Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 139: Không phải ta làm nha




Dịch giả: tiểu miêu tử

Nhưng đúng vào lúc này, bên ngoài các lâu truyền đến từng trận thanh âm xôn xao, Bạch Tiểu Thuần khẽ giật mình đứng dậy mở đại môn, lập tức hắn liền chứng kiến phía bên ngoài trận pháp tụ tập lượng lớn các đệ tử bờ bắc.
“Các ngươi làm cái gì thế!”
Bạch Tiểu Thuần biến sắc lập tức lui về sau vài bước, trong đầu nhanh chóng chuyển động suy nghĩ lại hành động mấy ngày nay, nhưng mà nghĩ cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra rốt cuộc mình đã làm gì mà lại làm chấn động đệ tử bờ bắc.
Mặc dù không nghĩ ra là rốt cuộc mình đã làm gì, Bạch Tiểu Thuần vẫn trở lên khẩn trương, hiện tại cứ đứng há miệng như thế, đám đệ tử bên ngoài trận pháp lập tức trở lên nhao nhao nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
“Bạch sư thúc, kính xin mở trận pháp ra để chúng ta vào tìm kiếm một phen!”
“Cũng không phải là chỉ tìm nơi đây, toàn bộ bờ bắc những nơi có thể tìm thì chúng ta đã tìm rồi.”
“Một tháng nay ở bờ bắc xuất hiện một tên đại dâm tặc, phần lớn nữ đệ tử đều bị trộm mất áo yếm, Bạch Tiểu Thuần, nếu như người không chột dạ thì hãy mở trận pháp ra, để cho chúng ta tìm kiếm một lát!”
“Hừ, kể cả có giấu kỹ trong túi trữ vật thì bọn ta cũng có biện pháp tìm ra!”
Bạch Tiểu Thuần nghe thế thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, lập tức tức giận chắp tay sau lưng nhìn những đệ tử bờ bắc ở trước mặt.
“Hồ đồ, ta là Vinh Quang Đệ Tử, ta là sư đệ của Chưởng Tọa, việc này không phải là ta làm!” Bạch Tiểu Thuần hắn là người có đạo lý, làm sao có thể bỏ qua, giờ này ngẩng cao mặt giận dữ nhìn mọi người.
“Nhất định là ngươi, dõi mắt toàn bộ bờ bắc, có thể làm việc này chỉ có thể là ngươi!”
“Không sai, tên Bạch Tiểu Thuần này đáng khi nhất, lúc trước hắn có thể giấu diếm tất cả trộm đi chiến thú của chúng ta để đem đi phụng hiến, đây là minh chứng rõ nhất, hắn rõ ràng có năng lực như thế, có thể trộm đi áo yếm mà không làm cho các sư muội sư tỷ phát hiện ra!”
Mắt thấy mọi người bốn phía nhao nhao mở miệng, Bạch Tiểu Thuần cười lạnh một tiếng, tay áo hất lên, lập tức trận pháp bỗng nhiên mở ra.
“Thôi được, ta để cho các ngươi vào lục soát vậy, nếu như một lát nữa ngược lại các ngươi không tìm thấy gì, vậy thì đối với ta nói rõ thế nào a!” Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần bình thản, lúc này hắn là cây ngay không sợ chết đứng, một điểm cũng không hề lo lắng.
Bộ dáng của hắn như vậy lập tức làm cho mọi người chần chờ, nguyên bản bọn hắn cũng không có chứng cứ, hiện tại lại thấy Bạch Tiểu Thuần rõ ràng đã mở ra trận pháp, nguyên một đám hai mắt nhìn nhau, rất nhanh sau đó đám nữ đệ tử bị mất trộm yếm liền cắn răng một cái bước vào phía trong trận pháp, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần ôm quyền một cái, đang muốn tìm kiếm một phen thì một con sóc lông màu đỏ từ trong túi của một nữ đệ tử bỗng nhảy ra.
Con sóc này vừa mới xuất hiện liền kêu lên một tiếng, sau đó phi thẳng về phía trước, mọi người bốn phía sửng sốt, toàn bộ sắc mặt đại biến, mấy ngày nay bọn hắn đi tìm kiếm đám áo yếm bị mất đều mang theo chiến thử đặc thù này, con chuột này có chỗ kỳ dị, khứu giác của nó cực kỳ nhạy bén, trong khoảng cách nhất định những vật phẩm mà nó đã từng ngửi qua kể cả có đặt trong túi trữ vật thì nó cũng có thể cảm thụ được.
Nguyên bản mọi người đang có chút đuối lý, nhưng hiện tại mọi người đều mở to mắt nhao nhao nhảy vào trong trận pháp, Bạch Tiểu Thuần trợn tròn mắt, đầu óc có chút mờ mịt kinh ngạc chạy đuổi theo, theo đến gần kề các lâu, nháy mắt lúc đại môn mở ra, ào một tiếng, vô số các loại áo yếm đủ sắc màu lập tức rơi ra, chi chít chằng chịt, phóng nhãn nhìn ra không dưới mấy nghìn cái...
“Bạch Tiểu Thuần!!! Ngươi còn dám nói là không phải ngươi làm!”
“Quả nhiên là ngươi!”
“Bạch Tiểu Thuần, ngươi ngươi ngươi... ngươi lại có thể vô sỉ như vậy!!!” Mọi người bốn phía đồng loạt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, đám nam đệ tử lại càng nộ hỏa thao thiên, nhao nhao mắng nhiếc.
Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi thật sâu, thân thể run rẩy mãnh liệt kêu lên một tiếng thét.
“Không có khả năng!!!” Lời của hắn truyền ra, từng đạo ánh mắt giết người của đám nữ đệ tử xung quanh lập tức rơi lên người Bạch Tiểu Thuần, da đầu Bạch Tiểu Thuần run lên, tranh thủ giải thích.
“Thật là không phải do ta làm mà, ta không biết a...” Hắn nuốt nước bọt một cái, lui về sau vài bước, trong lòng ủy khuất không thể tả, mãi vẫn chưa tả được, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào, những nữ đệ tử xung quanh, nguyên một đám nhìn Bạch Tiểu Thuần hằm hằ, thậm chí có một ít đã bắt đầu bấm niệm pháp quyết đang muốn đồng loạt ra tay.
“Chết tiệt, tại sao lại có thể như vậy!!!” Bạch Tiểu Thuần muốn phát điên, mấy hôm nay hắn bế quan đắm chìm trong tu hành, căn bản không hề rời khỏi các lâu, cũng không có chú ý đến gian phòng bên cạnh, giờ phút này đang lo lắng thì bỗng nhiên từ bên ngoài Bách Thú Viện, thân ảnh Thiết Đản xuất hiện, trong miệng nó ngậm một chiếc áo yếm màu đỏ thắm, thần sắc tràn đầy vẻ say mê chạy tới rất nhanh.
Nhưng mà không đợi tiến vào trong trận pháp thì Thiết Đản liền ngừng bước, ngơ ngác nhìn mọi người tứ phía, chiếc áo yếm màu đỏ trong miệng nó cũng rớt xuống.
Theo chiếc áo yếm màu đỏ trong miệng nó rơi xuống, vô số ánh mắt bốn phía nháy mắt đã rơi lên thân Thiết Đản.
Bạch Tiểu Thuần nhìn Thiết Đản, lập tức đau đầu, có thể tùy ý ra vào các lâu vác về nhiều áo yếm như thế, mặc dù Bạch Tiểu Thuần bế quan không lưu ý đến nhưng cũng không thể nào là do người ngoài làm được.
Coi như là Đại Hắc Cẩu cũng không thể tùy ý ra vào trận pháp của các lâu, có thể làm được việc này chỉ có thể là... Thiết Đản!
Thiết Đản lập tức run rẩy, nó không sợ hãi lửa giận của mọi người xung quanh, nó sợ nhất chính là Bạch Tiểu Thuần không vui, giờ phút này giống như muốn khóc nằm rạp xuống mặt đất, cúi đầu phát ra thanh âm ô ô.
Mọi người bốn phía nguyên một đám phát ra thần sắc cổ quái, nhất là những nữ đệ tử kia càng lộ ra ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, thật không thể tin được, bên ngoài các lâu rơi vào trạng thái hoàn toàn yên tĩnh.
Một lát lâu sau có một nữ đệ tử truyền ra thanh âm thì thào.
“Không thể nào là Thiết Đản làm, Thiết Đản rất ngoan, rất biết nghe lời a, là do ngươi đầu độc nó, dụ dỗ nó làm vậy!”
“Là Bạch Tiểu Thuần, hắn là chủ nhân của Thiết Đản!”
Đến cuối cùng những nữ đệ tử kia hầu như đều cho là như vậy, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần càng thêm phẫn nộ, cái này không phải là không có người biết chuyện, chẳng qua biểu hiện hằng ngày của Thiết Đản thực sự rất đáng yêu, nhất là thần sắc ánh mắt của nó càng là bộ dáng sợ hãi, lập tức liền chiếm được sự đồng tình.
Chỉ có điều việc này quá mức quỷ dị, tuy là mở miệng nói như thế nhưng cũng không còn ồn ào nữa, đều là hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, nhao nhao rời đi.
Rất nhanh sau đó nơi đây lại trở lên yên tĩnh, Bạch Tiểu Thuần thở sâu ngẩng đầu nhìn trời, hắn khóc không ra nước mắt, trong mắt lộ vẻ mê mang, Thiết Đản biết mình đã làm sai liền tranh thủ thời gian đi đến dưới chân Bạch Tiểu Thuần cọ qua cọ lại.
“Thiết Đản... bình thường ngươi rất thông minh, sao mà bây giờ ngươi lại đần như thế này a, ngươi ngươi ngươi... ngươi trộm những cái áo yếm kia thì thôi đi, ngươi cũng không thể bịp ta a, ta sáng tạo ra ngươi, có nói ta là cha ngươi cũng được, ngươi không thể đào hố chôn sống chính cha mình a.” Bạch Tiểu Thuần thở dài, vẻ mặt buồn rười rười ngồi xổm xuống vỗ đầu Thiết Đản.
“Về sau nhớ rõ a, không thể đào hố chôn sống người một nhà... những cái áo yếm kia, ngươi giấu chỗ nào không giấu lại đi giấu ở trong nhà mình... ngươi a, phải thông minh lên một chút chứ, làm việc trước đó thì không sao, bây giờ bại lộ rồi thì phải làm sao bây giờ.” Thiết Đản cúi đầu bắt đầu ô ô, giống như biết mình sai rồi.
Bạch Tiểu Thuần chứng kiến bộ dáng nó như vậy cũng mềm lòng, không tiếp tục răn dạy nữa, quay người trở lại các lâu, buồn rầu ngồi xuống tiếp tục tu hành.
Trong sân, Thiết Đản nằm ở đó lại ô ô lên vài tiếng, trong mắt lộ ra vẻ hung hăng nghiêng đầu nhìn về phía đám đệ tử bờ bắc đang rời đi.
Đêm khuya nó lặng lẽ chui ra ngoài, thân thể nhoáng một cái biến mất trong màn đêm, đi về phía bờ bắc.
Sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa mới tờ mờ sáng bỗng nhiên từ chỗ những đệ tử bờ bắc đột nhiên truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết.
“Chết tiệt, là ai, là ai dám ăn vụng linh đan chiến thú của ta, đó là linh đan chuẩn bị cho chiến thú của ta tiến giai a, ta vất vả lắm mới đổi được đấy!”
Tiếng kêu thảm tiết này vừa mới truyền ra, lại rất nhanh sau đó có thêm tiếng kêu thảm thiết giống thể, rõ ràng quanh quẩn không ngừng.
“A, Vạn Linh Thảo của ta, ta dưỡng đã năm năm a, sao lại chỉ còn lại có cái rễ thế này, không có, cũng không có,... đều bị gặm nát hết cả rồi.”
“Có kẻ trộm, thật quá đáng, động phủ của ta toàn là lương thực chuẩn bị cho chiến thú a, đều mất cả rồi, đó là lương thực trong ba năm tới a!!!”
“Trời ạ, hôm qua ta vừa mới vất vả mượn được tam giai Huyết Thú Cốt từ Lý trưởng lão a, vốn định quan sát biến hóa huyết mạch trong đó, không thấy, rõ ràng không thấy đâu nữa!!!”
Vô luận là ngoại môn hay là nội môn, thanh âm như thế càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng có mấy trăm người cùng gào thét, không có ai là ngoại lệ, tất cả đều là đệ tử nam, hơn nữa cũng đều là đám đệ tử hôm qua đi đến các lâu của Bạch Tiểu Thuần.
Đám đệ tử này đau lòng rống to, nhao nhao lao ra, bọn hắn lập tức thấy được Thiết Đản miệng đang ngậm một khúc xương màu đỏ máu, vừa chạy vừa cắn răng rắc.
Trong đám người truyền ra tiếng kêu thê thảm, một đệ tử tóc tai bù xù, hai mắt đỏ lừ lao ra như điên, nước mắt chảy ròng ròng.
“Đừng cắn, đó là tam giai Huyết Thú Cốt ta mượn của Lý trưởng lão a, aa, đừng cắn mà...”
Răng rắc, răng rắc.
Thiết Đản ngạo nghễ ngẩng cao đầu, thân thể lóe lên một cái tránh thoát đám đệ tử, chạy phía xa tiếp tục gặm, rất nhanh sau đó, cục xương kia vốn đang lành lặn đều đã bị nó cắn thành mấy mảnh nuốt vào, tên đệ tử tóc tai bù xù kia chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, vừa nghĩ tới chính mình sau đó không thể trả lại đoạn xương đó, sẽ phải hứng chịu lửa giân của Lý trưởng lão, hắn liền bắt đầu điên cuồng rống to, phóng tới chỗ Thiết Đản.
Không chỉ có hắn như thế, mấy trăm người này toàn bộ đều lửa giận bốc lên đuổi giết Thiết Đản, nhưng mà tốc độ của bọn hắn còn chưa đủ, trơ mắt nhìn Thiết Đản chạy vội, rõ ràng chạy về phía Diên Vĩ Phong, mọi người đuổi giết theo qua, một tiếng hừ lạnh mang theo vẻ không vui truyền đến như thiên lôi oanh mở.
“Các ngươi còn ra cái thể thống cống rãnh gì nữa không, nhiều người như vậy lại đi hù dọa Thiết Đản lanh lợi như thế, xem ra các ngươi đang rảnh rỗi quá nhỉ!” Theo thanh âm truyền đến, chưởng tòa Diên Vĩ Phong chậm rãi đi ra, bà lão lạnh nhạt nhìn qua mấy trăm tên đệ tử trước mặt.
Đám đệ tử này lập tức run rẩy, đứng ngay ngắn bái kiến bà lão, sau lưng bà lão, Thiết Đản đang mở to mắt nhu thuận đi theo sau, lại còn cọ qua cọ lại chân bà lão, bộ dáng cực kỳ đáng yêu giống như đang nịnh nọt vậy.
Một màn này làm cho đám đệ tử trong lòng gào thét, nhưng mà cũng không dám mở miệng, hận ý đối với Thiết Đản đã ngập trời.
“Không phải chỉ là ăn một chút đồ của các ngươi thôi sao, có một tí chuyện thôi mà, nó đã ăn bao nhiêu thì bổn tọa bồi thường hết, tất cả giải tán đi, lần sau đừng có khi dễ Thiết Đản!” Bà lão hung hăng trợn mắt nhìn mọi người, lúc cúi đầu thì thần sắc lập tức trở lên nhu hòa hiền lành, sờ sờ đầu Thiết Đản, Thiết Đản lại càng thêm nhu thuận, lại còn lè lưỡi ra liếm giống như một chú chó con.
Đám đệ tử bốn phía trong lòng cắn chặt răng, lại càng thêm ủy khuất, bọn hắn cảm thấy không phải là mình đang khi dễ Thiết Đản, mà chính là Thiết Đản đang khi dễ bọn hắn thì đúng hơn.
Mắt thấy chưởng tòa Diên Vĩ Phong thiên vị như thế, bọn hắn cũng không có biện pháp, chỉ có thể đè nén nộ khí rời đi, không dám tiếp tục tìm Thiết Đản gây phiền toái nữa, nhao nhao đem lửa giận đổ lên đầu Bạch Tiểu Thuần.
“Đều do Bạch Tiểu Thuần, chính là hắn sáng tạo ra con chiến thú đáng giận này!”
“Con chiến thú này đúng là quá ghê tởm, háo sắc, trộm áo yếm, lại còn ăn vụng, hết lần này tới lần khác những nữ đệ tử kia, lại còn có cả chưởng tòa trưởng lão, cả đám đều đối tốt với nó cực kỳ khủng khiếp!”
Bạch Tiểu Thuần giờ này đang ngồi tĩnh tọa trong các lâu, bỗng nhiên hắn liên tục hắt hơi mấy cái, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn bốn phía, sau đó tiếp tục thổ nạp, tu vi của hắn cách Ngưng Khí tầng mười đại viên mãn càng ngày càng gần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.