Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Chương 89: Địa cung đại mạc




Ánh sáng yếu ớt như đèn đom đóm chỉ chiếu rọi vài khoảng đất nho nhỏ, không thấy rõ cảnh tượng trong đại điện rộng lớn. Hô Diên Hạo giơ gậy đánh lửa dò xét chung quanh, ở cạnh một cái trụ tìm thấy một ngọn đèn, bên trong vẫn còn dầu, đèn được thắp lên, chiếu sáng vài trượng. Ngọn đèn kia có đế bằng đồng, phía bên trên trạm khắc cầu kỳ, kiểu dáng không chân thực, chỉ mơ hồ nhìn thấy trên thân đèn có chín nhánh nhỏ. Hô Diên Hạo đem cả chín nhánh đều thắp lên, lập tức trong điện sáng lên ba trượng, cách hơn ba trượng lại có một trụ lớn, bên trên treo đèn cùng một kiểu dáng, Hô Diên Hạo đi qua thắp từng cái một.
Những thuộc hạ cùng hắn rơi vào trong đại điện đều đã chết dưới hố cát, lúc này hắn chỉ còn lẻ loi một mình, đối diện là bốn binh tướng của địch quốc, hắn vẫn có tâm tình cẩn thận dò xét từng địa phương, cách làm việc như thế này khiến Mạnh Tam không quen, thầm nói: “Hắn không sợ chúng ta ra tay giết hắn sao!”
“Kẻ có tâm tư biến thái, tốt nhân ngươi đừng đoán.” Mộ Thanh lãnh đạm nói, dựa vào ánh sáng Hô Diên Hạo thắp lên, cũng quét mắt nhìn quanh đại điện.
Trên người Mạnh Tam cũng mang theo gậy đánh lửa, xuất phát từ tò mò, hắn cũng đem ngọn đèn ở mấy trụ điện bên này châm lên, chỉ là không kiên nhẫn châm hết, chỉ tùy tiện thắp mấy trản đã thấy thu gậy đánh lửa lại.
Đại điện được thắp sáng rộng rãi, thấy rõ ràng tổng cộng có chín trụ lớn, mỗi bên bốn trụ, còn một trụ đứng ở phía trước hố cát. Hố cát đem đại điện phân thành hai nửa, hố rộng mấy trượng, bên trong tràn ngập thi thể của quân địch và chiến mã. Phía bên trên hố, cát vàng vẫn đang rơi, nhưng đã không còn người rơi xuống nữa. Bên ngoài tiếng ngựa đạp, tiếng đao khiên va chạm, tiếng kêu giết như điên cuồng, Tây Bắc quân và năm ngàn binh mã Hô Diên Hạo dẫn theo đang đánh giết lẫn nhau, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng rống giận dữ của Lỗ Đại.
Hô Diên Hạo chỉ dẫn theo năm ngàn binh mã tiến vào đại mạc, đối mặt với năm vạn binh mã đang phẫn nộ của Tây Bắc quân, kết cục chỉ có thể bị nghiền chết, nhưng Hô Diên Hạo không có vẻ gì là quan tâm lắm, hắn thu gậy đánh lửa lại, đi quanh một vòng, thở dài: “Xiêm Lan đế quốc.”
Xiêm Lan đế quốc?
Mộ Thanh chưa từng nghe nói về quốc gia này, lộ vẻ mặt nghi ngờ.
Mạnh Tam thấy ha ha cười, “Anh Duệ tướng quân cũng có chuyện không biết! Làm ta chút nữa cho rằng tướng quân là thần, cái gì cũng biết!”
Nguyên Tu đạp hắn một cái, quay sang nói với Mộ Thanh: “Là quốc gia cổ từ ngàn năm trước, tương truyền ở sâu trong đại mạc Tháp Mã, từng một thời huy hoàng, cuối cùng bởi vì nước sông Khắc Lạp Mã khô cạn và gió lốc đen mà tuyệt diệt. Nghe đồn, thành cổ của Xiêm Lan quốc chôn ở nơi nào đó dưới đại mạc Tháp Mã, nghìn năm qua có biết bao nhiêu truyền thuyết về nó, không ngờ là thật! Có điều, cổ điện mà chúng ta thấy đây nhìn qua không giống thành cổ lắm, mà giống địa cung hơn.”
Mộ Thanh gật đầu, có chút tán thành. Nàng cũng cảm thấy cổ điện này mặc dù giống như di tích, nhưng hiển nhiên không phải thành trấn, mà giống như đại điện đế vương cư ngụ hơn. Có điều, không nghe nói chuyện đại điện của đế vương rơi vào trong hố cát, mà chín trụ của đại điện này dựng có chút cổ quái, lại có một trụ đứng ở phía trước hố cát, nhìn thế nào thì cũng không thấy giống chỗ dành cho người ở, mà giống như để người chết ở hơn.
Cổ điện, chẳng thà nói là cổ mộ.
“Cổ mộ thì đúng hơn.” Hô Diên Hạo nhìn quét quanh đại điện cười, vết sẹo ở mắt trái càng thêm dữ tợn, “Nghe nói khi Xiêm Lan quốc còn tồn tại là một quốc gia giàu có và đông đúc. Xiêm Lan đại đế đem một lượng lớn hoàng kim và giáp thần chôn giấu dưới địa cung, giáp thần binh đao không thể phá hỏng, hoàng kim ngàn vạn đủ để thành lập một quốc gia.”
Hô Diên Hạo là kẻ dã tâm bừng bừng, chỉ một bộ tộc trong thảo nguyên không làm thỏa mãn hắn, có lẽ hắn muốn thống nhất thảo nguyên, kiến quốc xưng đế, cũng làm một đế vương khai quốc.
Mạnh Tam trợn trừng mắt, bĩu môi, “Ngươi đừng nằm mơ! Cái gì mà hoàng kim giáp thần, làm sao ngươi biết địa phương quỷ quái này là mộ của Xiêm Lan đại đế? Chưa biết chừng là mộ của cha ngươi đó!”
Hắn vốn có tâm mắng Hô Diên Hạo, nói xong lời này lại tự cười mình, cha của Hô Diên Hạo không phải là lão Địch Vương? Ông ta không xứng đáng ở nơi tốt như vậy!
“Ông ta xứng sao?” Hô Diên Hạo hừ một tiếng, đôi mắt tàn nhẫn, vài phần khát máu, vài phần lạnh lẽo.
Mạnh Tam ngẩn người, nhớ tới hành động tàn nhẫn của hắn đối với huynh đệ tỷ muội đêm qua, cũng biết không thể trông cậy hắn có hiếu tâm gì với cha mình.
*
“Điện này chắc chắn có liên quan đến Xiêm Lan quốc, nhìn những ngọn đèn chín bấc này xem, chất đồng là loại tốt nhất, bên trên có khắc hạc trắng, anh vũ. Xiêm Lan quốc kiến thiết trên đại mạc, quốc nhân yêu thích quen thuộc với những vật trong ốc đảo, nhưng hình điêu khắc trên trụ, trang trí trên đèn, nhìn thế nào cũng không phải vật ở đại mạc, các ngươi không cảm thấy đây chính là lăng tẩm của Xiêm Lan đại đế sao?” Một khắc trước Hô Diên Hạo còn lộ ra thái độ tàn nhẫn thị huyết, giờ khắc này tâm tình đã xoay chuyển, có vẻ hứng thú quay sang hỏi Mộ Thanh, “Trí tuệ của Anh Duệ tướng quân, quả thật là ít gặp, tướng quân nghĩ sao?”
Bốn người Mộ Thanh đứng đối diện với Hô Diên Hạo qua hố cát, hố mặc dù rộng, nhưng Nguyên Tu và Nguyệt Sát đều có khinh công, cũng không phải không qua được, có điều Hô Diên Hạo thoạt nhìn không có vẻ gì là kiêng kị bốn người, trước mặt bốn người mặt vẫn tỏ ra hứng thú khám phá cổ điện, nói chuyện lại nhàn hạ thoải mái, không bằng nói hắn không đem bốn người đặt vào mắt.
Mộ Thanh không đáp lời, cũng không để ý đến Hô Diên Hạo, quay đầu nói với Nguyên Tu: “Phía trước phía sau nơi này đều có cửa, hẳn là có phương pháp mở ra, có điều tốt nhất không cần tìm, nhìn xem hố cát ở chỗ này sẽ biết, trong địa cung này mà tìm đường ra chắc chắn hiểm trở, không bằng chờ cát vàng trôi hết.”
Phía trên điện này là bị ba mũi tên mang theo lực cánh tay kinh người của Nguyên Tu làm sụp xuống, vốn không phải hố cát, chỉ là cát trên cồn cát chảy xuống mà thôi. Nếu đã là cát vàng, sẽ có lúc chảy hết.
Lỗ Đại vẫn đang chỉ huy Tây Bắc quân dò xét ở sát bên trên, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng hắn hô lớn gọi tên bọn họ, nhưng bốn người ở dưới không ai đáp lại. Lấy tính tình của Lỗ Đại, nếu như biết bốn người vẫn còn sống, chắc chắn sẽ nhảy xuống theo, chủ soái Tây Bắc quân đã mất, phó tướng không thể mất tích theo, nếu không năm vạn đại quân ở đại mạc sẽ nguy mất.
“Được, chờ!” Nguyên Tu gật đầu, nhìn về phía Hô Diên Hạo, “Chẳng qua chỉ chờ đợi như vậy cũng rất nhàm chán! Không biết Hô Diên vương tử có hứng thú đánh một trận hay không? Ta thật sự trông chờ nơi này sẽ là mồ chôn Hô Diên vương tử!”
Mới vừa rồi trong điện tối đen, khi đèn đuốc được thắp lên, bởi vì xuất phát từ lòng hiếu kỳ muốn nhìn xem rốt cuộc kẻ này có diện mạo như thế nào, cho nên không ngăn cản hắn đốt đèn. Nay trong điện đã sáng, chẳng cần biết nó có phải lăng tẩm của Xiêm Lan đại đế hay không, cả Hô Diên Hạo và hắn đều đang bị giam cầm ở chỗ này!
Trong con ngươi Hô Diên Hạo có ý cười lãnh lẽo, nhặt loan đao cắm trong hố cát lên, “Bổn vương cũng có hứng thú muốn biết, Nguyên đại tướng quân cảm thấy hương vị của mấy dẻ sườn dê kia thế nào?”
Vừa nghe thế, Mạnh Tam giận mắng một tiếng, mũi chân Nguyên Tu khẽ điểm, thân ảnh như chớp giật, cát bụi trên đỉnh đầu mờ mịt, nam tử tay không tấc sắt, một quyền đánh về phía màn cát bụi, quyền phong như sấm giật, sức mạnh kinh người, đùng một tiếng, chấn động màng tai!
Mộ Thanh nhíu mày, đồng thời sắc mặt hơi trầm xuống, quyền phong dù mạnh, nhưng sao lại có tiếng ong ong như kim loại đang rung động?
Sắc mặt Mộ Thanh khẽ biến, lúc này cả người Nguyên Tu đã ở giữa không trung qua hố cát, quyền phong nhằm về phía mặt Hô Diên Hạo! Hô Diên Hạo từng giao thủ nhiều lần với Nguyên Tu, biết rõ nắm đấm của hắn mạnh như thế nào, lại vẫn đem đao đưa thẳng về phía nắm đấm của hắn, loan đao cong như trăng, leng keng một tiếng gãy thành hai đoạn, lưỡi dao giống như sao băng rơi xuống hố cát, Hô Diên Hạo cầm trong tay nửa thanh đao còn lại, ý cười lành lạnh.
Lúc này, một quyền của Nguyên Tu đã đánh gãy loan đao, người cũng rơi xuống bãi đá đối diện, một quyền đã xong, khinh công thu lại, ngay trong khoảnh khắc quyền thế, bộ pháp dừng lại, nửa đoạn đao trong tay Hô Diên Hạo đâm thẳng vào sau lưng hắn!
Nguyên Tu lại giống như chưa không thấy, đôi tai khẽ nhúc nhích, ánh mắt đảo qua đại điện, hốt hoảng hô lớn: “Nằm úp sấp xuống!”
Tiếng quát này như tiếng sấm, báo cho ba người Mộ Thanh ở đối diện. Dường như cùng lúc, Nguyệt Sát khoát tay, kéo Mộ Thanh nằm sát xuống mặt đất, động tác của Mạnh Tam chậm hơn một chút, khi vừa nằm úp sấp xuống, có mũi tên bay sát qua đỉnh đầu của hắn, may mà lúc này hắn cải tranh thành binh lính Lặc Đan, không búi tóc, nếu không có lẽ tóc đã bị giật về sau rồi! Ba người quỳ rạp trên mặt đất khó có thể ngẩng đầu, chỉ cảm thấy những mũi tên vù vù bay sạt qua điên cuồng, khi bay qua hố cát cuốn theo cát bụi đập vào mặt, khiến mọi người phải nín thở.
Có cơ quan!
Trong điện có hố cát lún, mọi người đều nghĩ đã đụng phải thứ lợi hại nhất, không ngờ còn có cơ quan!
Mộ Thanh quỳ rạp trên mặt đất, trong mưa tên thình lình kêu lên: “Đèn chín bấc!”
Nguyên Tu ở đối diện nằm úp sấp, trong lòng cũng biết họa này xuất phát từ những ngọn đèn kia, từ sau khi bọn họ thoát khỏi hố cát, chưa làm gì ngoại trừ việc đốt đèn! Có lẽ hành động này đã khởi động cơ quan, nhưng cơ chế khởi động như thế nào, làm gì để cơ quan này dừng thì không ai biết.
Tên có nhiều cũng không thể phóng mãi được, chỉ cần chờ đợi tên bắn hết là được.
Ý niệm này vừa sinh ra trong đầu, Nguyên Tu đã nghe thấy Mộ Thanh ở đối diện kêu: “Đèn! Nghĩ biện pháp! Thắp tất cả lên!”
Nguyên Tu khẽ giật mình, không rõ là ý gì, Mộ Thanh lại không có thời gian giải thích nhiều. Mới vừa rồi khi nhìn quanh đại điện này, nàng đã cảm thấy những cột trụ có chút cổ quái, dựng bốn trụ điện đối diện hai bên sườn thì đã đành, lại có một trụ dựng ở phía trước hố cát, khi Hô Diên Hạo thắp những ngọn đèn kia lên, trong lòng nàng cũng có cảm giác kỳ lạ, chỉ là trong một chốc chưa thể xâu chuỗi lại được, nay cuối cùng cũng đã biết cảm giác kỳ lạ ở nơi nào.
Đèn!
Đèn quá nhiều!
Nếu như điện này là lăng tẩm của đế vương, chín ngọn đèn, mỗi ngọn đèn chín bấc thì thực hợp lý, nhưng đối với kẻ trộm mộ hoặc là những người vô ý xông vào như bọn họ mà nói, đèn quá nhiều. Vừa rồi, khi bọn họ từ trong hố cát đi ra chỉ làm duy nhất một chuyện là đốt đèn —— nhưng bọn họ không đốt hết, mà chỉ đốt một bộ phân.
Phía bên kia của Hô Diên Hạo, một trụ điện bị sập, ngọn đèn trên trụ đó hắn không thắp, bên này của bọn họ Mạnh Tam cũng chỉ thắp một số bấc đèn, còn cả ngọn đèn ở cây cột đứng sừng sững phía trước hố cát, bọn họ cũng không thắp.
Đây có thể là nguyên nhân kích động cơ quan.
Mộ Thanh nhớ rõ khi Hô Diên Hạo đứng thắp đèn ở phía đối diện, trong lòng nàng có chút không kiên nhẫn, nếu để thấy rõ cảnh trong điện, căn bản không cần thắp tất cả, mà khi Hô Diên Hạo thắp từng ngọn đèn một, nàng chỉ cảm thấy kẻ biến thái này đang lãng phí thời gian! Lúc này nghĩ lại, tâm tình của nàng cũng là tâm tình của đại đa số người tiến vào trong lăng tẩm. Hô Diên Hạo có dã tâm nhất thống nhất thảo nguyên kiến quốc xưng đế, hắn rất thưởng thức đối với chuyện Xiêm Lan đại đế đã khai sáng ra đế quốc Xiêm Lan giữa đại mạc, bất ngờ tiến vào trong đại điện này, hắn mang theo tâm tình cảm thán thưởng thức lăng tẩm của Xiêm Lan đại đế, giống như thưởng thức lăng tẩm của chính mình sau khi chết, bởi vậy hắn kiên nhẫn thắp từng ngọn đèn một, nhưng tâm tình của tuyệt đại đa số người bình thường không có sự kiên nhẫn này.
Trong điện có chín trụ, mỗi trụ có chín bấc đèn, cộng tám mươi mốt bấc, đừng nói thắp tất cả, cho dù chỉ thắp một bên, rất nhiều người không đủ kiên nhẫn. Giống như Mạnh Tam, vừa rồi hắn cũng chỉ tùy tiện thắp mỗi ngọn đèn vài bấc.
Người thiết kế cơ quan trong điện này, nhất định là cao thủ đoán lòng người, bởi vậy mới đem cơ quan này thiết lập phía sau đèn.
Người này là cao thủ đoán lòng người, nói vậy cũng đã nghĩ đến chuyện sẽ có người kiên nhẫn thắp từng ngọn đèn như Hô Diên Hạo, để phòng ngừa vạn nhất, ở giữa đại điện hắn đã thiết kế một trụ, trụ kia ngay ở phía trước hố cát, một khi có người đi qua đốt đèn, nói vậy sẽ phát động cơ quan, rơi vào trong hố cát.
Người này cũng là cao thủ thiết kế cơ quan, các mặt đều tính đến, nhưng mấy người bọn họ chưa chết —— bọn họ đang nằm rạp trên mặt đất, trốn mưa tên.
Mộ Thanh không cho rằng người thiết kế cơ quan kia lại bỏ quên góc chết này, trong điện, nhất định còn có thứ gì đó lợi hại hơn!
Nhất định phải phá cơ quan, nếu không tiếp theo, bọn họ chưa chắc đã may mắn được như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.