Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1919: Vĩnh hằng điểm cuối (2)




- Có cái gì phải kích động. Năm đó Quy gia ở trong con sông này, không biết cho ra bao nhiêu nước tiểu...
Con rùa đen nhỏ vừa nói ra lời này, sắc mặt Thánh Hoàng nhất thời lại thay đổi. Bạch Tiểu Thuần vội vàng bắt con rùa đen nhỏ, lại trừng mắt với nó, rất đau đầu.
- Đừng ba hoa nữa. Rùa đen nhỏ, nhanh dẫn đường đi. Ngươi yên tâm, đạo lữ của ngươi ta sai người chuẩn bị, cho ngươi mười vạn con!
- Còn có những con Thiên Long Ngư, đều là của ngươi. Thậm chí hạt sen trong thiên trì đều cho ngươi. Chuyện này Thánh Hoàng sẽ không cự tuyệt.
Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, nhìn về phía Thánh Hoàng.
Thánh Hoàng cũng trừng mắt với con rùa đen nhỏ. Nếu như đổi lại vào thời điểm khác, hắn có lẽ còn có thể so sánh giá trị một chút. Nhưng hôm nay tai họa lớn sắp buông xuống, đối với Thánh Hoàng mà nói, nhìn thấy mẹ Vĩnh Hằng mới là chuyện cực lớn. Những vật khác... hắn đã không thèm để ý.
- Cho ngươi!
Thánh Hoàng lập tức lại mở miệng.
Có Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng chính miệng hứa hẹn, con rùa đen nhỏ cũng kích động. Thân thể từ trong sông vĩnh hằng bay ra, hét lớn một tiếng. Trên thân thể nó lập tức lại xuất hiện vô số phù văn. Những phù văn này nhanh chóng ngưng tụ, sau đó lại khuếch tán ra. Ở thời gian mấy lần hít thở, tự nhiên ở bên ngoài thân thể con rùa đen nhỏ, hình thành thân thể hư ảo cực lớn.
Từ phía xa nhìn lại, thật giống như con rùa đen nhỏ thoáng cái biến thành lớn, sau khi đạt tới kích thước chừng mười trượng, nâng Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng, ở trong con sông vĩnh hằng lập tức bay nhanh phía trước!
Theo con rùa đen nhỏ nhanh chóng bay về phía trước, Bạch Tiểu Thuần cũng nhận thấy được sức cản tồn tại ở trong con sông vĩnh hằng này. Hắn có thể cảm nhận được từ bốn phía xung quanh trong sông nước này, tản ra một lực ngăn cản cực lớn, hình như ngăn cản tất cả vật di chuyển ở trong nước sông này!
Cho dù là bay trên bầu trời, cũng sẽ nhận được sự ngăn cản. Thánh Hoàng ở một bên, cũng phát hiện, lực cản này lại liên tục gia tăng. Nói cách khác, thời điểm vừa đi tới nơi này, có thể sức cản rất nhỏ. Nhưng càng đi về phía trước, sức cản càng lúc càng lớn. So với như tốc độ của con rùa đen nhỏ bây giờ, ở trong con sông vĩnh hằng này lao nhanh như tên bắn khoảng chừng mấy vạn trượng, Bạch Tiểu Thuần đã chấn động trước lực cản tản ra từ trong nước sông này.
Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng nhìn nhau một cái. Bọn họ đều nhìn ra được sự kinh hãi của nhau, cũng đều hiểu, nếu như không có con rùa đen nhỏ, sợ là cho dù bọn họ tìm được vết nứt, tìm được biện pháp tiến vào, nhưng ở chỗ này, vẫn sẽ bị ngăn cản, khó có thể đi về phía trước quá lâu.
Nhất là sông vĩnh hằng này không phải thẳng tắp, nó quanh co khúc khuỷu. Đồng thời, còn có rất nhiều nhánh sông. Thậm chí có không ít nhánh sông, kích thước so với chỗ sông Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng đang bay, còn muốn lớn hơn rất nhiều, khiến người ta khó có thể phân biệt rõ, rốt cuộc cái nào mới là dòng chính.
Mà con rùa đen nhỏ cũng không phải đi tới đáy con sông. Mỗi khi gặp phải phân nhánh, nó đều sẽ dừng lại, cẩn thận cảm nhận sau lại lựa chọn. Lại như vậy, hai người một rùa, lại giống như tiến vào một mê cung cực lớn, ở trong con sông vĩnh hằng này không ngừng đi về phía trước.
Thời gian cũng mỗi ngày lại qua. Ở chỗ này ngoại trừ con sông giống như mê cung ra, không có uy hiếp nào khác. Ở chỗ này, Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng tu luyện, thậm chí cũng thông thuận không ít. Điều duy nhất khiến cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy đau đầu, chính là con rùa đen nhỏ... lạc đường.
Tên này bao giờ cũng lạc đường. Bình thường sau khi đi rất lâu, nó đột nhiên hú lên quái dị, vò đầu bứt tai ngửi hồi lâu, lại bắt đầu đổi đường. Vài lần đầuBạch Tiểu Thuần còn có thể tiếp nhận, nhưng dần dần, khi này lạc đường số lần đạt hơn mấy mươi lần sau, Bạch Tiểu Thuần cũng nhức đầu.
- Con rùa đen nhỏ, ở đây chúng ta trước đó đã đi qua... Ngươi ổn không, có thể tìm tới không?
- Đương nhiên có thể tìm tới. Các ngươi yên tâm!
Cứ như vậy, lại qua đi không biết bao lâu, Thánh Hoàng cũng phiền não. Trán của con rùa đen nhỏ đã đổ mồ hôi, trong miệng nói thầm.
- Không đúng. Thế nào lại không tìm được...
Con rùa đen nhỏ đầy tâm trạng, nói thầm. Mắt thấy không tìm được vị trí của mẹ Vĩnh Hằng, nó cũng sốt ruột. Sau khi mắt chậm rãi đỏ lên, cuối cùng nó lại rướn cổ lên, cắn một cái ở trên cổ mình. Nhất thời máu tươi phun ra, mượn lực máu tươi của mình, con rùa đen nhỏ hít mạnh một hơi thật sâu, lại hút hơi nước o bốn phía xung quanh vào trong mũi, tuy rằng sau đó lại từ chỗ cổ bị đứt của nó phun ra, nhưng ánh mắt của nó lại nhất thời sáng lên.
- Tìm được rồi!
Con rùa đen nhỏ quát to một tiếng. Sau khi cái cổ trở lại thân thể, mang theo Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng, lao thẳng đến một nhánh sông bên cạnh đổ ra biển. Trong nháy mắt lao đi, một đường hoàn toàn không có chút dừng lại. Càng tới gần, một mùi thơm thoang thoảng, cũng tràn ngập ở bốn phía xung quanh. Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng mừng rỡ. Hai người đồng thời tản ra thần thức, chỉ có thể bao trùm không đến nghìn trượng, nhìn về phía trước.
Cho đến qua mấy ngày sau, Bạch Tiểu Thuần bất chợt đứng lên. Thánh Hoàng bên cạnh cũng theo đó đứng lên. Trong đầu của hai người ở trong một chớp mắt này đều có sóng lớn cuộn trào. Bên trong thần thức của bọn họ, thình lình thấy được bên ngoài nghìn trượng... Điểm cuối của con sông này, thình lình nổi lơ lửng một quầng sáng cực lớn!!
Quầng sáng cực lớn này phát ra ánh sáng rực rỡ, truyền ra khiến cho Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng cảm giác được khí tức vô cùng thân thiết cùng quen thuộc, lại giống như kẻ lãng tử ra ngoài, về nhà thăm đến người nhà. Cảm giác này, khiến cho từ trong huyết mạch, từ bên trong linh hồn của Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng, đều dâng lên dao động ấm áp không có cách nào hình dung!
Mà ở bên ngoài quầng sáng, lại là bao phủ một cái chuông lớn gần như trong suốt!
- Mẹ Vĩnh Hằng!
Thánh Hoàng hít một hơi thật sâu, thân thể thoáng một cái bay ra khỏi chiếc thuyền rùa hình thành từ con rùa đen nhỏ. Thời điểm xuất hiện, hắn đã ở bạnh chiếc chuông lớn này, rất gần chiếc chuông gần như trong suốt. Hắn nhìn quầng sáng bên trong cái chuông, thần sắc kích động, toàn thân hình như cũng phấn chấn vô cùng.
Loại chuyện tự mình nhìn thấy được mẹ Vĩnh Hằng này, cho dù bản thân hắn là cường giả Thái Cổ, tâm thần cũng chấn động, suy nghĩ trong lòng giống như sóng lớn, khó có thể hình dung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.