Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1952: Nghịch Phàm chiến (2)




Bạch Tiểu Thuần biết, nuốt vào Tiên Vực Vĩnh Hằng, cũng có thể trở thành vĩnh hằng. Chỉ là con đường này, hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn.
- Đã lâu, không gặp được người nào có thể nhận của ta một chưởng.
Nghịch Phàm hờ hững mở miệng. Hắn không quan tâm tới Tiên Vực Vĩnh Hằng đang nhẹ nhàng tung bay. Đối với hắn mà nói, Tiên Vực Vĩnh Hằng căn bản là trốn không thoát. Hắn nhất định phải có được. Ngược lại là Bạch Tiểu Thuần hiện tại đứng ở trước mặt hắn, đối với hắn mà nói, không phải bình tĩnh giống như thoạt nhìn biểu hiện ra ngoài.
Trên thực tế, phương thức Bạch Tiểu Thuần thành tựu chúa tể, bản thân chính là đang... Cướp đoạt ý chí thuộc về Nghịch Phàm, hình thành sau khi xua tan hắc ám. Đối với Nghịch Phàm mà nói, đây là uy hiếp cực lớn.
- Chiến thuyền của ta, vẫn thiếu một lá cờ chủ. Sau khi ngươi tịch diệt, ta có thể cho phép linh hồn của ngươi, tới quyết định lá cờ.
Nghịch Phàm mở miệng. Đồng thời, tay phải khổng lồ của hắn bỗng nhiên giơ lên, không bấm quyết, chỉ là tùy ý chỉ về phía Bạch Tiểu Thuần một cái!
- Táng giới!
Trong chớp mắt âm thanh của Nghịch Phàm vang vọng tinh không, lại có ý năm tháng càng rõ ràng hơn khuếch tán ra. Trong tinh không, ở trước hắn cùng với Bạch Tiểu Thuần, lúc này tất cả vặn vẹo, lại có chín bức tượng đá cực lớn, ầm ầm trong từ trong không trung biến ảo, trực tiếp hạ xuống!
Chín bức tượng đá này, bất kỳ một tượng đá nào đều cao tới vạn trượng. Sau khi xuất hiện, bên trong mỗi một bức tượng đá đều tản ra tịch diệt cùng khí tức tử vong không có cách nào hình dung!
Thậm chí lúc Bạch Tiểu Thuần nhìn lại, trong mắt của hắn nhìn thấy được, không phải là chín bức tượng đá, mà là chín... tinh không giới cực kỳ khổng lồ, lớn giống như giới vĩnh hằng...!
Lại giống như... đó là chín giới lớn, chín thế giới tinh không cực lớn ở bên ngoài thế giới Vĩnh Hằng, đã từng tồn tại!
- Giới vĩnh hằng, có lẽ chắc hẳn phải trở thành vực vĩnh hằng. Trong đó lấy nơi đây làm trung tâm, chín mảnh tinh không ở bốn phía xung quanh, chín giới lớn... Trước kia, sau khi ta xóa bỏ đi chín giới lớn màu, cuối cùng mới đến tịch diệt nơi đây...
Nghịch Phàm bình thản mở miệng, âm thanh cũng không cao, nhưng lại ở thời điểm truyền ra, tinh không đều đang run rẩy.
Gần như trong nháy mắt khi lời hắn nói ra khỏi miệng, chín bức tượng đá này lại bất chợt tản ra ánh sáng màu đen, tự nhiên hình thành chín vòng xoáy cực lớn, ầm ầm lao thẳng đến chỗ của Bạch Tiểu Thuần.
Bên trong chín vòng xoáy này, đều có vô số ma ảnh, đang gào thét, điên cuồng rít gào, hình như muốn từ bên trong vòng xoáy bò ra ngoài, lại dường như muốn không để ý tới nhau, cắn nuốt Bạch Tiểu Thuần đi vào.
Trong tiếng nổ lớn, từ trong chín vòng xoáy này, bất kỳ một cái nào tản ra uy áp, cũng giống như chúa tể, thậm chí vượt qua chúa tể bình thường, khoảng cách gần như là mạnh nhất, lúc này đồng thời bạo phát xuống. Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần cũng biến hóa.
- Ở bên ngoài giới lớn vĩnh hằng, lại còn tồn tại chín giới lớn...
Trước lúc này Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn không có phát hiện ra chuyện này. Thậm chí trong trí nhớ của Đạo Trần cũng không có.
Mà hiển nhiên, chín tượng đá hóa thành vòng xoáy này, cũng thực sự tản ra sóng dao động kinh người. Hiển nhiên bên trong thình lình ẩn chứa lực lượng chín tinh không giống như giới lớn vĩnh hằng vậy, hình thành sau khi bị hủy diệt.
Thần thông như thế, Bạch Tiểu Thuần chưa bao giờ nghe thấy!
Thật rra hắn vừa thành chúa tể, trước lúc này mặc dù cũng cùng chúa tể giao chiến qua, nhưng gặp phải đều là hồn ảnh bị suy yếu. Đối với thần thông chúa tể chân chính, Bạch Tiểu Thuần cũng không biết được rõ ràng.
Cho dù là trong trí nhớ Đạo Trần, đối với tất cả những điều như vậy cũng không có rõ ràng như vậy. Lúc này theo Nghịch Phàm ra tay, hơi thở của Bạch Tiểu Thuần thoáng dừng lại. Nhưng hắn không thể lui về phía sau. Phía sau hắn là Tiên Vực Vĩnh Hằng đang dần dần bay xa. Một khi hắn né tránh, chín vòng xoáy này nhất định sẽ xuyên qua, lao thẳng đến Tiên Vực Vĩnh Hằng!
- Chỉ có đánh một trận!
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần trong chớp mắt tràn ngập tơ máu!
Bạch Tiểu Thuần trước kia, khiếp sợ tử vong, bởi vì hắn muốn trường sinh!
Bạch Tiểu Thuần trước kia, không hiểu vì sao tu hành phải đánh đánh giết giết!
Nhưng tất cả những điều này, đều đã là quá khứ. Bạch Tiểu Thuần hiện tại, mặc dù tấm lòng son vẫn còn, nhưng hắn đã lớn lên, hắn đã cường đại đến trình độ chúa tể. Hắn cũng hiểu rõ, muốn trường sinh, nhất định phải không sợ hãi cái chết!
Hắn càng hiểu rõ, muốn không đánh đánh giết giết, như vậy thì nhất định phải vô địch khắp thiên hạ!
Tất cả những điều này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần lúc này trong mắt đỏ đậm, càng thêm tiên diễm. Ở trong chớp mắt khi chín vòng xoáy lớn nổ lớn lao đến, Bạch Tiểu Thuần giơ hai tay lên, bỗng nhiên vung lên. Nhất thời khí tức Chúa Tể của hắn, cuồn cuộn bạo phát ngập trời.
Ở dưới bạo phát này, dựa vào ý chí chúa tể của mình đẩy mạnh, trong mắt Bạch Tiểu Thuần lưu chuyển ánh sáng kỳ dị. Sau đó hắn bấm quyết. Theo chín vòng xoáy này ầm ầm lao đến, trong miệng Bạch Tiểu Thuần truyền ra tiếng nói nhỏ.
- Quá khứ!
Trong nháy mắt, quá khứ luân hồi kinh ở trong tay Bạch Tiểu Thuần thể hiện ra. Theo một ngón tay bên trong chín vòng xoáy đã tới, này, ẩn chứa lực hủy diệt do sau khi hủy diệt tinh không hình thành, lại trong nháy mắt khi đầu ngón tay Bạch Tiểu Thuần hạ xuống, đột nhiên lại rung động. Cuối cùng lại có từng đạo phù văn, trong giây lát từ trong chín vòng xoáy này, ầm ầm lao ra!
Chín vòng xoáy lớn này, thực sự là chín giới tinh không lớn bị Nghịch Phàm tịch diệt. Cũng chính là bởi vì vậy, Bạch Tiểu Thuần thể hiện ra quá khứ luân hồi kinh, mới có thể phát huy ra hiệu quả ngoài dự đoán. Dù sao... không chỉ là sinh linh có ký ức, tinh không cũng tồn tại ký ức!
Mà ký ức này, cho dù là tinh không bị tiêu diệt đi, bị hóa thành tượng đá, cũng vẫn tồn tại như cũ!
Lúc này, trong những phù văn tản ra này, huyễn hóa ra vô số ảo ảnh sinh mạng, nữ có nam có, trẻ có già có, có dị thú, còn có các loại sinh mạng hình dáng ngạc nhiên cổ quái. Bọn họ đều đang gào thét, đều đang gầm thét, tản ra oán khí kinh thiên, sau khi hóa thành phù văn lao ra, không phải bay về phía Bạch Tiểu Thuần, mà là cuốn ngược, lao thẳng đến bản thân vòng xoáy.
Cảnh tượng như vậy, cho dù là Nghịch Phàm chúa tể, ánh mắt cũng lóe lên. Nhưng tất cả những điều này còn chưa kết thúc. Lúc này Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được ý chúa tể trong cơ thể, đang không ngừng mất đi. Nhưng hắn vẫn còn bấm quyết, lại chỉ một cái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.