Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 830: Ta sẽ ngoan ngoãn




Công Tôn Uyển Nhi có phát giác, giơ tay lau máu tươi dính vào miệng mình, nàng đặt lên miệng và liếm máu tươi, sau đó lại cười cười với Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần sởn gai ốc khi thấy nàng cười, hắn không biết có phải mình gặp ảo giác hay không, dường như nhìn thấy trong miệng Công Tôn Uyển Nhi có cái miệng thứ hai.
Đồng thời hắn cũng chú ý đôi mắt Công Tôn Uyển Nhi, bên trong có hai đồng tử!
Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy vài lần, hắn sợ hãi hồn phi phách tán, từ khi vào mê cung tới bây giờ, có lẽ hắn cộng dồn tất cả sợ hãi cả đời của hắn tới hiện tại còn không bằng lúc này, mồ hôi lạnh bao phủ toàn thân.
- Uyển Nhi, ta... Ta còn có việc, ta... Ta đi trước.
Bạch Tiểu Thuần run rẩy mở miệng, hắn lui ra phía sau.
- Tiểu ca ca, chơi với ta đi.
Công Tôn Uyển Nhi che miệng cười cười, giọng nói hơi cải biến một ít, biến thành giọng nói trẻ con quanh quẩn trong thông đạo mê cung, toàn thân Bạch Tiểu Thuần cứng đờ, hắn mở to mắt, hắn phát hiện ba chữ tiểu ca ca rất quen tai, lại là giọng nói của trẻ con, hắn suy nghĩ một lúc sau đó kêu thảm thiết.
Bạch Tiểu Thuần lui ra sau nhanh hơn, ánh mắt mang theo vẻ khó tin chỉ vào Công Tôn Uyển Nhi, nghẹn ngào kinh hô.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi là ai!
- Tiểu ca ca, tại sao ngươi quên ta rồi?
Công Tôn Uyển Nhi lên tiếng, giọng nói ôn nhu nhưng lọt vào tai Bạch Tiểu Thuần chẳng khác gì sét đánh, cũng mở ra trí nhớ năm xưa, hắn nhớ lại Vẫn Kiếm thế giới năm đó, bên trong có một hồn đàn, ở đó có một tiểu nữ hài ôm con gấu nhỏ bị lột da...
- Làm sao có thể?
Bạch Tiểu Thuần miệng đắng lưỡi khô, hắn cảm giác tâm thần thác loạn, liên tục hít sâu mấy hơi nhưng không thể bình tĩnh lại, giống như có người dùng cây búa nện vào đầu hắn, đến bây giờ hắn chưa tỉnh mộng.
Nhìn thấy bộ dạng Bạch Tiểu Thuần, Công Tôn Uyển Nhi cười, nàng cười sau đó vung tay lên, bên cạnh nàng xuất hiện một đám huyết vụ, huyết vụ ngưng tụ thật nhanh, cuối cùng hóa thành một thân ảnh cao lớn.
Thân ảnh này là một nam tử cường tráng nhưng vô cùng khủng bố, toàn thân hắn không còn da, da thịt đỏ lòm đáng sợ, thậm chí có thể nhìn rõ gân xanh.
Bạch Tiểu Thuần nhìn đại hán cường tráng mặt, lúc nhìn mặt đối phương liền xuất hiện một cái tên.
- Lôi Sơn!!
Người này chính là thiên kiêu Lôi Sơn của Huyền Khê Tông! Tu vi toàn thân hắn bộc phát có thể sánh ngang Nguyên Anh nhưng đôi mắt trống rỗng vô thần, đã không còn thần trí, hắn giống khôi lỗi không có tự chủ.
- Tiểu ca ca, đứng nơi đây chờ ta, ta còn chưa ăn no, muốn dẫn tiểu hùng đi ăn chút đồ, một lát sẽ đi tìm ngươi chơi, ngoan ngoãn ở chỗ này đi, không nghe lời, ta sẽ mất hứng.
Công Tôn Uyển Nhi lên tiếng, bộ dáng rất vui vẻ, nàng quay người nhảy vài cái, Lôi Sơn cũng quay người bước nhanh, mặt không biểu tình đi theo, bước chân kêu bang bang.
Cảnh tượng này vô cùng quỷ dị, Bạch Tiểu Thuần khổ sở, hắn cảm giác toàn thân lạnh buốt thấu xương, hắn cho rằng mình phải chết tại nơi này, lúc này nhìn bóng lưng Công Tôn Uyển Nhi cùng Lôi Sơn, hắn nhớ lại mọi việc năm đó, hắn đã hiểu rõ, biết rõ tiểu nữ hài kinh khủng trong Vẫn Kiếm thế giới mượn nhờ thân thể Công Tôn Uyển Nhi ra ngoài.
Cho dù chuyện ma quái ở Nghịch Hà Tông hay sự kiện tử vong trên thuyền, hiển nhiên đều là tiểu cô nương này làm.
Nghĩ đến tiểu nữ hài ăn đan dược của mình nên mới biến thành như vậy, nội tâm Bạch Tiểu Thuần run lên.
- Ngươi... Ngươi yên tâm, ta sẽ không đi đâu... Đúng rồi, có tên gọi là Chu Nhất Tinh, trắng trắng mềm mềm, nhìn có vẻ ngon đấy, ngươi có thể đi tìm hắn chơi...
Bạch Tiểu Thuần hô to một tiếng, sau khi xác định tiểu cô nương đi xa, Bạch Tiểu Thuần quay đầu bỏ chạy.
Bạch Tiểu Thuần mới mặc kệ yêu cầu của Công Tôn Uyển Nhi với mình, hắn cảm giác nếu mình nghe lời ngoan ngoãn đứng chờ ở đây mới là ngu xuẩn.
- Ta không ngốc, ta mới không chờ ở đây.
Trái tim Bạch Tiểu Thuần đập mạnh, tâm thần bất định, hắn cảm thấy tiểu cô nương này không đúng lắm, đối phương vẫn tin tưởng mình sẽ nghe lời nàng.
- Chẳng lẽ binh bất yếm trá, mặc kệ, dù sao ta sẽ không ở chỗ này.
Bạch Tiểu Thuần lo sợ không yên, sau đó xoắn xuýt một phen, hắn vẫn không rõ tâm tư của tiểu cô nương, lúc này hắn rời đi, tiếp tục dùng biện pháp đần của mình tìm cửa ra
Mấy ngày sau, trên đường đi Bạch Tiểu Thuần không gặp bóng người nào khác, những chuyện quỷ dị cũng không xảy ra nữa, càng không có người quấy rầy nên tốc độ của Bạch Tiểu Thuần nhanh hơn, theo thời gian qua đi, tuyến đường trong ngọc giản của hắn càng nhiều, những đường cong của hắn rất chính xác, là Bạch Tiểu Thuần dùng bước chân của mình cân nhắc đường đi, cho đến cuối cùng Bạch Tiểu Thuần dừng bước, hắn cầm ngọc giản và có điều suy nghĩ.
Hắn nhìn chung quanh một lát, lại nhìn ngọc giản, cho dù không phân biệt có phải con đường mình đi qua chưa, hắn thông qua dò xét ngọc giản... Hắn phát hiện mình đã đi qua nơi này
- Quả nhiên là tuần hoàn chết... Trong mê cung do nhiều tuần hoàn chết tạo thành, bởi vì mê cung quá lớn cho nên phạm vi vòng tuần hoàn chết không nhỏ.
- Mà ta tưởng rằng vách tường bên phải nhưng trên thực tế lại là con đường khác, là bên trái... Bên trái cùng phía bên phải đều là một bức tường.
- Như vậy có hai loại khả năng, nếu như trong mê cung có một trăm vòng tuần hoàn, như vậy có chín mươi chín là chết, sẽ đi về chỗ cũ, chỉ có một đường ra.
- Khả năng thứ hai, chính là lối ra không phải là một tuần hoàn... Mà là có chỗ khác.
Bạch Tiểu Thuần xoa xoa mi tâm, thầm than một tiếng, hắn ở trong mê cung quá lâu, cũng không biết những người khác có tìm được lối ra hay không, mặc dù mê cung quá khổng lồ nhưng Bạch Tiểu Thuần cảm thấy trong tu sĩ có không ít kỳ nhân dị sĩ, chính mình không làm được cũng không có nghĩa người khác không làm được.
Vào lúc trầm ngâm Bạch Tiểu Thuần nhìn ngọc giản trong tay, hắn tìm kiếm một con đường bên trái, tiếp tục dấu hiệu, một khi gặp được lộ tuyến quay lại lúc ban đầu, hắn lập tức trở về nơi đó, một lần nữa cọn ra con đường khác, tiếp tục đi sang con đường bên trái.
- Ta phải tìm được chỗ nối tiếp giữa tuần hoàn chết này... Nó nhất định tồn tại!
Bạch Tiểu Thuần cắn răng, đôi mắt tràn ngập tơ máu.
- Biện pháp của ta không nhất định tìm được lối ra, chỉ cần không có người quấy rầy ta, như vậy cam đoan ta sẽ không lạc đường, vẫn có thể làm được!
Thời gian trôi qua, nửa tháng sau, gương mặt Bạch Tiểu Thuần tiều tụy, chẳng những hắn không tìm được tuần hoàn tiếp theo, thậm chí chạy một vòng liền phát hiện đều là con đường cũ.
Không có buông tha, Bạch Tiểu Thuần tiếp tục tìm kiếm.
Theo thời gian trôi qua, dường như vận rủi qua đi, vận may không ngừng xuất hiện, lại qua một tháng, ngọc giản trong tay Bạch Tiểu Thuần có phác họa vô số con đường chằng chích, tâm thần hắn đắm chìm trong các tuyến đường, rốt cục ngày hôm nay hắn dừng bước, hắn nhìn thấy cuối con đường phía trước là một quàng trường.
---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.