Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 141: Vẫn kiếm thâm uyên




Dịch giả: Hàn Thiên Long - nhóm dịch: HTP

Bạch Tiểu Thuần đến, lập tức đưa tới sự chú ý của hơn hai trăm đệ tử nội môn ở bên ngoài đại điện, toàn bộ đều nhìn về phía hắn. Thượng Quan Thiên Hữu, Chu Tâm Kỳ, Lữ Thiên Lỗi, Bắc Hàn Liệt, Từ Tung, Công Tôn Uyển Nhi, Công Tôn Vân, Hầu Vân Phi. . . Còn có Quỷ Nha!
Trong mắt Lý Thanh Hậu chậm rãi xuất hiện tiếu ý, còn có cả cổ vũ.
Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng tiến đến trước mặt Lý Thanh Hậu, ôm quyền cúi đầu thật sâu.
“Đứng ở sau lưng bản tọa.” Lý Thanh Hậu thấy được tơ máu ở trong mắt Bạch Tiểu Thuần, biết hắn đã phải giãy dụa. Quyết định này đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, là tương đối khó khăn.
Bạch Tiểu Thuần động thân, bước nhanh đi đến sau lưng Lý Thanh Hậu. Đứng ở nơi đó, hắn thấy được Hầu Vân Phi. Hiển nhiên là trong những ngày mình ở trong bờ Bắc, thì Hầu Vân Phi đã đi tham gia thí luyện, trở thành đệ tử nội môn. Thậm chí dưới sự trợ giúp có gia tộc, mà tu vi đã phi tốc tăng lên, đạt đến Ngưng Khí tầng mười.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong mắt Hầu Vân Phi lộ ra cổ vũ. Bạch Tiểu Thuần yên lặng gật đầu. Giờ phút này có nhiều người, nên hai người không tiện nói chuyện với nhau. Đúng vào lúc này, cánh cửa đại điện từ từ mở ra.
Giọng nói già nua của Trịnh Viễn Đông cũng theo đó mà chầm chậm truyền ra từ bên trong đại điện.
“Thượng Cổ Linh Quật không rõ thời gian hình thành là khi nào. Lúc còn chưa có Nhất U Bí Cảnh, thì đó là một chỗ duy nhất ở tu chân giới đông mạch hạ du ngưng tụ ra Địa Mạch. Ở xung quanh Linh Quật đã từng xảy ra vô số lần chiến tranh, cuối cùng bị tam đại tông môn nắm giữ. Sau khi Linh Khê Tông ta quật khởi, liền biến thành tứ đại tông cùng nắm giữ!”
“Nhất U Bí Cảnh, vạn năm trước đột nhiên xuất hiện ở bên trong U Lâm châu. Ở bên trong là một vùng phế tích, hoang tàn vắng vẻ, nhưng lại có Địa Mạch Sát thú. Sự xuất hiện của nó cũng đưa tới chiến tranh. Cuối cùng bị tứ đại tông môn chiếm giữ, trở thành thánh địa Trúc Cơ thứ hai.”
“Vẫn Kiếm Thâm Uyên, năm ngàn năm trước, có một thanh đại kiếm không cách nào hình dung đến từ thiên ngoại. Nó lớn hơn cả trăm cái Linh Khê Tông, ẩn chứa lực lượng làm cho tất cả mọi người đều thấy kinh khủng, xuyên thấu qua thiên khung, đâm xuống Tất Phương Sơn. Kiếm khí xuyên qua u minh, Địa Mạch khí dung nhập vào trong thân kiếm.
Khiến cho khu vực bên trong thân kiếm, cùng với hai khu vực kia tạo thành một mảnh thánh địa Trúc Cơ khác, sinh ra vô số Địa Mạch Sát thú. Giết chết bọn chúng có thể thu hoạch được số lượng Địa Mạch khí khác nhau. Thu thập đầy dủ Địa Mạch khí có thể ngưng tụ được khí dẫn Địa Mạch, làm rung chuyển Địa Mạch khí ở trong thánh địa!”
“Căn cứ vào sự phán đoán của tứ đại thượng tổ sau khi đã dò xét, ở bên trong Vẫn Kiếm có khả năng tồn tại một tia Thiên Mạch khí, bởi vì nó rơi xuống từ thiên ngoại. Như vậy có một chút cơ hội, khi đang rơi xuống đã hấp thu được khí tức thiên đạo!
Mà Thiên Mạch Trúc Cơ, cũng được gọi là Thiên Đạo Trúc Cơ!” Trịnh Viễn Đông nói đến đây thì ngừng lại một chút, ngẩng đầu, ánh mắt như điện quét qua tất cả mọi người.
“Con đường tu hành, càng chạy lại càng hẹp, chỉ có thể đạp lên trên vô số thi thể của địch nhân, thì ngươi mới có thể chạm đến... Vô thượng đại đạo kia!”
“Lần thí luyện Trúc Cơ này... Ta yêu cầu các ngươi, dùng hết khả năng đi diệt sát những đệ tủ của ba tông khác. Đây là thí luyện, cũng là một lần chiến tranh của bốn tông, lại càng liên quan đến một lần vận mệnh của Linh Khê Tông ta. Chờ đến sau khi các ngươi trở về, ta sẽ nói cho các ngươi biết nhân quả!”
“Tương tự, ta tin rằng đệ tử của ba tông kia cũng sẽ dùng hết khả năng đi diệt sát những người tông khác. Thánh địa Trúc Cơ, không phải là ai cũng có được cơ duyên Trúc Cơ, tài nguyên có hạn. Đây chính là đại đạo tranh phong!” Trịnh Viễn Đông hất tay áo lên, âm thanh như thiên lôi, oanh minh bát phương. Hơn hai trăm đệ tử ở nơi đây, toàn bộ đều gầm nhẹ một tiếng.
Âm thanh như sấm, khí thế rung trời!
“Lần thí luyện Trúc Cơ này, do ba người chưởng tọa Diên Vĩ Phong, chưởng tọa Tử Đỉnh Sơn, trưởng lão Chấp Pháp Đường Âu Dương Kiệt dẫn đội. Các ngươi đã được an bài tốt nhất, Vẫn Kiếm Thâm Uyên một trăm người, Nhất U và Linh Quật bảy mươi lăm người. Mở Linh Khê đại trận, tiến về tam đại thánh địa Trúc Cơ!”
Rất nhanh, những tiếng oanh minh càng thêm mãnh liệt. Trong chớp mắt, bóng dáng của hơn hai trăm người ở trong trận pháp đã trở nên mơ hồ, nháy mắt biến mất. Ở bên ngoài trận pháp, Lý Thanh Hậu yên lặng dõi mắt ngóng nhìn, trong mắt mang theo mong chờ và lo lắng, tựa như đang nhìn một con chim ưng non đang giương cánh, cho dù phía dưới là vực sâu vạn trượng, nhưng ở nơi phương xa lại là hồng nhật mạn thiên.
Tất Phương Sơn ở bên trong Chính Công Châu, đã từng có thế sánh vai so cùng với thương khung, vượt xa bất cứ một ngọn núi nào của Linh Khê Tông, có thể so được với toàn bộ phạm vi Linh Khê Tông.
Nhưng bây giờ sớm đã thay đổi, một nửa ngọn núi này đã không còn nhìn thấy nữa. Tính cả một nửa ngọn núi còn lại trên mặt đất, thì đưa mắt nhìn toàn bộ phạm vi vô tận của Chính Công Châu, chỉ thấy một mảnh vỡ vụn không còn một ngọn cỏ, lan tràn gần nửa châu.
Ở noi đây, người thường không thể sinh tồn, hung thú cũng khó mà còn sống, cho dù là tu sĩ, nếu như ở nơi này quá lâu thì cũng sẽ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, khi chết thân thể sẽ nổ tung, tản ra từng đạo kiếm khí.
Nguyên nhân của tất cả những điều này chính là do thanh đại kiếm từ thiên ngoại rơi xuống kia. Thanh kiếm này có dáng vẻ cổ xưa, cắm nghiêng ở trước Tất Phương Sơn, hơn một nửa thân kiếm đã đâm sâu vào lòng đất. Trên đó có rất nhiều vết nứt, vết hẹp nhất cũng vài trượng, còn lớn nhất là một cái khe rộng tới hơn mười trượng, bên trong là một màu đen kịt, bốc lên từng trận hàn khí.
Bốn phía có màn sáng phòng hộ bao phủ, đem phong ấn tất cả lối vào.
Thanh kiếm này quá lớn, chỉ nhìn thân kiếm cùng với chuôi kiếm ở trên mặt đất đã vượt xa Tất Phương Sơn rất rất nhiều, thậm chí nếu so sánh cùng với thanh kiếm này, thì như là bàn tay so với sâu kiến.
Mà ngọn Tất Phương Sơn này, nếu như so sánh với tu sĩ, thì dường như nó lại trở thành bàn tay, mà tu sĩ đứng trên đỉnh núi lại trở thành sâu kiến...
Giờ phút này ở bên trên Tất Phương Sơn có hai tông môn đã tới trước, chiếm cứ hai khu vực riêng biệt. Một bên có tám mươi người, còn bên kia là một trăm người. Tu sĩ Trúc Cơ dẫn đội của mỗi bên đang hời hợt trò chuyện với nhau, mà đám đệ tử họ mang tới ở phía sau, thì mỗi người đều đang dò xét lẫn nhau, lộ ra vẻ bất thiện.
Trong đó, tám mươi tên đệ tử chiếm cứ khu vực bên trái, y phục đều màu trắng. Ở ống tay áo của mỗi người đều có một cái ấn ký đan dược. Thậm chí còn có thể cảm nhận được từng trận dược hương ở trên người bọn hắn.
Bọn hắn là Đan Khê Tông!
Mà một trăm tên tu sĩ Ngưng Khí đứng đối diện thì mặc y phục màu xanh đậm, trong cơ thể mỗi người đều đang tràn ra dao động tu vi không tầm thường. Thậm chí nếu cẩn thận xem xét, thì có thể thấy được không ít người ở trong đó, thân thể đều tồn tại hư ảnh mơ hồ, rất là quỷ dị.
Bọn hắn là Huyền Khê Tông!
Trong lúc đệ tử hai tông này đang dò xét lẫn nhau, thì đột nhiên, tầng mây trên bầu trời bỗng cuồn cuộn, có vô số phù văn lập lòe, khi thì hóa thành tử đỉnh, khi thì có kiếm quang, đến cuối cùng thì giống như có một đầu Mặc Long đang bay lượn, hướng về phía đại địa mà gầm thét.
Người dẫn đội của Đan Khê Tông là một nữ tử trung niên, ánh mắt của nàng lóe lên tia sáng, ngước nhìn bầu trời, nhẹ giọng thì thào.
“Linh Khê Tông đến rồi.”
Tu sĩ dẫn đội của Huyền Khê Tông là một lão giả, trên mặt có rất nhiều mụn nhọt, nhìn rất là âm trầm, hai mắt đang dựng thẳng, mỗi khi chớp mắt đều khiến cho người ta có cảm giác quỷ dị. Giờ phút này lão cũng đang ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào trận pháp của Linh Khê Tông ở trên tầng mây.
Rất nhanh, có một đạo ánh sáng chói mắt từ trên không trung giáng xuống, trực tiếp rơi lên trên một khu vực trống trải của Tất Phương Sơn. Một trăm thân ảnh mơ hồ dần dần rõ ràng. Khi thân ảnh của Âu Dương Kiệt xuất hiện, thì sắc mặt của nữ tử Đan Khê Tông và lão giả Huyền Khê Tông đều lập tức biến đổi.
“Sài Đạo Nhân!”
“Hải đạo hữu, Lâm đ*o hữu, đã lâu không gặp.” Âu Dương Kiệt khàn khàn cuời, chờ đến khi đám đệ tử được truyền tổng tới đều đã thích ứng, lúc này mới vung tay lên, đem trận pháp phòng hộ tản ra, đi ra đầu tiên.
Khi lão đang cùng với hai tu sĩ Trúc Cơ kia ôn chuyện, thì Bạch Tiểu Thuần đang dùng sức lau trán, có chút mê muội quan sát bốn phía. Hắn ngay lập tức đã bị thanh đại kiếm vô cùng khổng lồ kia hấp dẫn. Khi ngẩng đầu, hắn lại càng nhìn không thấy điểm cuối của thanh kiếm này, chỉ có thể nhìn thấy được vô số mây mù đang lượn lờ, cực kỳ kinh người.
Bốn phía cũng truyền tới những âm thanh hít thở và kinh hô. Đệ tử của Linh Khê Tông cũng bị thanh đại kiếm này làm cho rung động.
Nghe được những tiếng kinh hô ở bốn phía, Bạch Tiểu Thuần mới phát hiện ra nhân số xung quanh không đúng. Lúc trước truyền tổng là hơn hai trăm người, nhưng giờ này ở nơi đây, tính cả mình trong đó thì vừa đúng một trăm người.
Chu Tâm Kỳ không ở đây, Lữ Thiên Lỗi cũng thế, tuy nhiên Thượng Quan Thiên Hữu và Quỷ Nha, còn có Bắc Hàn Liệt, Công Tôn Uyển Nhi cùng với Hầu Vân Phi đều ở trong đám người, giờ phút này cũng đang bị thanh đại kiếm kia làm cho rung động.
Nhưng rất nhanh, mọi người liền thu hồi ánh mắt, đến khi mỗi người ngồi xuống khoanh chân tĩnh tọa, thì trong tay đều xuất hiện một cái ngọc giản, vừa ngưng thần đem linh lực dung nhập vào trong đó, vừa nhìn về phía đệ tử Đan Khê Tông và Huyền Khê Tông.
Đệ tử của hai tông này cũng đều đem ánh mắt ngưng tụ tới, còn có một số lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Chỉ là người của hai tông nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, thì vẻ mặt lại khác nhau. Bên Đan Khê Tông là giật mình cùng với một tia không phục, còn Huyền Khê Tông lại là khinh miệt.
Khi Bạch Tiểu Thuần còn đang kinh ngạc, thì Hầu Vân Phi đã đi tới bên cạnh hắn, đưa ra một cái ngọc giản, nói khẽ.
“Ngươi tới muộn, trước lúc ngươi đến thì ba vị chưởng tọa cùng với Âu Dương chưởng lão đều đã nói qua về sự thảm liệt của lần này, yêu cầu mọi người dùng hết khả năng bảo vệ tính mạng và diệt sát những đệ tử của các tông khác, cũng phát cho mỗi người một cái ngọc giản. Bên trong có giới thiệu về Vẫn Kiếm Thâm Uyên và thông tin về đệ tử của các tông khác. Theo ta nghĩ thì đối phương cũng có tin tức của chúng ta.”
Bạch Tiểu Thuần vội vàng cầm qua ngọc giản, sau khi đem linh lực dung nhập vào thì lập tức thấy được giới thiệu kỹ càng về Vẫn Kiếm Thâm Uyên.
Vẫn Kiếm Thâm Uyên còn được gọi là Vẫn Kiếm thế giới, mấy ngàn năm trước phủ xuống, đâm xuyên vào đại địa, một nửa lộ ra bên ngoài. Ở bên trong thân kiếm tạo thành một cái thế giới, kéo dài hướng xuống phía dưới. Càng sâu xuống dưới thì Địa Mạch thú lại càng mạnh, Địa Mạch khí ẩn chứa trong đó cũng lại càng nhiều.
Lối vào tiến đến Vẫn Kiếm thế giới là một cái cửa không trọn vẹn sâu dưới mặt đất mấy chục trượng.
Ở bên trong thế giới này, ngoại trừ Địa Mạch Sát thú do Địa Mạch khí ngưng tụ ra, thì còn tồn tại cả sát hồn. Dựa theo sự phỏng đoán, thì đó đều là những người bị thanh kiếm này diệt sát năm đó, lại bị Địa Mạch khí trùng kích mà huyễn hóa ra. Mặc dù không có được chiến lực như lúc còn sống, nhưng vẫn cực kỳ nguy hiểm. Cũng may là bọn chúng không có linh trí, không chủ động tấn công.
Bạch Tiểu Thuần nhìn đến đây thì thở sâu, cực kỳ lưu ý về sát hồn. Hắn thấy loại sinh vật này cũng không khác gì Lệ Quỷ.
Đồng thời, ở bên trong ngọc giản cũng giới thiệu kỹ càng về Địa Mạch khí. Địa Mạch chia ra làm hai bộ phận, một phần đến từ Sát thú, sau khi giết chúng thì sẽ có một chút Địa Mạch khí tràn ra, có thể dung nhập vào trong bình, tích lũy thành một phần Địa Mạch khí dẫn, giống như là chìa khóa. Còn một bộ phận Địa Mạch khí còn lại thì chiếm số lượng nhiều hơn chín thành, tản ra trong khoảng không của toàn bộ thế giới, không thể trực tiếp thu hoạch được, mà chỉ có thể dùng khí dẫn mà triệu hoán!
Số lượng Địa Mạch khí có hạn, khi Trúc Cơ, căn cứ vào tư chất và cơ duyên của từng người mà trong cơ thể sẽ tiếp nhận một lần Linh Hải triều tịch trở nên. Mà lúc đó, sẽ cần phải có lượng lớn Địa Mạch khí chèo chống, cho nên càng sớm Trúc Cơ thì ưu thế lại càng lớn. Mỗi một người thành công, thì Địa Mạch khí ở trong Vẫn Kiếm thế giới lại giảm bớt đi một chút. Nếu bình thường, dưới tình huống không xuất hiện đệ tử kinh diễm tuyệt luân tám lần triều tịch, thì Địa Mạch khí ở trong Vẫn Kiếm thế giới có thể đủ để cho khoảng ba mươi người thành công.
Cho nên, càng sớm Trúc Cơ càng tốt. Nếu như chậm, thì xem như có ngưng tụ ra được Địa Mạch khí dẫn, thì bởi vì khi triều tịch không có đủ Địa Mạch khí, mà không cách nào thành công Trúc Cơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.