Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1749: Gặp lại




Tuy rằng Bạch Tiểu Thuần không biết phương pháp chế luyện, nhưng hắn vẫn phân biệt ra được một phần nhỏ nguyên liệu tạo thành nước thuốc. Bất kỳ một loại nào, đối với Tiên Vực của Vĩnh Hằng mà nói, đều gần như thất truyền, thuộc về tiên thảo trong truyền thuyết.
Chỉ riêng Linh Long Giác này là một thiên tài địa bảo, có ở Tiên Vực của Vĩnh Hằng, chỉ có điều giá rất cao. Trước đó, lúc Bạch Tiểu Thuần ở Thánh Hoàng Thành đã từng thấy qua. Giá cả kia cho dù Thiên Tôn tư cách lâu năm, muốn có được, cũng sẽ đau lòng hồi lâu.
- Giá trị!
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Hắn đặt bình đan dược ở bên miệng, không dùng nhiều, mà chỉ hút một giọt.
Một giọt nước thuốc này tiến vào trong miệng, nhất thời dung hòa. Theo đó lại là một hỏa diễm, ầm ầm bạo phát ra ở trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần, khuếch tán ra toàn thân. Hơi thở của hắn nhanh hơn. Vào giờ phút này tu vi trong cơ thể đều trở nên mãnh liệt sống động, không ngừng tăng nhanh tốc độ lưu chuyển, khiến chất dinh dưỡng ẩn chứa ở trong một giọt nước thuốc này hấp thu đến mỗi một tấc trong kinh mạch toàn thân.
Theo Bạch Tiểu Thuần tu luyện, thời gian chậm rãi trôi qua. Vì thôi diễn ra thời gian khí linh thức tỉnh, ở mấy ngày này Bạch Tiểu Thuần bỏ qua việc tiến vào quạt tàn xông qua cửa ải. Mỗi ngày hắn đều chìm đắm ở trong tu hành, tranh thủ khiến cho tu vi của mình chậm rãi tăng cao.
Trên thực tế tác dụng của chín giọt nước thuốc này còn muốn vượt qua sự tưởng tượng của Bạch Tiểu Thuần. Sau khi hắn hấp thu xong chín giọt nước thuốc, tu vi rốt cuộc tăng tiến không ít. Mặc dù so với Thiên Tôn hậu kỳ còn có một chút khoảng cách, nhưng cũng đã không còn là bộ dáng lúc mới vừa vào Thiên Tôn trung kỳ.
Đây là Bạch Tiểu Thuần không dùng Thiên Tôn Đan. Thiên Tôn Đan này hắn đã luyện linh, chuẩn bị ở thời điểm đột phá cuối cùng sẽ dùng tới, để tăng tỷ lệ đột phá.
Loại tiến bộ này, nếu như bị người khác biết được, nhất định sẽ hoảng sợ, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Dù sao Tiên Vực của Vĩnh Hằng Thiên Tôn chỉ có mười hai người. Trên phương diện này ngoại trừ Bạch Tiểu Thuần ra, những người khác đều là dựa vào năm tháng cùng các loại tạo hóa, mới có thể khiến cho tu vi của bản thân tăng cao.
Chỉ có Bạch Tiểu Thuần ở đây, mới có thể làm được sự tăng cao thần tốc như vậy. Dù sao hắn có, truyền thừa chi bảo của một vị Chúa Tể từng kinh thiên động địa, sáng tạo ra!
Nắm giữ bảo này, mới khiến cho Bạch Tiểu Thuần tu luyện, đột nhiên tăng mạnh, gần như không dừng lại. Ở thời điểm Bạch Tiểu Thuần muốn tiếp tục tu luyện, ngày này, có một vị cố nhân tới thăm!
Cố nhân, chính là... Trương Đại Bàn!
Trên thực tế sau khi Bạch Tiểu Thuần đi tới Tà Hoàng Thành sau, đã từng nghe người dưới quyền nói qua về Trương Đại Bàn. Hắn biết địa vị của Trương Đại Bàn ở bên trong Tà Hoàng Thành rất khác biệt. Chỉ là trong khoảng thời gian gần đây vẫn luôn ra ngoài, chưa về.
Hiện tại hai tháng trôi qua, sau khi Trương Đại Bàn trở về, biết được Bạch Tiểu Thuần vừa đến, hắn kích động lập tức đến đại sứ quán.
Khi Bạch Tiểu Thuần nhận được tin tức, vội vã từ mật thất đi ra. Lúc đi đến đại điện, hắn nhìn thấy được chính là một bóng lưng nam tử thân thể dong dỏng cao!
Cái bóng lưng này, Bạch Tiểu Thuần có chút xa lạ. Mà khi người này hình như có sự dò xét, chậm rãi xoay người, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động mạnh một cái. Trong nháy mắt hắn tiến lên, ôm cổ nam tử trước mắt này. Mặc dù bộ dạng tang thương hơn không ít, nhưng từ đường nét cùng với ngũ quan, lại rõ ràng đây là Trương Đại Bàn!
- Đại sư huynh!
Trương Đại Bàn cũng kích động, thân thể run rẩy. Sau khi bị Bạch Tiểu Thuần ôm lấy, hắn cũng dùng sức ôm lấy Bạch Tiểu Thuần.
- Tiểu Thuần!
Tâm tình hai người đều có phần kích động. Lúc này hai người nhìn nhau, từng ký ức ngày xưa không khống chế được hiện lên ở trong đầu. Từ trong phòng bếp của Linh Khê Tông, rồi đến Nghịch Hà Tông, thậm chí Tinh Không Đạo Cực Tông, cho đến cuối cùng là ở trên chiếc chiến thuyền của Quỷ Mẫu, từ đó hai người cách một thế giới.
- Tiểu Thuần, ta đã tưởng rằng ta sẽ không còn được gặp lại các ngươi...
- Tiểu Thuần, ngươi còn nhớ rõ ban đầu ở trên Thông Thiên Hải, ta đã nói gì với ngươi không? Trong giấc mộng của ta đấy...
- Thật sự giống như nằm mơ. Mấy năm trước ta trước sau cảm thấy, tất cả những điều này đều chỉ là một giấc mộng... Thế giới ta sinh hoạt, lại là thân thể một người khổng lồ. Ta lúc đó không tin...
- Cho đến khi ta nghe nói thế giới Thông Thiên tan vỡ...
Trương Đại Bàn khóc. Hắn có quá nhiều nói muốn nói. Nhưng mấy năm nay cũng rất khó có thể nói hết. Đối với hắn mà nói, Bạch Tiểu Thuần không chỉ là sư đệ của mình, còn huynh đệ tốt của mình.
Nghe được lời Trương Đại Bàn nói, trong lòng Bạch Tiểu Thuần nổi sóng. Hắn hồi ức lại những gì đã qua. Nhất là những chuyện xảy ra ở trong phòng bếp. Tiếp tục nhìn hiện tại, sau nhiều năm xa cách, gặp lại nhau, trong lòng hắn cũng đầy thổn thức, còn có hồi ức.
Hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần cùng Trương Đại Bàn ngồi chung một chỗ. Hai người tách biệt nhiều năm, lúc này có quá nhiều lời muốn nói. Ở bên trong đại sứ quán này, Bạch Tiểu Thuần lại là địa vị tối cao, tất nhiên có kẻ dưới quyền đưa rượu tới. Sau đó hắn mở ra trận pháp của đại sứ quán, khiến cho nơi đây cắt đứt tất cả sóng thần thức.
- Ta không nghĩ tới, một lần đi quỷ thuyền kia... Lại có thể từ nay về sau ly biệt...
- Sau khi ta theo quỷ thuyền đến nơi này, nhìn thiên địa xa lạ, nhìn thành trì xa lạ, nhìn đám người xa lạ... Tiểu Thuần, ngươi không biếta, ta lúc đó là bất lực tới mức nào.
Trương Đại Bàn cầm bầu rượu lên uống xong một ngụm lớn, khổ sở mở miệng.
Bạch Tiểu Thuần trầm mặc. Hắn cũng cầm bầu rượu lên uống. Sau đó, hắn hít một hơi thật sâu.
- Đại sư huynh, ngươi rời đi sớm, không nhìn thấy sự tình phía sau... Nghịch Hà Tông không còn. Man Hoang không còn. Tất cả cũng bị mất... Đệ tử của ta, Hạo nhi cũng mất. Người canh giữ lăng mộ không còn. Toàn thế giới... đều bị mất.
Bạch Tiểu Thuần nói, âm thanh cũng trở nên bi thương.
- Chết rất nhiều người... Rất nhiều người... Tất cả những điều này đều là bởi vì Thông Thiên Đạo Nhân!
Bạch Tiểu Thuần hung hăng xiết chặt nắm đấm. Trong sự cay đắng, tâm tình Trương Đại Bàn ở bên cạnh cũng giảm sút.
Thời gian trôi qua, sắp tới đêm khuya, bọn họ nói suốt một đêm, nói về quá khứ, nói ra tất cả, nước mắt cũng chảy qua, thổn thức về những gì trước kia. Tiếng cười thi thoảng truyền ra. Ở trong tiếng khóc cười, ở trong sự xúc động này, ở trong trí nhớ, dường như năm tháng trước kia trở lại, dường như trở lại bên trong phòng bếp, trong giai đoạn không phiền não, không ưu sầu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.