Phùng Hậu sau khi báo cáo quân tình liền một mạch về Cấm Vệ Ti, câu đầu tiên sau khi vào đại sảnh chính là:
- Dương Quân Nguyệt đang ở đâu?
Hiển nhiên, Dương Quân Nguyệt giờ này không dại gì lảng vảng xuất hiện trước mặt Phùng Hậu. Phùng Hậu đợi người không thấy càng không để yên, đem trường thương đi lùng sục kẻ dám tính kế với hắn kia.
Dương Quân Nguyệt an nhàn ngồi trong phòng nghỉ của Tướng quân ở Cấm Vệ Ti, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, vừa biết tin Phùng Hậu ra ngoài hắn liền chạy về đây, bây giờ nếu để Phùng Hậu thấy mặt hắn, phải hay không phải hắn liền bị một thương giết chết.
Cơ bản thì ông trời thường phụ kẻ ác, Phùng Hậu tìm người không được liền mò đến Ngự Quân Đài, quyết định sẽ bất chấp ánh mắt khinh miệt của Triệu Tử Đoạn khi gặp y.
Phùng Hậu thưởng thức hương thơm thanh sạch nơi tẩm điện, lại tự hổ thẹn giáp phục nhuốm vị phong trần. Triệu Tử Đoạn lúc này vẫn chưa lên triều, thậm chí cái tin y đã chết còn chưa được đính chính.
Phùng Hậu uống được hai tách trà thì thấy có mấy viên quan bái kiến:
- Phùng Đô Đốc, người cũng đến Ngự Quân Đài sao?
Phùng Hậu mỉm cười, nén đi chuyện bực nhọc trong người:
- Các vị hôm nay đông đủ đến đây có lẽ có việc gấp?
Một vị lão quan râu tóc bạc phơ xua xua tay:
- Cũng không phải là gấp, lão phu nghe nói Thiên Tuế gia bạo bệnh qua đời, tuy vậy lại không thấy Lang Vương phủ tổ chức tang lễ, trong lòng thấp thỏm nên thay mặt bá quan mạn phép đến Ngự Quân Đài này!
Phùng Hậu nén cười đến mức muốn nội thương, gương mặt lại thập phần nghiêm túc:
- Vậy sao? Lang Vương điện hạ tang lễ đã xong, thi hài cũng đưa vào lăng tẩm rồi!
Đám quan viên bối rối nhìn nhau nửa thực nửa ngờ.
Sau rèm hồng sa mỏng chia đôi tẩm điện xuất hiện bóng huyết y nhân lướt qua, hương thơm lan tràn, không khí đột ngột lạnh lẽo. Phùng Hậu hơi có ý cười, vẫn ngồi bên ngoài, lại vờ như lẩm bẩm:
- Lang Vương điện hạ, lần sau nhất định ta sẽ cúng kính đầy đủ, giấy tiền vàng mã không thiếu món gì, đừng hiện hồn về nữa...
Đám quan viên hơi lùi lại thất kinh, lại nghe Lang Vương sau rèm quen thuộc giọng nói cao lãnh:
- Đầy đủ như vậy, định đến Ngự Quân Đài làm loạn?
Cửu Thiên Tuế chính là loại người như thế, không để ai vào mắt, một kẻ run rẩy thành thành thật thật chấp tay:
- Hạ quan đến phúng điếu người!
Mấy tên còn lại sợ hãi vội vàng bịt mồm bịt miệng hắn ta lại. Phùng Hậu buồn cười không thôi, gió thổi rèm sa bay loạn, dễ dàng nhìn thấy một phần dung mạo nam tử bên trong với những đường gân máu đỏ tươi nhàn nhạt.
Triệu Tử Đoạn hừ lạnh:
- Vậy ra hôm nay là tang lễ bổn tọa, các vị đại nhân thứ lỗi đợi một chút!
Đám quan viên càng nghe càng sợ hãi, lại thầm mắng chửi ai dám tung ra tin đồn ác nghiệt này, ồn ào chân trước chân sau rời khỏi Ngự Quân Đài.
Triệu Tử Đoạn ngả người trên trường kỷ nhìn Phùng Hậu cười rũ rượi, nhàn nhạt:
- Ngươi đến đây có việc gì?
Phùng Hậu nhớ lại chuyện chính, tâm trạng chùng xuống, cảm giác ngại ngần dâng lên:
- Điện hạ...lần trước đúng ra ta vẫn nên nghe lời người!
Triệu Tử Đoạn nhấc chân vén rèm, mũi hài đen thêu huyết liên tinh quý, ánh mắt thật sự có chút khinh miệt:
- Nhanh vậy liền hối hận?
Trời đổ về chiều, nắng nhạt màu tan biến, cái lạnh chưa hề phai tàn, dễ khiến người khác phải rét run. Dương Quân Nguyệt nhàn nhã bước trên đoạn hành lang dài, tay hơi phủi giáp phục, bỗng nhiên sau ngả rẽ, mũi thương từ đâu kề thẳng vào yết hầu hắn.
Giọng Phùng Hậu đanh thép:
- Bản Tướng cuối cùng cũng tìm được ngươi!
Dương  Quân Nguyệt kêu trời không thấu, giơ tay lên lùi lại:
- Đô đốc có hiểu lầm gì chăng? Người vừa xuân tuần về, mạt tướng có thể làm gì được!
Phùng Hậu vốn không thích nhiều lời, đánh mạnh trường thương vào gương mặt Dương Quân Nguyệt. Dương Quân Nguyệt liền xoay người né tránh, hắn sợ nhất là bị hủy dung, Phùng Hậu này, ra tay cũng thật không nương tình. Dương Quân Nguyệt lùi ra sân, tìm cách tẩu thoát. Hắn vốn dùng vũ khí là Huyết Trích tử, thứ chỉ có thể giết người chứ không thể tự vệ, vì vậy trong những cuộc giao chiến thế này, Dương Quân Nguyệt hoàn toàn thua thiệt.
Dương Quân Nguyệt sau một hồi bị truy đuổi thì khắp người đều đã ngang dọc vết thương, hắn chống tay thở dốc ra hiệu:
- Đô đốc, ngươi kỳ thực không muốn giết ta, vậy bây giờ ta đứng yên đây, ngươi cứ trực tiếp muốn làm gì thì làm!
Phùng Hậu nhếch mép, đưa bình rượu đến, bí hiểm cười:
- Uống hết đi!
Dương Quân Nguyệt lúc này có chút chần chừ, nếu muốn giết hắn, Phùng Hậu sẽ không dùng cách này, nhưng chắc chắn rượu có vấn đề. Dương Quân Nguyệt ôm bình rượu trong tay, giữa trời rét mà lưng đã đổ một tầng mồ hôi:
- Đô đốc...cái này...
Phùng Hậu thản nhiên:
- Ngươi uống hay không uống?
Dương Quân Nguyệt vốn định trả lời "không" rồi sẽ quay đầu chạy tiếp, nào ngờ từ đằng sau vang lên:
- Ta thay hắn uống!
Dương Quân Nguyệt hơi siết tay, cương quyết biểu tình:
- Không cần, ta tự mình làm!
Người vừa đến là Phan Phượng Thuật, Dương Quân Nguyệt không quay đầu lại, gấp gáp trút bình rượu vào miệng, vị nồng đậm cay đắng xộc lên khoang mũi, hắn liền ho sặc sụa. Phan Phượng Thuật vội đoạt lấy bình rượu:
- Ngươi không sao chứ?
Dương Quân Nguyệt hơi lắc đầu, Phan Phượng Thuật nhìn sang Phùng Hậu, uống cạn phần rượu còn lại, rồi vội vã đỡ Dương Quân Nguyệt vào trong. Phùng Hậu trong lòng dâng lên bi ai, Phan Phượng Thuật vốn không thể uống rượu, ngay cả Nhất Dạ Yến với Hoàng đế cũng chỉ một hai ly tửu lấy lệ, cứ thế lại vì kẻ tráo trở như Dương Quân Nguyệt mà bất chấp.
Phùng Hậu quay về chính điện, nơi này là Tướng quân viện trong khuôn viên Cấm Vệ ti, Phan Phượng Thuật cùng Dương Quân Nguyệt ở đây cũng không có gì bất hợp lý. Vả lại, trong rượu không hề chứa gì, chỉ là một trò đùa.
Trời tối dần, hoàng hôn cũng đã buông, có bóng người phất phơ tà áo giữa hoa viên quỷ dị cười, bí ẩn đem cửa phòng Tướng quân khóa chặt lại.
Bên trong phòng không một ngọn nến, Dương Quân Nguyệt nghe thân thể tê rần, hơi thở nóng rẫy thoát qua cổ họng, hắn bật cười, Phùng Hậu cư nhiên dám dùng lại loại kế sách hèn hạ này, bỏ xuân dược vào rượu, lại còn khiến Phan Phượng Thuật trúng dược. Phan Phượng Thuật lần đầu uống nhiều rượu đến vậy, ruột gan như bỏng rát, hắn lâm vào trạng thái mơ hồ, xuân dược cứ thế phát huy tác dụng, lại vì người bên cạnh là Dương Quân Nguyệt mà dược tính như tăng gấp đôi.
Dương Quân Nguyệt không biết bản thân sẽ gây ra chuyện điên loạn gì, lại sợ trong vô thức mà đả thương Phan Phượng Thuật liền cứ thế tự điểm huyệt mình. Hắn khẽ cười, nếu Phan Phượng Thuật không kiềm chế nổi thì đã sao, dẫu gì thì bản thân cũng chỉ là một nam kỹ, loại hành sự kinh khủng nào mà chưa từng trải qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.