Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 819: Huyết màn thầu (Thượng)




- Xong rồi, chúng đến!
Lúc này còn có mười mấy cái mũ cười vang, chúng bay thẳng về phía ba người Bạch Tiểu Thuần, ba người không có đường lui, trong lúc nguy cơ trước mắt thân thể Bạch Tiểu Thuần căng cứng, hắn nâng tay phải ném cả ngàn tấm phù lục về phía Trần Giác.
- Chính ngươi chạy trốn để khỏi chết đi!
Bạch Tiểu Thuần kêu to, hắn lao, lúc này thân thể hắn kêu đùng đùng, trong chớp mắt lại có hơn mười bộ khôi giáp xuất hiện và cả vạn phù lục tỏa sáng, cực kỳ chói mắt, sau đó hàn khí bộc phát quanh người, hàn khí trải rộng bốn phía sau đó hắn biến mất, lúc xuất hiện đã ở nơi xa, hắn vừa bay đi cực nhanh, sau lưng hắn có bảy tám cái mũ đuổi theo.
Trần Giác cắn răng một cái, hắn dán phù lục Bạch Tiểu Thuần cho hắn lên người, tu vi bộc phát, hắn liều mạng thi triển pháp thuật bay nhanh về phía trước, chung quanh người hắn có năm sáu cái mũ đuổi theo.
Chu Nhất Tinh há hốc mồm, hắn sắp khóc thét lên, hắn cảm thấy không công bình... Chỉ có bảy tám cái mũ đuổi theo Bạch Tiểu Thuần, năm sáu cái truy kích Trần Giác năm, hắn lưu lại nơi này, có hơn mười mấy cái đang nhìn chằm chằm vào hắn... Số lượng mũ còn nhiều gấp vài lần so với Bạch Tiểu Thuần cùng Trần Giác.
- Tại sao có thể như vậy!
Sắc mặt Chu Nhất Tinh tái nhợt, hắn kêu lên đầy thảm thiết, hắn cắn răng hạ quyết tâm, vết ngấn trên mi tâm tỏa sáng, hào quang bao phủ tám phương, lúc hào quang vừa xuất hiện hắn đã vượt qua mấy chục cái mũ.
Đám mũ xuyên thấu qua hào quang nhưng không tìm được Chu Nhất Tinh, lúc hào quang biến mất, thân ảnh Chu Nhất Tinh cũng không còn.
Những cái mũ này không ngừng tìm kiếm khắp bốn phía, cũng không tìm được, vì vậy chúng tạo thành đàn vừa hát ca dao vừa tiến lên...
Trong khu vực khác của mê cung, một đám hào quang đột nhiên xuất hiện, thân thể Chu Nhất Tinh lảo đảo đứng tại đó và phun máu tươi, sắc mặt trắng như tờ giấy, vết ngấn trên mi tâm hắn ảm đạm không ít.
- Đáng chết, lại ép ta dùng tinh ngấn chi lực của gia tộc!
Chu Nhất Tinh nghiến răng nghiến lợi, nghĩ tới những cái mũ ma quỷ quái dị kia, nội tâm hắn còn sợ hãi, hắn quan sát chung quanh không thấy cái mũ nào liền thở ra một hơi.
- Đoạt cửu sắc hỏa của ta, còn muốn cướp bảo cung... Người này... Hàn khí... Thân thể cường đại... Đáng chết, tại sao hắn lại tương tự Bạch Tiểu Thuần như thế?
Chu Nhất Tinh nhớ lại trận chiến lúc trước, kết hợp tình báo Bạch Tiểu Thuần mà hắn biết, hắn đã tập trung thân phận Bạch Tiểu Thuần nhưng không dám xác định, hắn suy nghĩ cẩn thận lại nắm chắc sáu bảy phần.
- Nếu hắn là Bạch Tiểu Thuần, lại có thể cải biến khí tức... Trên người kẻ này chắc chắn có bảo vật! Đáng chết, vừa rồi ta mới truyền tống nên mất phương hướng đường nhỏ lúc trước, lại phải dò đường lần nữa.
Chu Nhất Tinh thở dài, hắn cất bước đi xa.
Tại khu vực cái mũ xuất hiện, ba người Bạch Tiểu Thuần không ngừng bỏ chạy ra chung quanh, tại một khu vực trống trải chỉ còn lại hơn mười thi thể các hồn tu.
Đầu những hồn tu này thủng một lỗ lớn, những thứ bên trong không còn.
Những gương mặt ở vách tường chung quanh thở ra một hơi, lúc này chúng không ngừng nghị luận giống như rất sợ hãi.
- Rốt cục đi rồi, mũ đỏ đi, ha ha.
- Hôm nay mũ đỏ rất khác thường, chúng không tới khi dễ chúng ta.
- Đúng thế, rất khác thường ah, không đúng ah...
Vào lúc đám gương mặt đang hào hứng bừng bừng nói chuyện với nhau, đột nhiên sắc mặt bọn chúng biến hóa, cả đám mở to mắt nhìn chằm chằm một hướng, chúng há to miệng giống như có ai đó bóp cổ, trong mắt xuất hiện thần thái sợ hãi còn hơn cả lúc nhìn thấy đám mũ đỏ.
Tại khu vực ánh mắt chúng nhìn, hư vô nơi đó vặn vẹo, một thân ảnh mơ hồ dần dần rõ ràng, đó là một người con gái với mái tóc dài, dung nhan kiều mỵ nhưng không biết tại sao trên người nàng xuất hiện khí chất kỳ lạ.
- Thật nhiều người nha... Tiểu ca ca cũng tới đây.
Cô gái che miệng cười cười, đôi mắt híp lại như trăng lưỡi liềm, nàng lúc này xinh đẹp hơn không ít, hết lần này tới lần khác khí chất quái dị càng đậm.
Bởi vì trong đôi mắt của nàng còn có đồng tử khác, dường như hai đồng tử trọng điệp lên nhau vô cùng quỷ dị... Cảnh tượng này làm nhiều người sợ hãi không nói thành lời.
Nếu như Bạch Tiểu Thuần còn ở nơi đây, hắn sẽ nhận ra cô gái này là ai... Chính là Công Tôn Uyển Nhi!
Bạch Tiểu Thuần hiện tại đang liều mạng chạy như điên, sau lưng hắn có sáu bảy cái mũ đuổi theo, trên đường đi Bạch Tiểu Thuần đã thử phản kích, mặc dù Bạch Tiểu Thuần sử dụng bất cứ pháp thuật gì tấn công đám mũ cũng không có tác dụng, càng như vậy Bạch Tiểu Thuần càng khẩn trương, cho dù hắn thi triển tốc độ cực hạn đi chăng nữa, đám mũ vẫn đuổi sát phía sau.
- Đuổi theo ta làm cái gì... Ta... Đầu ta không thể ăn.
Bạch Tiểu Thuần cực kỳ sợ hãi, hai tay che đỉnh đầu, trên đường hắn chạy như điên, cũng may đoạn đường này gặp không ít hồn tu và thổ dân Man Hoang, dường như đám mũ này không nhất định phải ăn Bạch Tiểu Thuần, dần dần cũng bị đám người khác hấp dẫn, hơn nữa tốc độ Bạch Tiểu Thuần quá nhanh, dần dần cũng bỏ rơi đám mũ.
Phát hiện sau lưng không còn đám mũ truy kích, Bạch Tiểu Thuần thở ra một hơi, đám mũ vừa rồi quá quỷ dị, nội tâm hắn còn sợ hãi, hắn cân nhắc đám mũ không còn truy kích mình, mà lại đi truy kích người khác, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy buồn bực.
- Chẳng lẽ đầu ta thật sự không thể ăn?
Bạch Tiểu Thuần lẩm bẩm một câu, hắn nhanh chóng ném suy nghĩ này ra khỏi đầu, hắn tìm một nơi không có người sau đó do dự một chút, hắn phất tay tạo ra sương mù che đậy bốn phương, hắn lại sử dụng hàn khí phong tỏa chung quanh, lúc này mới liếm liếm bờ môi lấy cửu sắc hỏa ra khỏi túi trữ vật.
Sau khi cẩn thận xóa đóng băng, hắn cầm cửu sắc hỏa, ánh mắt vô cùng kích động, mặc dù hỏa diễm ảm đạm không ít nhưng cuối cùng vẫn là cửu sắc hỏa, Bạch Tiểu Thuần cầm trong tay, cảm nhận lực lượng vô cùng kinh người bên trong, hồi tưởng lại những việc xảy ra lúc trước, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy tất cả đều đáng giá.
- Cửu sắc hỏa bất phàm, nếu không phải nó không có cung cấp khác, sợ rằng hàn khí của ta cũng không thể phong ấn nó được.
- Có hỏa diễm này, Vĩnh Dạ Tán của ta có thể luyện linh lần thứ chín...
- Một khi luyện linh chín lần, uy lực của nó càng lớn, năng lực bảo vệ tính mạng của ta cũng tăng nhiều.
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây liền quan sát chung quanh, lập tức mang Quy Văn Oa và Vĩnh Dạ Tán ra ngoài, bắt đầu quá trình luyện linh.
- Nơi này là mê cung, không biết lực lượng thiên địa đầy đủ hay không,...
Bạch Tiểu Thuần do dự một lúc, ngày đó trước khi theo ba vạn người tới đây, hắn đã luyện linh trong Trường thành, lúc đó hắn cảm giác lực lượng thiên đị rất thưa thớt, luyện linh hơi bất ổn.
Vừa vặn có Quy Văn Oa thần kỳ nên miễn cưỡng luyện linh thành công, lúc này chẳng những cửu sắc hỏa ảm đạm, lại còn ở trong mê cung, Bạch Tiểu Thuần do dự một lúc vẫn quyết định luyện linh.
- Vì gia tăng khả năng bảo vệ tính mạng, đáng giá nếm thử một chút, nếu thất bại cũng là chuyện không có biện pháp.
---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.