Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại

Chương 20: Vĩnh Vô Ninh Nhật (trung) 2




Triệu Tử Đoạn đứng trước Càn Thanh cung, môi đỏ nổi lên làn da nhợt nhạt, y hít một hơi sâu, thản nhiên vào trong.
Tô An chuyên tâm cúi mặt chặn giữa đại sảnh, có ý ngăn lại:
- Điện hạ, Hoàng thượng...
Triệu Tử Đoạn phất tay, hờ hững không quan tâm:
- Hoàng thượng là không muốn gặp mặt ai?
Tô An khó xử gật đầu, Triệu Tử Đoạn ung dung như cũ đến gần rèm ngọc:
- Lui đi, bổn tọa tự có lo liệu!
Hòa Cát Công chúa đích thực đang ở đây, vì vậy Vĩnh Thành Đế mới đột ngột hủy thiết triều, lại tỏ ra bí ẩn như vậy. Trong lòng y thoáng nổi lên mất mát, dẫu biết rằng Vĩnh Thành Đế cùng Hòa Cát là thân quyến ruột thịt, nhưng Hoàng đế không báo tin đến y, có lẽ thật sự vẫn coi y như người ngoài.
Triệu Tử Đoạn dừng lại trước cửa lớn, bàn tay ngập ngừng trên nắm cửa, khẽ lắc đầu, Hoàng đế thật sự không cần đến y nữa sao. Trường phong lạnh lẽo thổi bay vạt huyết y giữa cung điện phồn hoa, Triệu Tử Đoạn quyết định xoay người rời đi thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nam tử tôn quý quen thuộc. Y liền khựng lại.
Trong tẩm phòng rộng lớn, Hòa Cát Công chúa thong thả dùng trà, hàng mày dài đẹp khẽ cau lại bất bình:
- Bản Hậu không cho là phải! Hoàng thượng đây là quá nhân từ!
Vĩnh Thành Đế hơi ngả người ra sau, long bào ánh kim quang uy khí thiên hạ:
- Trẫm nhuốm máu huynh đệ còn ít ư? Cơ bản chỉ là một tiểu hài tử, cùng là huyết tộc Hoàn Nhan, Trẫm không muốn!
Hòa Cát siết chặt tách trà trong tay, mi mắt chớp nặng nề:
- Hoàng thượng, đứa trẻ mà người cho là vô hại kia chính là hậu nhân của Hoàn Nhan Viên Thuyết* lưu lại! Thật sự người để hắn sống? Bản Hậu...cuối cùng lại không ngờ người mềm yếu đến vậy!
Vĩnh Thành Đế hừ lạnh, tỏ ý không bằng lòng:
- Trước hoàng tỉ đòi đưa Tử Đoạn về Viêm Quốc, sau lại muốn giết một tiểu hài tử? Nhiều năm không gặp, thật khiến Trẫm thất vọng!
Hòa Cát Công chúa gương mặt bệch bạc đi vì tức giận:
- Lăng Thần, Triệu Tử Đoạn là Mạt Quốc gian thần, giữ y bên người hại nhiều hơn lợi! Còn An Viễn Hầu kia là con trai kẻ thù! Hoàng tỉ chính là vì người, vì giang sơn Đại Quốc này!
Vĩnh Thành Đế đứng dậy, tóc huyền bay theo gió đông, lưu luyến trượt trên gương mặt uy phong hữu thần, nộ khí hiện rõ:
- Trẫm không vì san hà xã tắc hay sao? Hoàng tỉ là người thế nào Trẫm còn không rõ! Ngươi ở Viêm Quốc chuyên quyền mức nào Trẫm đều không quản đến, nhưng đừng hô phong hoán vũ ở Cấm Thành này!
Hòa Cát Công chúa bật cười, nàng không trả lời được, hắn nói không sai. Hắn, Hoàng đệ nàng, nay đã đứng trên ngôi cửu ngũ tôn quý, đang vạch tội nàng. Hòa Cát mắt long lanh lệ nóng:
- Đúng! Ta chuyên quyền, ta thâu tóm tiền triều, ta thống lĩnh binh lực, ta quét sạch hậu cung, ta là ác Hậu! Nhưng tất cả ta làm đều vì phu quân, cũng như hôm nay, ta vượt qua vạn dặm thiên lý là chính vì người!
Hòa Cát cương quyết không để nước mắt rơi, vội vàng mở cửa, chỉ là đập vào mắt nàng lại là nam tử huyết y cao lãnh hoa lệ. Hòa Cát lướt ngang Triệu Tử Đoạn, cười nhạt:
- Cái danh yêu hồ thật không sai! Hoàng đế thật sự bỏ tâm cho ngươi!
Triệu Tử Đoạn hướng mắt theo nàng ta, cũng không hồi đáp. Y chậm rãi thu dọn trà cụ trên bàn lớn, Vĩnh Thành Đế bên tháp dài hơi cúi đầu, tràn trề tâm sự. Triệu Tử Đoạn lẳng lặng ngồi cạnh, hương thảo mộc dìu dịu từ long bào thoang thoảng dễ chịu. Hồi lâu, Vĩnh Thành Đế khẽ khàng:
- Khanh cũng thấy rồi đấy! Trẫm không muốn khanh biết vì sợ rằng khanh sẽ đau lòng! Hòa Cát là người thẳng thắng!
Triệu Tử Đoạn xoa nhẹ bàn tay ẩn dưới lớp áo hoàng kim kia, Vĩnh Thành Đế đến hiện tại có lẽ vẫn chưa biết, năm đó để lấy được năm vạn kỵ binh cứu người, y đã phải đánh đổi thế nào.
- Hoàng thượng, thần không sợ bản thân đau lòng, cái thần sợ nhất chính là người một mình chịu đựng!
Vĩnh Thành Đế gắng gượng cười:
- Hài tử của Lăng Mặc chỉ là cái cớ để Hòa Cát bắt tội khanh...
Triệu Tử Đoạn lắc đầu, huyền mâu trong suốt rơi trên gương mặt nam tử đối diện:
- Chỉ cần là điều người phân phó, thần sẽ cố hết sức bảo vệ! Huống hồ, người Công chúa muốn giết là thần, hài tử vốn vô tội! Thần còn nghĩ nếu hắn một ngày biết bản thân có phụ thân là tội thần thì sẽ thế nào...
Vĩnh Thành Đế hơi thở dài theo gió lạnh:
- Trẫm từng mất một hài tử, nỗi đau đó một lời khó nói hết! Huống hồ gì xét đến cùng Lăng Mặc* cùng Trẫm vẫn là huynh đệ, máu cũng đã đổ, người cũng đã chết! Trẫm không muốn đứa trẻ này gánh lấy tội danh mà bản thân còn chẳng hề biết đến!
Triệu Tử Đoạn thương tâm cười, y nhớ đến hai mươi năm trước, khi chỉ mới sáu, bảy tuổi, y đã phải trốn chạy thế nào, khổ ải ra sao, trong thâm tâm dâng lên đồng cảm:
- Hài tử đúng thật vô tội! An Viễn Hầu nếu một ngày biết được chuyện xưa, có lẽ cũng sẽ không oán hận Hoàng thượng!
Vĩnh Thành Đế mang theo mệt mỏi, vừa trấn an vừa dặn dò Triệu Tử Đoạn:
- Hòa Cát thông minh sắc sảo, không phải là người dễ đối phó, khanh phải cẩn thận!
Triệu Tử Đoạn mỉm cười, chỉ cần lời này của Hoàng đế, y có thể vì người sinh mệnh không tiếc:
- Thần giúp Hoàng thượng đổi thường phục nghỉ ngơi!
Triệu Tử Đoạn ngồi bên giường nhìn nam tử ngủ say, tóc đen tựa mực xõa trên ngọc chẩm, mi mục như họa an an tĩnh tĩnh. Y cẩn thận khép kín cửa sổ, lại chỉnh sửa chăn đệm, hồi lâu mới rời Càn Thanh cung.
Hòa Cát Công chúa đã vượt ngàn trùng đến Cấm Thành này, tuyệt đối là muốn lấy mạng y. Triệu Tử Đoạn thâm tâm dâng lên rối loạn, y sống trên đỉnh cao quá lâu, dường như đã bỏ quên một điều gì đó. Vì sao thời gian này, gần như mọi sự đều nhằm vào y. Đầu tiên là Dương Quân Nguyệt xuất hiện, sau là Bách hồn tỏa mạch châm, tiếp đến Bạch Thực Thần cùng án vụ Hiền Thái phi bị hành thích, cuối cùng Hòa Cát Công chúa bất ngờ hồi kinh! Triệu Tử Đoạn vì quá tải suy nghĩ mà đột ngột nghe đầu đau nhức, cơn đau nặng nề dần, hai tay y mất đi lực đạo, cảnh vật trước mắt mờ mờ ảo ảo. Cơn đau tê tái kéo qua thái dương, ẩn sâu trong thùy não, y run run vịn tay vào cánh cửa, khó nhọc thở.
Lúc này, từ đâu một bàn tay đỡ lấy y, giọng nữ nhi mềm mại như nước chảy:
- Điện hạ không sao chứ?
Triệu Tử Đoạn nhìn qua bên cạnh, là Tĩnh Thường Cơ, thâm tâm y cảm thấy an toàn hơn nhiều, y không nói được, khẽ chỉ tay, Tĩnh Thường Cơ cũng hiểu ý mà dìu y đến cỗ huyết kiệu quen thuộc.
Tĩnh Thường Cơ lần đầu tiên được ngồi trên Huyết Liên Ngọc liễn, cũng là lần đầu tiên nàng biết đến tên gọi của cỗ kiệu mị ảo độc nhất Đại Quốc này. Triệu Tử Đoạn đối diện nàng, lấy từ bàn trà thấp một lọ hoàn đan nhỏ, y dốc vào miệng không rõ bao nhiêu viên, lại chiêu xuống bằng trà lạnh.
Tĩnh Thường Cơ rụt rè vuốt ngực Triệu Tử Đoạn, thấy y không có phản ứng, nàng thở phào nhẹ nhõm. Cỗ kiệu di chuyển không tạo nên bất cứ tiếng động nào, tựa hồ chỉ có gió thổi qua.
Triệu Tử Đoạn ngả người ra sau, hơi thở y dần trở nên bình ổn, rất lâu sau mới lãnh đạm:
- Không có lệnh bổn tọa dám ra khỏi Ngự Quân đài?
Tĩnh Thường Cơ xua xua tay, rõ ràng là nàng vừa giúp y, cớ sao bây giờ lại bị y vấn tội:
- Nô tì được triệu đến Thọ Khang cung!
Triệu Tử Đoạn nhàn nhạt cười, Hòa Cát Công chúa nhanh như vậy đã hành động. Thọ Khang cung là địa phương của Tuyên Thái hậu, hiển nhiên cũng là địa phương của nàng ta. Động đến người bên cạnh y, thật sự lần này muốn bức y đến đường cùng.
Triệu Tử Đoạn khẽ kéo Tĩnh Thường Cơ vào ngực:
- Không có lệnh bổn tọa, cho dù là Tô An đến cũng không được ra ngoài! Thời gian này không an toàn đâu! Nàng đi loạn bổn tọa liền không bảo vệ được!
Tĩnh Thường Cơ đã quen với việc bị Triệu Tử Đoạn thân mật đối xử, nàng cũng lười phản kháng, chỉ làu bàu:
- Ai cứu ai còn chưa rõ a! Nô tì vừa cứu người đấy! Mà điện hạ có bệnh trong người ư?
Triệu Tử Đoạn sa sầm nét mặt, di chứng này y chịu đựng đã nhiều năm, kể từ khi bị Hòa Cát Công chúa hạ độc. Y chưa từng nói ra, chưa từng oán thán, chỉ cần Vĩnh Thành Đế lên ngôi hoàn mỹ, thì bao nhiêu đau đớn này, với y vốn dĩ không đáng gì.
- Không...chỉ là do lao lực thôi...
Năm đó Hòa Cát đưa y chỉ có một nửa vị thuốc giải, yêu cầu của nàng ta để có được nửa phần còn lại, chính là ép y phải rời xa Hoàng đế, y tất nhiên không làm được, không thể làm được. Một khi đã chấp nhận ở lại cạnh Vĩnh Thành Đế, cũng chính là y chấp nhận bị nỗi đau này hành hạ cả đời. Kiếp người phù sinh, y không muốn phải hối hận.
Triệu Tử Đoạn vuốt ve bờ vai gầy mảnh của Tĩnh Thường Cơ, nàng thật mềm mại, thật yểu điệu, thân thể mỏng manh này, chỉ sợ rằng hôm nay đến được Thọ Khang cung sẽ vô pháp quay về.
Triệu Tử Đoạn như nhớ ra điều gì, mỉm cười hỏi:
- Nàng sao lại ngang qua Càn Thanh cung?
Đường đi đến cung điện của Tuyên Thái hậu vốn không cần ngang Càn - Khôn song điện. Tĩnh Thường Cơ nắm lấy vạt huyết y trước mặt ve vuốt, lại dụi dụi mái tóc vào lồng ngực Triệu Tử Đoạn:
- Nô tì đi tìm người để xin phép mà, nô tì sợ bị điện hạ trách phạt!
Triệu Tử Đoạn bật cười:
- Nàng từ Huyện chúa trở thành cung nữ không ủy khuất sao?
Tĩnh Thường Cơ long lanh mắt ngọc, vui vẻ lắc đầu:
- Có Tần Tuyết bên cạnh, rất vui a! Lại không phải thị tẩm...
Tĩnh Thường Cơ biết mình lỡ lời, vội vàng che miệng, Triệu Tử Đoạn hơi thở nhẹ nhàng lướt ngang môi nàng, còn không buông tha:
- Tiểu miêu ngốc, nàng sợ thị tẩm, nàng không thích Hoàng thượng?
Tĩnh Thường Cơ cựa quậy thân thể mềm mại, cố thoát khỏi vòng tay y:
- Không...ta...a...nô tì...sợ...sợ đau...
Triệu Tử Đoạn không nói gì, nàng quá mềm yếu, nếu y thật sự cuồng bạo chiếm đoạt, chỉ sợ rằng đến cái mạng nhỏ nàng cũng chẳng được chết nguyên vẹn.
Huyết kiệu dừng lại trước Ngự Quân đài, Tĩnh Thường Cơ đã ngủ say, Triệu Tử Đoạn ôm lấy nàng vào Tiêu Nhã điện, tâm tư càng trở nên thâm trầm đáng sợ.
Trần Khắc đứng bên cửa, cẩn trọng bẩm báo:
- Thiên tuế gia, đã sắp xếp xong, sáng sớm nay Hoàng hậu nương nương đã đưa Phùng Công tử cùng An Viễn Hầu về Viên Hầu phủ thưởng ngoạn, dự là năm bảy ngày nữa mới quay về!
Triệu Tử Đoạn nhợt nhạt gật đầu, Hoàng hậu làm việc nhanh nhạy, huống hồ đây còn là cốt nhục duy nhất của Thịnh Vương lưu lại, nàng ta sẽ gắng hết mức bảo vệ.
- Để toàn bộ người lui ra, bổn tọa muốn ở một mình!
Độc dược phát tác, công lực y liền hao tổn không dễ hồi phục trong một ngày, y lại càng không thể để ai khác biết được nhược điểm này.
Trần Khắc nhìn Tĩnh Thường Cơ ngủ say quên trời đất trong lòng chủ nhân, thầm thán phục, nàng ở cạnh người luôn tỏa ra nồng đậm sát khí vẫn có thể thư thái hưởng thụ như vậy được, thật khiến người khác mở mang tầm mắt.
Triệu Tử Đoạn vạt áo lưu luyến vương vấn theo bước chân, bắt gặp ánh mát Trần Khắc liền hời hợt phất tay:
- Tiểu miêu ở cạnh bổn tọa, cũng phải nhiễm được chút khí chất chứ!
___________________
(*) Thịnh Vương tên thật Hoàn Nhan Viên Thuyết, tên tự Lăng Mặc: là Nhị Hoàng tử của tiên đế, cùng Vĩnh Thành Đế tranh ngôi vị trong cuộc đoạt đích, tử trận trong binh biến Đông Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.