Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 385: Gặp lại Thần Toán Tử




Dịch giả: Tiểu Băng
Đến thành Bắc, Bạch Tiểu Thuần thay hình đổi dạng, thuê một linh trạch, mua nhiều linh thực, cả ngày trốn trong nhà tu hành, chờ tin đồn trôi qua.
Linh khí nơi đây quá nồng đậm, khiến tốc độ tu luyện tăng cao, tuy vẫn chưa đột phá Hạ Hàn của Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết, nhưng đã tinh luyện được rất nhiều.
Giờ hắn chỉ cần đưa tay ra, là bàn tay sẽ tỏa ra hàn khí kinh người, mơ hồ còn có những tầng hình ảnh trùng điệp như ẩn như hiện, đây chính là đặc thù của Hạ Hàn, Băng Hàn Chi Ảnh.
Bạch Tiểu Thuần cũng tu Bất Tử Cân mấy canh giờ mỗi ngày, ngón chân thứ hai bàn chân trái đã hoàn toàn luyện xong, giờ bắt đầu luyện ngón thứ ba.
"Lão tổ nói không sai, tới đây, tốc độ tu luyện tăng lên nhiều thật." Bạch Tiểu Thuần cảm khái.
Ba tháng sau, chuyện siêu cấp Tịch Cốc đan mới dần lắng xuống, người cả Không Thành đều biết chuyện siêu cấp Tịch Cốc đan, giờ ai cũng vô cùng cảnh giác với cái gọi là Tịch Cốc đan, không ai tin vào nó nữa.
Càng không có ai dùng thử nữa.
Thiên Không Hội đã đạt được mục đích, không cần tốn nhiều sức, mà còn kiếm được rất nhiều tiền, bao nhiêu trách nhiệm đều đổ hết lên đầu Bạch Dược Sư đã mất tích.
Đương nhiên, đối với những cái người bị hại, Thiên Không Hội đều tới xin lỗi và trấn an, làm rất đàng hoàng, khiến Thiên Không Hội không hề bị ảnh hưởng gì.
Họ chỉ tiếc người ta không giết được Bạch Tiểu Thuần, nhưng họ cũng mặc kệ, vì họ nghĩ đấy chỉ là một tên dược sư có tí thiên phú, không đáng Thiên Không Hội phải quá mức để trong lòng.
Trong trận đấu này, Bạch Tiểu Thuần đã bại hoàn toàn!
Chuyện này kích thích hắn chưa từng có, thất bại khi đấu trí luôn làm hắn điên tiết, cảm thấy bị nhục nhã, định dùng tu vi kim đan của mình đi quậy banh Thiên Không Hội, nhưng rồi lại thôi.
"Dựa vào tu vi, không tính là giỏi, Bạch Tiểu Thuần ta ngã ở đâu, sẽ đứng lên lại ở đó, chả phải chỉ là đấu tâm cơ hay sao!" Bạch Tiểu Thuần hầm hừ, uống một ngụm Bách Hoa Linh Nhưỡng, lại ăn một mồm Bảo Ngọc Linh Mễ, hai loại linh thực này, giá cả rất xa xỉ, là hai món Bạch Tiểu Thuần thích nhất ở Đông thành, sau khi tới đây cũng không nỡ bỏ.
Hắn nhìn lệnh bài thân phận, điểm cống hiến qua ba tháng, đã chẳng còn lại bao nhiêu.
"Đều tại ta lúc trước tiêu tiền như nước..." Bạch Tiểu Thuần đau đầu, hối hận vì đã đổi mười vạn điểm để lấy thân phận áo cam, cũng hối hận vì đã mua Ngạc Ngư Thú.
"Làm sao bây giờ, siêu cấp Tịch Cốc đan không bán được nữa, chẳng lẽ sau này phải sống tiết kiệm từng đồng, tự chế siêu cấp Tịch Cốc đan ra mà ăn sao..."
Đến nửa tháng sau, linh thực của Bạch Tiểu Thuần đã gần hết, điểm cống hiến cũng tương tự, song hắn vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết, bèn thở dài, thay đổi dung mạo một tí, đira ngoài.
"Đành đi bán Ngạc Ngư Thú vậy, đổi chút ít điểm cống hiến, bán cả ít pháp bảo và đồ trang sức hồi trước mua vậy." Bạch Tiểu Thuần vẫn còn thấy tiếc, nhưng đã hết cách.
Trong Không Thành, Ngạc Ngư Thú là hung thú thường thấy nhất, Bạch Tiểu Thuần ngồi trên nó lại chẳng có ai liên tưởng hắn với Đông thành Bạch Dược Sư.
Người ta chỉ nhìn hắn với vẻ hâm mộ và tôn kính, ngay cả đệ tử áo cam cũng vậy, vì ở trong Không Thành, có chiến thú tọa kị là một loại tiêu chí biểu trưng cho thị lực, chưa kể khắp người Bạch Tiểu Thuần pháp bảo sáng lóng lánh.
Nhưng ánh mắt như vậy, càng làm cho Bạch Tiểu Thuần chua xót.
"Từ hôm nay, ta sẽ không còn được người ta nhìn như thế nữa." Bạch Tiểu Thuần chán nản, không ngừng thở dài, quyết định sau này phải đi ra ngoài nhiều một tí, để dần bớt tiếc nuối đi.
Bạch Tiểu Thuần đang định vào Linh Thú các, thì nhìn thấy một tu sĩ đứng ở một đầu hẻm.
Tu sĩ cầm một cây cờ lớn, bay phần phật ba chữ to.
Thần Toán Tử...
Người này, đúng là Thần Toán Tử, song so với lúc chia tay Bạch Tiểu Thuần,hắn trông rất thê thảm, người gầy nhom, xanh xao vàng vọt, hai mắt vô thần.
Mọi người đi qua chỗ hắn chẳng ai buồn dừng lại, nhiều lần Thần Toán Tử định mời chào, nhưng lại thôi, ánh mắt mờ mịt, hồn như đã chẳng còn trong cơ thể.
Bộ dạng thê thảm ấy làm Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, quyết định đi tới.
Cơ thể khổng lồ và tiếng bước chân vang dội của Ngạc Ngư Thú làm Thần Toán Tử giật bắn, ngẩng đầu lên.
Một con cá sấu thân đầy lân giáp, lấp lóe sáng trong ánh trời chiều, hơi thở nón ghừng hực, trên lưng nó, là một người mặc áo bào cam, khí sắc sung mãn, trang phục đẹp đẽ.
Thần Toán Tử trợn to mắt, bằng kinh nghiệm mấy tháng ở đây, hắn hiểu ngay để được thế này, đều là hạng thiên kiêu của Không Thành, điểm cống hiến ít nhất phải hơn mấy chục vạn, chỉ còn cách áo vàng không xa.
Loại nhân vật này, mới là con cưng thực sự của Không Thành, có quyền hô mưa gọi gió, mấy tháng nay hắn đã gặp được mấy người như vậy, người nào cũng làm hắn vô cùng hâm mộ, thế nên hắn rất kích động, thầm nghĩ rút cuộc đã có khách hàng lớn, vì vậy vội lên tinh thần, chỉnh trang quần áo, đi tới chào người trên lưng cá sấu.
"Vị huynh đài này xin dừng bước, tại hạ Thần Toán Tử, huynh đài có thể nghe ta một lời chăng!"
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn Thần Toán Tử, biết mình thay đổi dung mạo nên đối phương nhìn không ra, ra vẻ thâm trầm ừ một tiếng.
Hắn một tiếng ừ, làm cho Thần Toán Tử kích động quá đỗi, không ngờ chỉ chào đại mà đối phương cũng đồng ý.
"Thần Toán Tử a Thần Toán Tử, ngươi nhất định phải cố gắng làm cho vị gia này thoả mãn, chỉ cần người này hài lòng, ngươi sẽ lấy được kha khá điểm cống hiến, không chừng còn có thể trở thành tay sai tính toán cho hắn!!"
Thần Toán Tử nghiêm mặt, tay bấm pháp quyết, không ngừng tính toán.
Càng tính, mắt hắn càng trợn to, cả người run lên.
"Không đúng không đúng, ta tính sai, làm sao lại tính ra người kia, không phải, để ta tính lại..." Thần Toán Tử hô hấp hỗn loạn, mặt đầy vẻ không tin nổi, hai tay bấm pháp quyết tốc độ nhanh hơn, sau nửa ngày, ánh mắt hắn trợn to, thiếu chút nữa muốn trồi ra ngoài, nhìn Bạch Tiểu Thuần như nhìn quỷ.
"Ngươi... Ngươi là..."
"Hừ Hừ Tử, sao ngươi thê thảm thế, ta tưởng ta thảm lắm rồi, không ngờ ngươi còn thảm hơn ta." Bạch Tiểu Thuần thần sắc cổ quái nhìn Thần Toán Tử, biết đối phương vẫn còn có chút bổn sự, hẳn là tính ra thân phận của mình.
Năm đó ở Huyết Khê Tông, đối phương tính ra rất nhiều chuyện chính xác...
"Bạch Tiểu Thuần!!" Thần Toán Tử lùi lại mấy bước, cả người run rẩy, nghe giọng nói của Bạch Tiểu Thuần mà vô cùng bối rối.
Thấy Thần Toán Tử hốt hoảng, Bạch Tiểu Thuần đắc ý khẽ ho.
"Nói nhỏ chút..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.