Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 273: Chu Tâm Kỳ, Bạch mỗ tặng ngươi một lần duyên pháp




Dịch giả: HàDu
Biên: Tiểu Băng
Chẳng qua cảm giác này vừa dâng lên không lâu, Bạch Tiểu Thuần lại có một chút cảm xúc khác, đáy lòng tràn ngập mâu thuẫn, vừa cao hứng khi thấy Thiết Đản cường đại hơn, rồi lại cảm thấy mình không thể thua kém Thiết Đản.
“Thiết Đản của ta đã cường đại hơn trước, ta cũng phải mạnh hơn!” Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, cầm lấy tiểu Ô Quy, lần nữa lắc lắc, càng ngày càng mạnh, muốn tiếp tục tu hành...
Chỉ là bây giờ hắn lắc lư đã gần nửa canh giờ, ngay cả ngón tay cũng có chút bủn rủn, nhưng tiểu Ô Quy như con rối kia, vẫn không bay ra một chút hương thơm nào.
Bạch Tiểu Thuần có chút bất đắc dĩ, cảm thấy tiểu Ô Quy quá vô dụng, đành phải bỏ qua, khoanh chân ngồi xuống chống cằm im lặng suy nghĩ, mặc dù Thiết Đản rất thông minh, nhưng không biết bây giờ tâm tình của Bạch Tiểu Thuần rất mâu thuẫn, mắt thấy Bạch Tiểu Thuần không để ý đến mình, dứt khoát chạy ra ngoài chơi.
Mấy ngày nay vì bảo vệ Bạch Tiểu Thuần, nó cũng không có đi ra ngoài chơi, lúc này vừa mới chạy ra khỏi cửa, nó lập tức hét lớn một tiếng chạy thật xa...
Bạch Tiểu Thuần thấy Thiết Đản vui vẻ chạy đi, thở dài một tiếng, cau mày tiếp tục suy nghĩ.
"Nhất định có biện pháp nào đó, có thể để cho tu vi của ta đề cao hơn, chỉ có thể là linh dược...Nhưng mà linh dược nào mới có thể có công dụng này đây..." Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến những phương thuốc mà hắn có được, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có cái nào thích hợp, phần lớn chỉ là tăng lên rất chậm.
Ngay lúc Bạch Tiểu Thuần định cam chịu số phận, bỗng nhiên hắn mãnh liệt ngẩng đầu, vỗ đùi, hai mắt sáng lên.
"Nghịch Hà Đan!!"
"Đúng vậy, còn có Nghịch Hà Đan!!" Bạch Tiểu Thuần mừng rỡ, từ trong túi trữ vật lấy ra ngọc giản Nghịch Hà Đan, lại lục lọi một lát lấy ra Hàn Môn dược quyển, quyển dược này lúc hắn chưa cảm ngộ được Thánh đan tàn bích, xem không hiểu gì cả, sau đó lơ mơ hiểu được một chút, thu hoạch được rất nhiều.
Giờ phút này nghiên cứu cẩn thận, sau đó lấy ra ngọc giản Ngịch Hà Đan, cố gắng suy nghĩ.
"Không cần loại thảo dược nào, mà là lấy nước Thông Thiên Hà luyện chế... Cũng không cần sử dụng lò đan, mà là dùng thân thể làm lò đan..." Bạch Tiểu Thuần lầm bầm, năm đó hắn cảm thấy phương thuốc này rất kỳ lạ, bây giờ trình độ luyện dược tăng lên, lại thêm sau khi Tử Khí Thông Thiên Quyết luyện hóa nước Thông Thiên Hà, Bạch Tiểu Thuần dần dần hiểu ra vài chỗ.
Mặc dù không phải hiểu rõ tất cả, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ chóng mặt rồi.
Một hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần hai mắt lóe lên, lập tức ra ngoài, đi tới bên bờ bắc Thông Thiên Hà.
Hai bờ sông Thông Thiên Hà, là một trong những cấm địa của tông môn, cho dù là nội môn đệ tử nếu không được đồng ý cũng không thể tới gần, chỉ có tu vi Trúc Cơ, sau đó trở thành Trưởng lão trong tông môn, hàng năm mới có thể tới gần bên cạnh Thông Thiên Hà nhưng vẫn theo số lần quy định, linh khí ở trong Thông Thiên Hà tràn ra khiến người ta tu luyện càng nhanh hơn đến kinh ngạc.
Chỉ là linh khí ở đây quá nồng, cho dù tu sĩ Trúc cơ trong một thời gian dài cũng không thể chịu đựng nổi, sẽ dẫn tới linh lực trong cơ thể hỗn loạn mà bạo thể.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần vừa đến, liền thấy một nam một nữ đang ngồi cách đó không xa, khoảng cách giữa hai người không xa, đều đang thu nạp linh khí Thông Thiên Hà, nữ nhân trong đó mặc trường bào màu thủy lam, bộ dạng xinh đẹp, lúc nhắm mắt lông mi khẽ run, da thịt vô và mịn màng, khi Bạch Tiểu Thuần nhìn rõ, lập tức vui vẻ.
"Ta nói mà, lần này sau khi trở về, cảm giác như thấy thiếu thiếu cái gì đó, thì ra là không thấy sư điệt Tâm Kỳ, nàng rõ ràng chạy đến đây."
Cô gái này, đúng là Chu Tâm Kỳ.
Bạch Tiểu Thuần quan sát Chu Tâm Kỳ vài lần, lúc nhìn về phía người nam nhân kia, Bạch Tiểu Thuần nhướng mày, trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái, nam nhân kia... Đúng là Thượng Quan Thiên Hữu!
Không biết Thượng Quan Thiên Hữu đang tu luyện công pháp gì, một mái tóc đen liền biến thành màu vàng, rối tung trên bờ vai, phối hợp với dung nhan tuấn mỹ kia, vốn gương mặt đã khiến người ta ghen tị, bây giờ càng có thêm mị lực.
Nhất là khí chất cũng đã khác trước, nếu đứng chung một chỗ với hắn, không nói tên ra, thì người ta sẽ cho rằng Thượng Quan Thiên Hữu mới là tuyệt thế thiên kiêu, hoàn toàn bỏ qua Bạch Tiểu Thuần.
Càng làm cho Bạch Tiểu Thuần không thoải mái, là ở mi tâm Thượng Quan Thiên Hữu có một hoa văn đứng thẳng có chút giống với Thông Thiên Pháp Nhãn của Bạch Tiểu Thuần, chỉ có điều hoa văn này không phải mắt, mà là một thanh kiếm ấn dựng thẳng!
Một tia Kiếm Khí, từ trong mi tâm tràn ra, khiến cả người Thượng Quan Thiên Hữu, giống như một thanh kiếm sắc bén!
"Nghe nói năm đó Thượng Quan Thiên Hữu có vận khí rất lớn, chẳng những tư chất kinh người, mà còn giống như Kiếm Tiên chuyển thế, bây giờ xem ra, quả là không phải lời đồn vô căn cứ." Bạch Tiểu Thuần ngẫm nghĩ, nhìn khoảng cách giữa Thượng Quan Thiên Hữu và Chu Tâm Kỳ, cảm thấy giữa hai người này, có thể là lúc hắn không có ở Linh Khê tông, có chút mập mờ.
Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần càng không thoải mái, hất cằm lên, hừ một tiếng, nghĩ sau này mình nên tìm một cơ hội, để cho Chu Tâm Kỳ biết rõ bộ mặt thật sự của Thượng Quan Thiên Hữu.
Liền thu hồi ánh mắt, không để ý tới hai người, rồi lựa chọn một chỗ bên cạnh bờ, đứng ở đó chăm chú nhìn Thông Thiên Hà.
Nếu không tu luyện Tử Khí Thông Thiên Quyết, nếu Bạch Tiểu Thuần không có một số Pháp Khí đặc biệt, thì sẽ không có cách nào lấy được nước Thông Thiên Hà màu vàng này.
Nhưng bây giờ, có Tử Khí Thông Thiên Quyết trong người, Bạch Tiểu Thuần đứng bên bờ Thông Thiên Hà, bình tĩnh Ngưng Thần, chuẩn bị lấy một ít nước sông để luyện chế Nghịch Hà Đan.
Xa xa, Thượng Quan Thiên Hữu hai mắt hơi mở ra, liếc sang Bạch Tiểu Thuần, ở chỗ sâu trong mắt cất giấu một tia oán độc, từ trước đến nay Bạch Tiểu Thuần luôn là một cây gai trong lòng của hắn, mặc kệ là cuộc chiến hai bờ nam bắc trước Trúc Cơ, hay chuyện trong Vẫn Kiếm Thâm Uyên, và chiêu xé quần áo đại pháp hèn hạ sau Trúc Cơ, đều làm cho Thượng Quan Thiên Hữu hận Bạch Tiểu Thuần thấu xương.
Chu Tâm Kỳ ở bên kia, nhìn như đang tu luyện, nhưng thực tế linh thức chưa hoàn toàn bị phong bế, ngay một khắc Bạch Tiểu Thuần đến đây, nàng đã phát hiện, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, hai mắt chậm rãi mở ra, lướt nhanh về phía Bạch Tiểu Thuần bên kia.
Đối với Bạch Tiểu Thuần, nàng có rất nhiều cảm xúc khác hau, lúc đầu cảm thấy Bạch Tiểu Thuần rất nhiệt tình, cho đến lúc đối phương biến hóa một cách khủng khiếp sau khi luyện đan, rồi lộ ra thân phận Trộm Gà Cuồng Ma, tất cả làm cho Chu Tâm Kỳ không nắm chắc được cảm giác của nàng với Bạch Tiểu Thuần là như thế nào.
Quan trọng nhất là, đã nhiều năm như vậy, tiểu ô quy thần bí năm đó ở Hương Vân Sơn rốt cuộc là ai, đã không cần đáp án, nàng sớm đã hiểu ra, tiểu Ô Quy kia, chính là Bạch Tiểu Thuần.
Nói cách khác, một con người không thể nào có khả năng đột nhiên trở thành thiên tài trong đan đạo, đáp án này cũng làm cho lòng của nàng cảm thấy không tự nhiên, như kiểu sụp đổ khi tưởng tượng và sự thật va chạm với nhau.
Hơn nữa Bạch Tiểu Thuần rất thích người ta xưng hô sư thúc với hắn, cũng làm cho Chu Tâm Kỳ đau đầu, lúc này thấy Bạch Tiểu Thuần đứng ở bên cạnh bờ Thông Thiên Hà, dáng vẻ giống như muốn lấy nước sông, Chu Tâm Kỳ dứt khoát không để ý tới nữa, đang muốn nhắm mắt tiếp tục tu luyện, bỗng nhiên ánh mắt mãnh liệt trợn to.
Nàng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần rõ ràng không lấy Pháp Khí ra để lấy nước sông, mà là thò tay phải ra, giống như muốn trực tiếp đưa tay vào bên trong Thông Thiên Hà.
"Bạch Tiểu Thuần, ngươi muốn làm gì, nước Thông Thiên Hà là vật ngươi có thể chạm vào sao, tu sĩ Trúc Cơ như chúng ta, chạm phải một chút nước này, lập tức sẽ..." Chu Tâm Kỳ lập tức mở miệng quát to, mặc kệ như thế nào, hai người cũng là đồng môn, Chu Tâm Kỳ không thể trơ mắt nhìn đối phương bị nước Thông Thiên Hà làm bị thương.
Thượng Quan Thiên Hữu cũng nhìn thấy một màn này, đáy lòng cười lạnh, trong mắt hiện lên trào phúng, rất mong cánh tay của Bạch Tiểu Thuần bị Thông Thiên Hà hòa tan, hắn có chút không vui với lời nhắc nhở của Chu Tâm Kỳ.
Nhưng dù hắn có không vui, ngay lúc Chu Tâm Kỳ lên tiếng nhắc nhở, tay phải của Bạch Tiểu Thuần đã đưa vào nước sông, trong lòng bàn tay múc ra một chút nước sông màu vàng, nghiêng đầu đắc ý nhìn Chu Tâm Kỳ.
"Sẽ cái gì?" Bạch Tiểu Thuần ho một tiếng, loại cảm giác khoe khoang trước mặt Thượng Quan Thiên Hữu làm cho hắn cảm thấy không tệ, lúc mở miệng, còn nhún vai nhìn về phía Chu Tâm Kỳ.
Chu Tâm Kỳ ngơ ngác nhìn bàn tay phải của Bạch Tiểu Thuần, lúc này còn có vài giọt nước Thông Thiên Hà chảy xuống theo khe hở giữa các ngón tay của Bạch Tiểu Thuần, nhỏ giọt rơi vào trong sông.
Thượng Quan Thiên Hữu cũng mở to mắt, tinh thần chấn động, trong lòng hắn biết trình độ khủng bố của nước Thông Thiên Hà, nhưng trước mắt, Bạch Tiểu Thuần lại trực tiếp múc lên.
"Ngươi..." Chu Tâm Kỳ cảm thấy không thể tin nổi.
Bạch Tiểu Thuần nhìn vẻ mặt của hai người, nhất là bộ dáng của Thượng Quan Thiên Hữu, đáy lòng càng là sảng khoái, càng cao hứng, dứt khoát đem nước Thông Thiên Hà còn trong lòng bàn tay, tới bên miệng uống vào một giọt, lúc này mới hất cằm lên, nhàn nhạt mở miệng.
"Không phải có chi có viết hay có, không phải không chi không viết chân không..." Những lời này, mấy ngày trước hắn nghe Lý Thanh Hậu nói, lúc đó cảm thấy những lời này rất huyền ảo, mặc dù không biết nó có ý gì, nhưng nghĩ nó nhất định sẽ làm người ta chấn động, bây giờ đã có cơ hội lấy nó ra, lúc nói ra câu này cả người tản ra một loại ý chí thâm sâu.
Thân thể Chu Tâm Kỳ chấn động, nghe những lời này, hô hấp như bị kiềm hãm, giống như mơ hồ đã hiểu ra cái gì, nhưng cẩn thận nghĩ lại, thì không có cái gì, nhưng mặc kệ như thế nào, lúc này trong mắt nàng, Bạch Tiểu Thuần đột nhiên cao lớn hẳn lên.
Trong mắt Thượng Quan Thiên Hữu càng mãnh liệt lộ ra tinh mang, gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, trong thần sắc mang theo không thể tin, những lời này, hắn nghe không hiểu, nhưng cảm nhận được một tia chân ý mờ ảo ẩn chứa ở bên trong.
Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không thể nào tin nổi, lời nói đầy sâu xa như vậy, lại từ trong miệng Bạch Tiểu Thuần nói ra, hơn nữa còn nói một cách tự nhiên như thế...
"Chu Tâm Kỳ, cám ơn ngươi đã nhắc nhở ta, đây là duyên pháp, Bạch mỗ tặng những lời này cho người, nếu ngươi có thể lĩnh hội, cũng là một duyên pháp..." Tay áo của Bạch Tiểu Thuần phất lên, bày ra dáng vẻ siêu nhiên, cười đi xa, mặc dù bóng đã mất, nhưng giọng nói của hắn, mang theo một chút tang thương mờ ảo, ung dung vang vọng.
"Không phải có chi có viết hay có, không phải không chi không viết chân không... Còn đây là... Chân không hay có."
Chu Tâm Kỳ kinh ngạc nhìn bóng lưng của Bạch Tiểu Thuần, lúc này, hình tượng của Bạch Tiểu Thuần trong lòng nàng thay đổi một lần nữa….
Không ai nhìn thấy, ở bờ sông phía xa, có một con khỉ đứng ở nơi đó, sau lưng là một lão giả, chính là lão tổ đời thứ nhất của Linh Khê Tông.
"Xú tiểu tử này... bản thân hắn còn không biết ý nghĩa, mà lại dám lôi ra dùng loạn!" lão tổ đời thứ nhất buồn cười.
Ánh mắt con khỉ khác với lão, sâu trong con ngươi của nó, có một sự thâm sâu người ngoài không thể nào hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.