Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 815: Lai giả bất thiện (Hạ)




Hiển nhiên bốn người này kết thành một đội, tu vi không tầm thường, đều có tu vi Kết Đan Đại viên mãn, nhất là hồn tu có được lực lượng Nguyên Anh hình thức ban đầu... Chính là kẻ Kết Anh thất bại, hắn có tu vi Giả Anh.
Loại tu vi Giả Anh này với tu sĩ là chuyện tốt cũng là chuyện xấu, chuyện tốt là tu vi vượt qua Kết Đan Đại viên mãn, tu vi đã tiến thêm một bước, chuyện xấu chính là người này muốn kết Nguyên Anh khó khăn hơn người khác gấp mười lần.
Vào lúc này thổ dân cự nhân đi phía trước giống như hộ vệ cho hồn tu, mặc dù ba hồn tu không mặc quần áo hoa lệ nhưng trên người bọn họ có pháp bảo vờn quanh.
Hai người trong đó có hai thanh phi kiếm xanh và đỏ, không bàn chất liệu của hai thanh phi kiếm, điểm đáng chú ý nhất là trên phi kiếm có sáu đạo ngân vân.
Hai thanh phi kiếm này đã được luyện linh sáu lần.
Càng kinh người nhất chính là hồn tu Giả Anh, trên đỉnh đầu hắn có một viên bảo châu đang bảo hộ, viên bảo châu này có bảy đạo ngân vân.
Sắc mặt bốn người này vô cùng cảnh giác, sau khi bước ra khỏi góc rẽ liền nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đeo mặt nạ, thần sắc ngưng trọng nhìn sang.
Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm bốn người này, đây không phải lần đầu tiên hắn gặp được tu sĩ Man Hoang, trước kia hắn gặp được không ít, bởi vì có mặt nạ cho nên những người kia không chú ý tới hắn, sau khi dò xét liền rời đi.
Song phương nhìn chằm chằm vào nhau mấy hô hấp, Bạch Tiểu Thuần lui ra phía sau vài bước nhường đường, ánh mắt bốn người lập lòe nhìn áo giáp trên người Bạch Tiểu Thuần, bọn họ chậm rãi tiến lên phía trước vào lúc hai bên còn cách nhau mười trượng thì bốn người gầm lên, đồng loạt lao tới tấn công Bạch Tiểu Thuần.
- Bọn chúng không nhận ra thân phận của ta, lại xem trọng bảo giáp trên người ta, ta lại đi một mình nên muốn giết người đoạt bảo, ta phải tốc chiến tốc thắng giải quyết trận chiến này!
Bạch Tiểu Thuần nhìn thổ dân cự nhân lao lên trước tiên, hắn cũng không lui mà tiến về phía trước với tốc độ cực nhanh, sắc mặt bốn người khó coi.
Không chờ nhìn thấy thân ảnh Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, chợt nghe tiếng nổ ầm ầm và tiếng thổ dân cự nhân kêu gào thảm thiết, thân thể thổ dân cự nhân dừng lại giữa không trung, cả thân thể nổ tung và huyết nhục bắn tung tóe, máu tươi bay thẳng về phía ba hồn tu.
Vào lúc này ba hồn tu đều nhìn thấy tại vị trí thổ dân cự nhân vừa đứng có thân ảnh Bạch Tiểu Thuần, cũng nhìn thấy hắn thu quyền trở về.
Ánh mắt ba người co rút lại, nội tâm rung động không nhỏ, biết rõ trêu chọc phải cường giả nhưng hiện tại hối hận đã không kịp, ba người đều là hồn tu chơi qua chiến trường Trường thành, biết rõ không thể buông tha dũng giả thắng, vào lúc này bộc phát sát ý kinh người.
Về phần những máu tươi kia, bởi vì nhiễm độc tố tạo thành ảnh hưởng lên ba người, bọn họ cũng có biện pháp hóa giải, chỉ thấy bảo châu trên đỉnh đầu hồn tu Giả Anh hình thành màn sáng ngăn cản máu tươi bên ngoài, mặc dù vẫn có một ít xuyên thấu qua màn sáng nhưng ba người không quan tâm, sát ý bộc phát lao thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần!
- Chết đi!
Trong ba hồn tu, trong đó hai người bấm niệm pháp quyết điều động phi kiếm bên cạnh mình bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần với tốc độ cực nhanh, tiếng xé gió vang vọng và khí thế kinh người.
Dù sao cũng là pháp bảo luyện linh sáu lần, Bạch Tiểu Thuần biết rõ phi kiếm sắc bén kinh người, đồng tử co rút dữ dội.
Cùng lúc đó tu sĩ Giả Anh bắt đầu đọc chú ngữ tối nghĩa khó hiểu, màu sắc bảo châu trên đỉnh đầu thay đổi, bên trong bảo châu có khói đen bay ra, khói đen ẩn chứa ác quỷ giương nanh múa vuốt tấn công Bạch Tiểu Thuần.
Hiển nhiên ba người không phải mới liên thủ với nhau một hai lần, vừa ra tay đã phong tỏa tất cả vị trí né tránh của Bạch Tiểu Thuần, lúc thế công tới gần, Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng.
- Luyện linh chi bảo... Các ngươi có, ta cũng có!
Tay phải Bạch Tiểu Thuần nâng lên, hắn cầm cây dù ra khỏi túi trữ vật.
Chính là Vĩnh Dạ Tán.
Lúc mới có được cây dù này, tu vi Bạch Tiểu Thuần năm đó không thể sử dụng toàn bộ uy lực của nó, hôm nay hắn có tu vi Kim Đan Đại viên mãn, lúc thi triển không nói thành thạo nhưng không còn miễn cưỡng như ngày xưa.
Trong nháy mắt hắn lấy cây dù ra, Bạch Tiểu Thuần lại ấn vào chuôi cây dù, phanh một tiếng, trong nháy mắt hai thanh phi kiếm và ác quỷ tới gần, Vĩnh Dạ Tán mở ra.
Vào lúc mở ra nó hình thành phòng hộ, trực tiếp va chạm với hai thanh phi kiếm, tiếng nổ quanh quẩn đường hầm mê cung, hai thanh phi kiếm luyện linh sáu lần không thể duy trì năng lực phi hành, chúng bị bắn ngược ra sau, ngay cả ác quỷ cũng kêu thảm thiết, lúc muốn rút lui nhưng trên cây dù xuất hiện mặt quỷ tươi cười.
Gương mặt quỷ này hấp mạnh một cái, ác quỷ trong sương mù kêu thảm thiết nhưng không thể lui ra sau, trong chớp mắt đã bị hút vào trong thân dù... Nói tới rất chậm chạp nhưng trên thực tế chỉ diễn ra trong thời gian cực ngắn, cây dù mở ra ngăn cản phi kiếm, hấp diệt ác quỷ trong sương mù, sắc mặt ba hồn tu khó coi tới cực điểm, bọn họ biết đã gặp phải cường giả khó lường.
Nhất là hồn tu tu vi Giả Anh, tròng mắt hắn như rớt ra ngoài, hắn nhìn thấy tám ngân vân trên Vĩnh Dạ Tán liền hít thở dồn dập, trong mắt mang theo thần thái tàn nhẫn, thừa dịp phi kiếm của hai đồng bạn bị cuốn đi, tâm thần bị thương, hắn nâng hai tay âẩy hai người về phía trước.
Sắc mặt hai hồn tu biến hóa, không nghĩ thủ lĩnh của mình lại độc ác như vậy, bọn họ tránh không kịp nên bị đẩy thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần, cùng lúc đó hồn tu Giả Anh nhanh chóng lui ra sau, muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Hắn nhìn ra hồn tu trung niên không chỉ có thực lực cường đại, tu vi không tầm thường, ngay cả pháp bảo cũng kinh người như thế, hắn giống như một con ác lang hoành hành thảo nguyên, khó trách dám đi lại một mình, thì ra hắn cũng chẳng sợ người khác giết người đoạt bảo, thậm chí dường như cố ý làm như vậy câu dẫn lòng tham của kẻ khác.
Vào lúc ba người nội loạn, Bạch Tiểu Thuần thu cây dù và bước tới một bước, tốc độ cực nhanh, hóa thành tàn ảnh, trực tiếp xuất hiện gần hai thanh phi kiếm, hắn nâng tay phải thu pháp bảo sau đó đánh thẳng vào người hai tên hồn tu.
Hai hồn tu kêu thảm thiết và phun máu tươi, thân thể bay ra sau như diều đứt dây, không chờ bọn họ rơi xuống đất, thân thể run rẩy và héo rũ mắt thường có thể nhìn thấy được, tất cả sinh cơ hóa thành sương trắng bay ra khỏi thất khiếu của bọn họ, sương trắng bị Vĩnh Dạ Tán của Bạch Tiểu Thuần hấp thu sạch sẽ.
Vĩnh Dạ Tán thôn phệ sinh cơ, Bạch Tiểu Thuần không xa lạ gì, nhất là sau khi luyện linh tám lần, uy lực của nó càng lúc càng lớn, tuy không thể cách không hấp thu sinh cơ nhưng Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy cũng phải kinh hãi, hắn không suy nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo tên hồn tu Giả Anh đang chạy trốn.
Hồn tu Giả Anh nghe được tiếng kêu thảm thiết sau lưng, hắn quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng hai người bị hút sạch sinh cơ, tâm thần chấn động rất mạnh, hắn kinh hô thành tiếng:
- Ngươi không phải hồn tu, ngươi là Luyện Hồn Sư!
---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.