Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1401: Ước pháp tứ chương (1)




Nơi đây có chín cánh cửa lớn, đi thông tới chín chỗ bí cảnh do Vân Tông mở ra, cung cấp cho các đệ tử đi tới tu luyện. Giống như Tinh Không Đạo Cực Tông, ở trong chín chỗ bí cảnh này đều có xếp hạng, khiến cho các độ tử bên trong tông cạnh tranh rất kịch liệt.
Tìm một chỗ khu vực, Bạch Tiểu Thuần mang theo sự chờ mong, khoanh chân ngồi xuống. Trước mặt hắn mở ra một cửa hàng bằng vải trắng. Phía trên đặt một ít pháp bảo, đan dược, tạp vật v.v bên trong túi trữ vật của hắn. Nhưng trong đó không có Phát Tình Đan cùng Trí Huyễn Đan.
Sau đó hắn liền bắt đầu chờ đợi khách hàng tới cửa.
Hành vi này của Bạch Tiểu Thuần lập tức lại thu hút sự chú ý của các đệ tử bắc mạch ở bốn phía xung quanh. Sau khi mỗi một khi nhìn thấy, đều sửng sốt một chút. Sau đó có không ít người, trực tiếp lại cười vang.
- Lại có thể bày sạp ở đây? Đường đường là Thiên Nhân lại có thể bày sạp, ha ha.
- Xem ra là chúng ta ép hắn không có cách nào rời khỏi đây, không có cách nào luyện đan, không có cách nào tu luyện. Hiện tại hắn chỉ có thể đi bán đồ.
Chẳng những là những tu sĩ bắc mạch ở bốn phía xung quanh cười nhạo, thậm chí đám người Vân Lôi Song Tử ở trong quan tài màu đen phía trên bầu trời, vào giờ phút này, thần thức cũng đều hạ xuống.
Thật ra bọn họ cũng không có thời gian, cả ngày quan tâm tới Bạch Tiểu Thuần như vậy. Theo bọn họ, dưới ước pháp tam chương, cho dù Bạch Tiểu Thuần có lực lật trời ở trong bắc mạch, cũng phải co lại.
Thời gian trôi qua. Lại qua nửa tháng. Sáng sớm mỗi ngày, Bạch Tiểu Thuần đều đi tới nơi này bày hàng bán. Mặc dù trong thời gian nửa tháng, hắn gần như không bán ra được cái gì, nhưng hắn vẫn hăng hái bừng bừng, ngồi ở chỗ đó, rất nhiệt tình giới thiệu pháp bảo cùng với đan dược của hắn cho mỗi một đệ tử bắc mặt đi tới trước mặt hắn.
Cho đến có một ngày, hắn nhận thấy được thần thức của Thiên Nhân bắc mạch không chú ý tới chỗ của mình, Bạch Tiểu Thuần nhìn một đại hán khôi ngô đứng ở trước quầy hàng của mình, đang lật xem đan dược, nhỏ giọng mở miệng.
- Tiểu huynh đệ, chỗ của ta có vài đan dược đặc biệt, ngươi có muốn xem thử một chút hay không?
Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt. Đại hán này đã tới ba lần. Bạch Tiểu Thuần cũng quan sát hồi lâu. Sau khi xác định người này không có vấn đề gì, lúc này hắn mới nhỏ giọng nói.
- Đan dược gì?
Đại hán lập tức cảnh giác, cười lạnh.
Bạch Tiểu Thuần giơ tay phải lên. Trong tay hắn xuất hiện một viên Trí Huyễn Đan.
Trí Huyễn Đan vừa ra, mùi thơm đặc biệt ở trên đó, lập tức khiến cho đại hán sửng sốt một chút. Hơi thở của hắn có chút dồn dập, ánh mắt lóe lên. Cuối cùng, hắn đưa một tay lấy đan dược từ trong tay của Bạch Tiểu Thuần, cũng không hỏi giá, ném cho Bạch Tiểu Thuần một khối linh thạch, xoay người rời đi.
Một khối linh thạch, mua một viên Trí Huyễn Đan, chi phí thành phẩm ban đầu cũng không đủ. Đại hán này hiển nhiên cho rằng Bạch Tiểu Thuần hiện tại đang bị bắc mạch trấn áp. Hắn có thể mua, đã xem như là không tệ. Loại tâm tính này, trên thực tế không chỉ là hắn, phần lớn toàn bộ người của bắc mạch đều như vậy.
Bạch Tiểu Thuần cười híp mắt thu hồi linh thạch. Hắn cũng không có lưu tâm, tiếp tục ngồi ở chỗ đó, thỉnh thoảng thét to vài tiếng. Chỉ cần tìm được cơ hội, lại ở dưới tình huống không có ai chú ý tới hắn, quan sát hắn, đối với đệ tử bắc mạch mà hắn cho rằng không có vấn đề, hắn sẽ buôn bán Phát Tình Đan cùng Trí Huyễn Đan.
- Mặc dù bắc mạch này đối với ta đầy sự thù địch, nhưng ta vẫn rất có đạo đức. Phát Tình Đan bán cho nữ không bán cho nam. Trí Huyễn Đan bán cho nam không bán cho nữ.
Bạch Tiểu Thuần cảm thán. Hắn cảm thấy khuyết điểm lớn nhất của mình, chính là quá lương thiện.
Lúc này hắn lắc đầu. Hắn nhìn một nữ tu thân thể rất tráng kiện, vẻ mặt dữ tợn trước mặt, nhỏ giọng mở miệng.
- Có lòng ngưỡng mộ nam tu sao? Một viên Phát Tình Đan, giúp nàng tạo ra nhân duyên tốt đẹp...
Nữ tu với gương mặt dữ tợn này lộ vẻ nghi ngờ nhìn Phát Tình Đan trong tay. Viên đan dược này chỉ lớn bằng ngón tay, giống như sờ nhẹ là có thể bóp nát. Bạch Tiểu Thuần thấy vậy, vội vàng ngăn cản, nhỏ giọng nói.
- Đừng có bóp ở chỗ này. Thôi đi, ta không bán cho nàng nữa...
Bạch Tiểu Thuần vừa nói ra lời này, nữ tu kia vội vàng lui ra phía sau, nhanh chóng ném cho Bạch Tiểu Thuần một túi linh thạch, trong mắt mang theo sự kích động, xoay người bỏ chạy...
Bạch Tiểu Thuần có chút há hốc mồm. Sau một chút do dự, hắn cầm linh thạch. Ở trong số đan dược bản thân hắn bán ra, lại tăng thêm Tuyệt Tình Đan. Kể từ đó, trong lúc buôn bán, hắn giới thiệu lại thêm một bộ.
- Nghe nói qua Phát Tình Đan của ta chưa? Không cần phải sợ. Chỗ của ta có giải dược. Một viên Tuyệt Tình Đan, bảo đảm ngươi ở dưới Phát Tình Đan, có thể không bị ảnh hưởng chút nào!
- Ta nói với ngươi... Vân Tông các ngươi, gần như tất cả nữ tu đều cường hãn, đều đã tới mua qua Phát Tình Đan. Bản thân ngươi... phải cẩn thận.
Trong lúc ba viên đan dược này được bán ra, Bạch Tiểu Thuần đã cẩn thận chú ý. Khi lựa chọn người mua, hắn đều quan sát một hồi, sau đó mới bán ra. Cho nên này ba loại đan dược chảy vào Vân Tông, tất nhiên không phải hồng hồng hỏa hỏa, oanh oanh liệt liệt. Nhưng hắn nói ra rất tự nhiên, giống như âm thầm mà ảnh hưởng tới sự vật vậy... Dần dần, ở bên trong Vân Tông, lưu truyền ra.
Gần như tất cả những người mua Trí Huyễn Đan, bình thường đều chỉ mấy ngày sau, mang theo sự ngất ngây cùng không khống chế được kích động, lại tìm được Bạch Tiểu Thuần, mua Trí Huyễn Đan.
Mà giá cả, lại là lần sau cao hơn so với lần trước. Chỉ có điều mỗi lần Bạch Tiểu Thuần bán ra đan dược, đều sẽ nhắc nhở đối phương một câu, nói cho một chút hậu hoạn của đan dược. Điều này ngược lại cũng không phải hắn đối với bắc mạch có lòng dạ đàn bà, mà bản thân có đức hạnh của đan sư.
- Ta luyện đan xảy ra vấn đề, là biến hóa tồn tại trong u minh, ta cũng không biết. Khi đan dược thành phẩm, ta có lúc cần phải bán ra, sẽ thông báo cho đối phương biết chuyện cần phải chú ý.
Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ sâu xa,.
Về phần Phát Tình Đan cũng như vậy. Tuyệt Tình Đan có liên quan đều nước lên thì thuyền lên, ở bên trong Vân Tông này, âm thầm tản ra... Thật ra, hai loại đan dược này, đối với tu sĩ có hấp dẫn quá mức kinh người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.