Dịch giả: Tiểu Băng
Thời gian trôi qua rất nhanh, bảy ngày trôi qua, trong bảy ngày này, các tu sĩ Trung Phong đều tới thăm hắn, người của những núi khác cũng tới đưa bái thiếp, ai cũng mang theo lễ trọng muốn hóa giải mâu thuẫn đã có với Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần dùng cách đối xử giống như với Thần Toán Tử ra tiếp họ, danh tiếng của hắn trong Huyết Khê Tông càng lúc càng lớn, không ít người trở nên cảm kích hắn, muốn đi theo hắn.
Bạch Tiểu Thuần rất hài lòng, hắn cảm giác mình xử lý mọi việc thật là hoàn mĩ.
Bảy ngày sau, nghi thức đăng cơ Huyết Tử được tiến hành, hôm ấy, tất cả tu sĩ Huyết Khê Tông đều có mặt, cả Thái Thượng trưởng lão và các Huyết Phách, cả lão tổ cũng xuất hiện tới bốn người tới xem Bạch Tiểu Thuần đăng cơ!
Tống Quân Uyển với vai trò là Đại trưởng lão, lấy ra Trung Phong Huyết Tử Bào đưa cho Bạch Tiểu Thuần mặc vào, gương mặt Dạ Táng thực là vô cùng uy nghiêm.
Tu sĩ Trung Phong, kể cả Tống Quân Uyển đều quỳ xuống.
"Bái kiến Huyết Tử!"
Thanh âm vang vọng khắp bốn phương, Trung Phong tỏa ra huyết khí kinh thiên, như một cây cột chống trời.
Cái tên Dạ Táng được ghi vào trong sách sử của Huyết Khê Tông, trở thành... Trung Phong Huyết Tử của đời này.
Tu sĩ những núi khác cũng khom người bái kiến, nhưng không phải quỳ lại, vì đây không phải là Huyết Tử của núi họ, nhưng thân phận Huyết Tử, ai dám bất kính, đều là phạm tội lớn với tông môn.
Bạch Tiểu Thuần nhìn mọi người quỳ trước mặt mình, trong lòng rất xúc động.
Trung Phong Huyết Tử Điện nhiều năm qua không có ai đủ tư cách vào ở, nhưng từ hôm nay đã trở thành động phủ của Bạch Tiểu Thuần, người ngoài không được hắn gọi thì không được bước vào nửa bước.
Ngay cả Đại trưởng lão Tống Quân Uyển cũng vậy.
Buổi lễ đăng cơ kéo dài tận nửa ngày mới chấm dứt, Đại trưởng lão và Huyết Tử của ba núi còn lại đều tới bái phỏng, tổ chức một bữa tiệc trong Trung Phong Huyết Tử Điện.
Bạch Tiểu Thuần cư xử rất đúng phép, Tống Quân Uyển ở một bên hỗ trợ, ánh mắt cô nhìn hắn không còn sự phức tạp, mà càng thêm nhu hòa.
Nhưng từ đầu đến cuối, Bạch Tiểu Thuần không hề nhìn thấy Huyết Mai, cả Vô Cực Tử lão tổ không thấy. Đến khi yến hội kết thúc, mọi người đều đã rời đi, hắn ngồi trong Huyết Tử Điện nhìn ra phương xa, bắt đầu có một cảm giác được hưởng thụ.
"Cả Trung Phong... sự sống chết của họ đều nằm trong một ý niệm của ta." Bạch Tiểu Thuần thì thào, nhìn ánh trời chiều đang tắt, mỗi chấn động của trung phong bây giờ đều đồng cảm với cơ thể của hắn.
Đây là sức mạnh đặc thù của Huyết Tử, nếu hắn muốn, hắn còn có thể áp chế người của cả những núi khác.
"Đỗ Lăng Phỉ không muốn gặp ta, có lẽ thắc mắc của ta đã có đáp án." Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, hắn có thể đăng cơ trở thành Huyết Tử, chứng minh tới giờ chưa ai phát giác ra thân phận của hắn.
"Mỗi người có lựa chọn khác nhau, có lẽ, ngươi cũng có lựa chọn của mình." Bạch Tiểu Thuần trầm mặc một lúc, rồi ngừng không nghĩ nữa.
Nhưng hắn không muốn ở lại Huyết Khê Tông, vì lý do cá nhân hay vì chiến tranh sắp xảy ra, đều không cho phép hắn tiếp tục ở lại đây nữa.
"Tới lúc nên đi rồi..." Bạch Tiểu Thuần thì thào, cúi đầu nhìn động phủ của Tống Quân Uyển.
Thân là Huyết Tử, Bạch Tiểu Thuần có rất nhiều cách mở cấm chế trên cửa động của Tống Quân Uyển, những đồngtử canh ngoài cửa cũng có thể dễ dàng xử lý.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần không làm vậy, hắn dùng quyền lợi của Huyết Tử, đưa cho Tống Quân Uyển một cơ hội.
Hắn sắp xếp cho Tống Quân Uyển đi vào trong Truyền Thừa Bí Cảnh, đây là nơi cảm ngộ của các Huyết Tử các đời sau khi Kết Đan, đối với một người Trúc Cơ Đại viên mãn, sắp Kết Đan như Tống Quân Uyển thì ở đó, cô sẽ thu hoạch được rất rất nhiều lợi ích.
Cơ hội này vốn chỉ Huyết Tử mới có quyền, ngay cả lão tổ cũng không có quyền can thiệp tặng cơ hội này cho người khác đi vào, trừ phi chính Huyết Tử tự nguyện nhường nó cho người khác.
Tống Quân Uyển nghe được chuyện này, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần càng thêm dịu dàng khiến Bạch Tiểu Thuần không chịu nổi, phải thầm hô yêu nghiệt.
Vất vả đẩy được Tống Quân Uyển đi, cùng ngày, hắn cũng tìm cách đẩy đồng tử canh cửa phủ của Tống Quân Uyển đi chỗ khác, khiến động phủ không có ai canh chừng.
Việc này cũng chẳng có gì quan trọng, vì trong Huyết Khê Tông, chẳng có ai gan dạ dám xông vào động phủ của Đại trưởng lão, huống hồ cũng chẳng ai muốn vào đấy làm gì.
Bạch Tiểu Thuần bình thản từ Huyết Tử Điện đi lên Trung Phong, hiện giờ đang là hoàng hôn, chân trời rực một màu da cam, một làn gió nhẹ thổi qua, xung quanh không có một ai, trừ Bạch Tiểu Thuần.
Đi qua Huyết Hồ, tới động phủ, hắn vung tay, tất cả trận pháp của Trung Phong đều nằm trong khống chế của hắn, thế nên chỉ một cái vung tay, cửa động phủ đã mở ra.
Tim Bạch Tiểu Thuần đập nhanh, trong mắt đầy chờ mong, hắn tới Huyết Khê Tông thời gian không ngắn, từ không có tiếng tăm gì đến tiếng tăm như mặt trời ban trưa hiện nay, tất cả đều vì Vĩnh hằng Bất Diệt chi vật.
Bây giờ, muốn lấy vật ấy, với hắn đã là chuyện dễ như trở bàn tay!
"Vĩnh Hằng Bất Diệt chi vật... Rút cuộc là cái gì?" Bạch Tiểu Thuần hít sâu, đi vào trong động phủ, chỗ này hắn đã quen thuộc, nên đi thẳng vào bên trong, chính là khuê phòng của Tống Quân Uyển.
Nhìn cảnh bài trí đầy nữ tính xung quanh, Bạch Tiểu Thuần ho một cái, cảm thấy như mình đang đi trộm hương.
Hắn hít sâu ổn định tâm thần, giơ tay bấm quyết, chỉ xuống đất một cái, một tia Huyết Khí hóa kiếm bắn xuống, đào ra một cái hố to.
Sâu xuống mấy trượng, kiếm khí chạm vào một vật kim loại, kiếm khí động vào nó không những không làm nó hư hao, mà còn bị vỡ vụn.
Vật này linh thức không hề cảm nhận được, cứ như không hề tồn tại.
Bạch Tiểu Thuần ồ một tiếng, bước xuống, nhìn vào đáy hố, thấy có một miếng sắt nâu đen rất to trùm cả đáy hố.
"Chính là trong này!" Bạch Tiểu Thuần chạm vào tấm sắt, lạnh tới thấu xương, hàn khí như kim châm chui vào trong người, Bạch Tiểu Thuần phải dùng đủ cách đều không hiệu quả, cuối cùng phải dùng tới Bất Tử Trường Sinh Công mới diệt được chúng.
Bạch Tiểu Thuần niệm pháp quyết lại chỉ một cái, Huyết Khí hóa kiếm, đào ra xung quanh, khiến miếng sắt lộ ra nhiều hơn.
Có một cái phù văn lộ ra, phù văn này chính là khắc trên miếng sắt, rất là phức tạp, Bạch Tiểu Thuần không nhìn ra hàm nghĩa của nó, nhưng ngay giữa phù văn có một chỗ hơi lõm vào.
Bạch Tiểu Thuần ngắm nghía nghiên cứu miếng sắt, sau cả nửa ngày, hắn mới hít sâu.
"Nếu Trung Phong này chính là ngón tay giữa, thì miếng sắt này có lẽ là một cái nhẫn đeo trên ngón giữa!"
Bạch Tiểu Thuần nhớ lại lúc mình hóa thành Huyết Tổ, cẩn thận suy nghĩ, hình như quả thực ngón giữa tay phải của Huyết Tổ đúng là có đeo một cái nhẫn!
"Pháp Khí trữ vật, có rất nhiều loại, chiếc nhẫn này... Chẳng lẽ là một Pháp bảo trữ vật?" Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm, tay phải vỗ Túi Trữ Vật, lấy ra viên thuốc được Huyết Khê Tông giao cho, cẩn thận để vào chỗ lõm giữa phù văn.
Viên thuốc vừa để vào, phù văn sáng lên lập loè, may mà đang ở trong động phủ, nếu không ra ngoài người ta từ xa cũng nhìn thấy.
Tim Bạch Tiểu Thuần đập rộn lên, lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm vào phù văn hồi lâu, tia sáng mới từ từ tiêu tán, tiếng ken két vang lên, phù văn từ từ biến đổi, giống như cởi bỏ phong ấn, xuất hiện một một cánh cổng ánh sáng.
Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, nhìn vào cánh cổng ánh sáng, chần chờ một lúc, nghiến răng.
"Đã tới mức này, không thể dừng lại được nữa, ta phải xem Vĩnh Hằng Bất Diệt là cái thứ gì!!" Bạch Tiểu Thuần hít sâu, bước vào trong cổng ánh sáng, biến mất.
Hắn thấy mình xuất hiện trong một không gian mơ hồ, xung quanh tối đen, không biết rộng hẹp ra sao, xung quanh cũng không có vật gì, chỉ ngay ở giữa có một cái mai rùa to cỡ lòng bàn tay.
Trên mai rùa, có một cái lá cây màu vàng!
Ngoài ra, không còn thứ gì khác.