Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1847: Thế giới giấy! (1)




Cứ như vậy, lại chờ đợi mấy tháng, những cái đèn lồng này ban đầu nhanh nhất là mấy ngày, chậm nhất nửa tháng lại từng cái một tới, hiện tại biến thành phải hai tháng mớicó khả năng có một cái tới.
Thậm chí cuối cùng, sau khi Bạch Tiểu Thuần đợi bốn tháng, phát hiện vẫn không có cái đèn lồng nào đến, vào lúc hắn chán nản, lại phát hiện miệng giếng này cuối cùng lại xuất hiện dấu hiệu hư ảo, hình như đang chậm rãi biến mất.
Mặc dù biến mất thong thả, thoạt nhìn ước chừng cần phải một tháng mới có thể hoàn toàn tản đi, nhưng Bạch Tiểu Thuần không cam lòng. Sau khi không đợi được đèn lồng, hắn không thể không đưa mắt rơi vào trên miệng giếng này.
- Thứ này tràn ngập thần bí, cũng không biết là thứ gì. Tiếp theo cũng không biết cần phải mất bao nhiêu thời gian mới gặp phải...
Bạch Tiểu Thuần rất rầu rĩ. Một bên trong lòng hắm không cam lòng, cùng lúc hắn lại cảm thấy nguy hiểm.
Cuối cùng nghĩ đến mình tới lâu như vậy, cũng không gặp phải chuyện nguy hiểm gì, vì vậy hắn hung hăng cắn răng một cái, điều khiển bảo quạt, cuối cùng lại lao thẳng qua miệng giếng này. Trong lúc phóng đi, Bạch Tiểu Thuần còn phát động lực cắn nuốt của bảo quạt.
- Nếu có thể hút miệng giếng này vào bên trong mặt quạt, vậy là hoàn mỹ nhất!
Đối với hành động điên cuồng này của Bạch Tiểu Thuần, tiểu khí linh bắt đầu thét lên chói tai. Nhưng nó lại không có cách nào ngăn cản. Trong chớp mắt, bảo quạt liền trực tiếp lao vào trên miệng giếng.
Nhưng không có tiếng nổ lớn giống như trong tưởng tượng của tiểu khí linh cùng Bạch Tiểu Thuần. Miệng giếng này cuối cùng lại giống như không gian khác tương tự với mảnh tinh không này, giống như trong suốt, bảo quạt cuối cùng lại trực tiếp xuyên qua qua!
Cái này khiến cho Bạch Tiểu Thuần mở miệng hít sâu một hơi. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện bảo quạt không có cách nào giải quyết. Lúc này su khi xuyên qua miệng giếng, sau khi bảo quạt dừng lại, Bạch Tiểu Thuần quay đầu lại nhìn về phía miệng giếng này. Hắn do dự hết lần này đến lần khác, cố tình buông tha. Chỉ là ở trong phán đoán của Bạch Tiểu Thuần, bên trong miệng giếng này tất nhiên tồn tại càng nhiều hồn hơn. Sau khi suy nghĩ mấy ngày, trong mắt hắn lộ ra ánh sáng bất chấp mọi giá.
- Ta chỉ liếc mắt nhìn qua, sẽ không có chuyện gì...
Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần cắn răng, thân thể thoáng một cái trực tiếp bay ra khỏi bảo quạt, thận trọng tới gần miệng giếng này!
Càng tới gần, tu vi của hắn tản ra toàn diện, thần thức càng không ngừng khuếch tán, lưu ý tất cả mọi thứ ở bốn phía xung quanh. Chỉ là miệng giếng này giống như cắt đứt đối với thần thức. Bạch Tiểu Thuần không có cách nào sử dụng thần thức nhìn được bên trong giếng. Hắn chỉ có thể ở trong sự cẩn thận này từ từ gần.
Thẳng đường đi tới, ngược lại cũng không có chuyện nguy hiểm gì. Điều này cũng làm cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn vẫn cảnh giác không ít. Cuối cùng hắn đã tới sát miệng giếng này. Tim Bạch Tiểu Thuần đập rộn lên, nhanh chóng thăm dò, nhìn về phía bên trong miệng giếng.
Vừa nhìn một cái, mắt Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên trợn tròn.
Hắn nhìn thấy được ở bên trong cái giếng này, tự nhiên tồn tại một thế giới!!
Chỗ miệng giếng, lại giống như bầu trời của mảnh thế giới này. Theo miệng giếng nhìn tiếp, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy được tất cả của thế giới này, đều làm bằng giấy!
Mặt đất là làm bằng giấy. Ngọn núi, sông, kiến trúc, tất cả đều làm bằng giấy. Mà ở trên những thứ bằng giấy này cuối cùng lại hấp thụ rất nhiều hồn. Phóng tầm mắt nhìn lại, thế giới này tuy được chết tạo bằng giấy, nhưng bên trong ẩn chứa số lượng hồn nhiều vượt ra khỏi tưởng tượng của Bạch Tiểu Thuần...
Nhất là Bạch Tiểu Thuần chú ý thấy, bên trong mảnh thế giới này, hình như cũng có trật tự của nó. Đẳng cấp căn cứ vào tu vi của hồn để phân chia, cực kỳ nghiêm ngặt. Bên trong chẳng những có hồn Thiên Nhân, còn có hồn Bán Thần. Thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn thấy được hồn Thiên Tôn. Vừa vặn lúc nhìn vào, hắn còn thấy được nhóm người giấy tạo thành đội ngũ thật dài, được vô số người giấy vây quanh. Đúng là một vị hồn Thái Cổ!
Tất cả những điều này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên hắn nghe được trên bảo quạt cách đó không xa, tiểu khí linh thét một tiếng chói tai!
- Chủ tử, phía sau ngươi...
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần nhất thời biến đổi. Nhưng không đợi tiểu khí linh nói xong lời này, đột nhiên sau lưng Bạch Tiểu Thuần, trực tiếp từ bên trong hư vô có một ngón tay khô gầy đưa ra. Cái ngón tay này chợt lại đẩy Bạch Tiểu Thuần một cái!
Tốc độ rõ ràng không nhanh, nhưng hết lần này tới lần khác Bạch Tiểu Thuần ở đây, ngay cả thời gian quay đầu lại cũng không có, hoàn toàn không có một chút phát hiện nào, thậm chí cũng không có cách nào giãy dụa phản kháng, đã bị cái tay khô gây này trực tiếp đẩy ở phía sau lưng.
Một lực mạnh đột nhiên bạo phát. Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc la lên thất thanh, thân thể không khống chế được ở dưới lực mạnh này, lại trực tiếp bị đẩy tới bên trong miệng giếng phía trước!
Mà theo thân thể hắn bị đẩy vào, trong hư vô, nơi bàn tay khô gầy kia vươn lên, từ từ lộ ra một bóng người còng xuống. Bóng dáng ấy là một lão bà bà. Trong tay của nàng cầm theo một cái đèn lồng. Lúc này, sau khi đẩy Bạch Tiểu Thuần vào bên trong giếng, nàng đứng ở miệng giếng, quay đầu lại nhìn về phía bảo quạt trôi lơ lửng ở cách đó không xa.
Tiểu khí linh bị ánh mắt lão bà bà này vừa nhìn một cái, nhất thời dựng tóc gáy, không quan tâm tất cả trực tiếp hoàn toàn loại trừ ánh sáng của bảo quạt, thậm chí cũng muốn tản ra một ít khí tức, uy năng của cánh tay chúa tể.
Gương mặt lão bà bà kia đầy nếp nhăn, trong hai con mắt đục ngầu, lúc này có một tia ánh sáng u ám hiện lên. Nàng nhếch miệng cười, lộ ra những cái răng vàng không chỉnh tề, thoạt nhìn cực kỳ khủng khiếp. Không tới gần bảo quạt, thân thể lão bà bà này chậm rãi biến mất.
Mà giờ khắc này ở trong thế giới bên trong giếng, Bạch Tiểu Thuần kêu lên thảm thiết, thân thể đột nhiên rơi xuống. Trong lúc rơi xuống, hắn thật vất vả khống chế thân thể, một lần nữa đứng ở trên trời. Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập. Lúc ngẩng đầu, hắn hoảng sợ nhìn thấy được, ở trên bầu trời này, cuối cùng lại tồn tại chín cái gương mặt cực lớn!
Chín cái gương mặt đều là hình dáng của lão bà bà, thoạt nhìn cũng giống nhau như đúc. Các nàng từ từ nhắm hai mắt, mở cái miệng lớn ra. Bạch Tiểu Thuần có thể xác định, mình chính là từ một trong những cái miệng lớn đo bị đẩy xuống đây.
- Miệng giếng, chính là miệng của các nàng!
- Còn nữa, mới vừa rồi là ai đẩy ta xuống. Lẽ nào chính là lão bà bà này? Nàng có tu vi thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.