Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1648: Phát điên (1)




Tới đi vội vàng.
Sau khi Bạch Tiểu Thuần đi suốt đêm trở về thành Kinh Châu, trời đã hừng đông. Cự Quỷ Vương một đêm không nghỉ, ở nơi đó không ngừng uống rượu. Thỉnh thoảng hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời, trong lòng cũng đang lo lắng cho Bạch Tiểu Thuần. Hắn rất sợ Bạch Tiểu Thuần tỏng lúc kích động, sẽ tạo thành hậu quả không tốt.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần vừa trở lại bên trong phủ đệ, Cự Quỷ Vương lại lập tức phát hiện ra. Hắn liền đứng lên, tiến tới nắm lấy Bạch Tiểu Thuần, trong mắt mang theo sự do dự, hỏi.
- Ngươi...
- Lão ca an tâm một chút. Không cần nóng vội. Lão ca cứ chờ xem cuộc vui là được rồi.
Bạch Tiểu Thuần hất cằm lên, cười ngạo nghễ. Hắn cầm lấy bầu rượu ở bên cạnh, uống hết một ngụm, sau đó mới thản nhiên mở miệng, nói
- Bạch Tiểu Thuần ta ra tay, từ trước tới nay, vẫn chưa bao giờ thất bại qua. Trong vòng bảy ngày, Cự Quỷ lão ca, ta sẽ khiến lão ca phục hồi lại chức vụ ban đầu!
Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần khẳng định như vậy, hình dáng lại tràn đầy tự tin, Cự Quỷ Vương có chút há hốc mồm. Hắn cẩn thận nhớ lại tất cả hành vi Bạch Tiểu Thuần thời điểm ở Man Hoang, lại không có tìm được một chút lòng tin nào. Ngược lại có một cảm giác bất an thật sâu, càng thêm mãnh liệt.
- Ngươi... Ngươi giết chết Tử Lâm Hầu rồi?
Cự Quỷ Vương hít vào một hơi, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
- Làm sao có thể!
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy Cự Quỷ Vương quá mức coi thường mình, trừng mắt nhìn lại.
- Ta chỉ là ở trên mặt hắn, bôi một chút phân rửa thế nào cũng không sạch mà thôi.
Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới kế hoạch nghìn lở trăm lỗ này của mình, căn bản là chưa từng cân nhắc qua, trên mặt lại lộ ra nụ cười đắc ý. Trên thực tế nếu hắn tốn một ít tâm tư, là có thể nghĩ ra biện pháp có thể nói là hoàn mỹ. Chỉ cách làm của là Linh Cửu Thiên Tôn này khiến người ta qua buồn nôn. Cho nên lần này, Bạch Tiểu Thuần cũng không có ý định xử lý chuyện này quá mức hoàn hảo. Mà ngoài sáng nói cho tất cả mọi người biết, mình chính là đang hắt phân về phía trên người đối phương!
Cự Quỷ Vương ở bên cnạh, nghĩ mãi vẫn không hiểu được. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra biện pháp của Bạch Tiểu Thuần này có thể nói là tuyệt đối tổn hại. Lúc này trong sự hoài nghi, mắt thấy Bạch Tiểu Thuần không mở miệng nói tỉ mỉ, rơi vào đường cùng, Cự Quỷ Vương chỉ có thể đè ép xuống lo lắng trong lòng. Hắn nghĩ nếu Bạch Tiểu Thuần tự tin như vậy, có thể mấy ngày sau, thật có thể vén mây mù thấy trời xanh cũng không biết chừng.
Lại như vậy, ở trong sự lo được lo mất của Cự Quỷ Vương, tâm thần hắn mệt mỏi mấy ngày, cũng khó có được một chút thả lỏng, ở tại bên trong phủ đệ của Bạch Tiểu Thuần.
Cùng lúc đó, trong sự lo lắng chờ đợi của hắn, ở trong sự chờ đợi ngóng chờ của Bạch Tiểu Thuần, lại một ngày qua đi.
Cho đến buổi trưa ngày thứ ba, trong phạm vi thế lực của Tà Hoàng Triều, trong một châu cuối cùng tại bắc bộ của Tiên Vực thứ hai này, cửa lớn ở động phủ của Công Tôn Uyển Nhi chậm rãi mở ra.
Theo cánh cửa của động phủ mở ra, thần sắc Công Tôn Uyển Nhi vẫn như bình thường, hoàn toàn không nhìn ra điểm nào khác thường. Nàng bình tĩnh đi ra. Thân là Thiên Tôn, sự xuất hiện của nàng lập tức lại khiến cho đối phương quan tâm.
Nhất là sau khi xuất quan, Công Tôn Uyển Nhi làm Thiên Tôn duy nhất trấn thủ bắc bộ Tiên Vực, nàng phát ra một đạo mệnh lệnh, triệu tập đại tôn bảy châu bắc bộ cùng với Thiên Nhân dưới quyền, ngay lập tức tới gặp.
Đối với mệnh lệnh của Công Tôn Uyển Nhi, Bán Thần bảy châu bắc bộ, không có người nào dám không tuân theo. Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, tất cả đều lập tức buông mọi chuyện trong tay xuống, dẫn theo thủ hạ Thiên Nhân, từ bốn phía xung quanh đồng thời chạy tới.
Khi bọn họ đến, tập trung ở trong điện của Nguyên đại tôn châu thứ bảy của bắc bộ, Công Tôn Uyển Nhi dĩ nhiên ngồi ở trên ghế cao, hai mắt khép hờ, tay phải vịn cái ghế, ngón trỏ đang không ngừng gõ xuống.
Phát ra những âm thanh cốc cốc. Âm thanh này vang vọng khắp nơi, dần dần hình thành áp lực, khiến cho bảy vị Bán Thần cùng với hơn mười vị Thiên Nhân đang có mặt trong đại điện lúc này, mỗi người đều hãi hùng khiếp vía, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.
Cho đến khi thời gian đã qua một nén nhang, ở thời điểm áp lực của mọi người đã đến trình độ nhất định, bỗng nhiên hai tròng mắt của Công Tôn Uyển Nhi bỗng nhiên mở ra. Trong mắt nàng lộ ra một tia ánh sáng u ám khiến cho trong lòng tất cả mọi người thầm run rẩy.
- Các vị.
Công Tôn Uyển Nhi chậm rãi mở miệng. Trong âm thanh vang vọng, tất cả tu sĩ Tà Hoàng Triều dưới phía, mỗi một người đều lập tức cung kính vô cùng, tập trung tinh thần nghiêm nghị lắng nghe ý chỉ.
- Các ngươi cũng biết, vì sao bản tôn có thể trong một đêm, lại trong khoảng khắc nắm được một châu cuối cùng của bắc bộ này!
Công Tôn Uyển Nhi chậm rãi nói, nhìn như bình thường, nhưng trong lòng lại rất không được tự nhiên. Vừa rồi sở dĩ nàng trầm mặc một nén hướng, cũng bởi vì trong lòng nàng đang giãy dụa. Nhưng cuối cùng quỷ thần xui khiến, nàng vẫn lên tiếng.
Theo lời nói của nàng truyền ra, các tu sĩ Tà Hoàng Triều phía dưới sửng sốt, có chút không nắm được ý tứ trong lời nói của Công Tôn Uyển Nhi. Tất cả đều nhìn nhau một cái, cũng không dám làm người đầu tiên mở miệng. Từng người cúi đầu, tiếp tục lắng nghe.
- Có thể thuận lợi bắt được châu này như vậy, chính bởi vì nhờ có... Tử Lâm Hầu bên trong Thánh Hoàng Triều, vị Thiên Tôn vốn trấn thủ châu này. Tâm của Tử Lâm Hầu này hướng về phía Tà Hoàng Triều ta.... Bản tôn nhất định phải bẩm báo công lao của hắn, cho Tà Hoàng biết.
Sau khi Công Tôn Uyển Nhi kiên trì, nói xong những lời này, chính nàng cũng cảm thấy không được tự nhiên. Thoáng một cái nàng đứng dậy, rời khỏi đại điện.
Trong đại điện, lúc này vẫn là một mảnh tĩnh mịch. Bảy Bán Thần, hơn mười người Thiên Nhân, mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ có chút cảm giác giống như đang nằm mộng. Công Tôn Uyển Nhi thật sự điều động binh lực, triệu tập tất cả mọi người tới đây. Bọn họ vốn tưởng rằng có chuyện gì lớn. Dù làm thế nào, bọn họ cũng không nghĩ tới, lại có thể chỉ nói một câu nói này...
Rất nhanh, bảy Bán Thần này đã kịp có phản ứng. Tất cả đều hít vào một hơi. Sau khi nhìn nhau một cái, bọn họ đều nhìn ra được sự cổ quái trong mắt của từng người.
- Tử Lâm Hầu này... đắc tội Thiên Tôn đại nhân?
- Nhất định là như vậy. Hơn nữa đắc tội còn không nhỏ!
- Nhưng lấy tu vi của Thiên Tôn đại nhân, nếu muốn tiêu diệt này Tử Lâm Hầu nho nhỏ này, cần gì phải sử dụng loại kế sách này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.