Nhất Niệm Tương Tư

Chương 6: Tuyệt tình hay si tình




Phần 1: Phi Tử
_________________
"Chàng yêu ta? Vậy lấy vạn dặm giang sơn làm sính lễ, ta sẽ đồng ý lấy chàng"
"Ngày ta lên làm Hoàng Đế, nữ nhân nắm tay ta sẽ là nàng"
Lời hứa ngày ấy, chàng còn có nhớ hay không? Nếu đã quên, sao còn nhất định muốn lấy ta làm phi tử? Nếu còn nhớ, sao lại đối với ta tàn nhẫn như vậy?
Nàng buông bút lông xuống, gấp lại lá thư để trên bàn.
"Tình Phi, tới giờ rồi"
"Ta biết"
Nàng nhìn những thứ được đưa lên. Ba tấc lụa trắng cùng bình rượu độc, nàng chỉ tay chọn rượu độc.
"Tình Phi, bức thư kia có cần nô tài chuyển cho Hoàng Thượng hay không?"
Tổng quản nhìn bức di thư trên bàn, khẽ hỏi nàng
"Nếu người còn tình, nhất định sẽ đọc được. Còn không... thì xem như một đời này ta yêu nhầm người"
Nàng nhìn lên trời cao, hoa lê trong đình viện hôm nay nở rộ thật đẹp. Nàng yêu thích nhất là hoa lê, vì vậy nơi này mới trồng nhiều hoa lê như vậy. Ngày nàng chết có hoa lê đưa tiễn, xem như cũng là một loại hạnh phúc rồi.
"Tổng quản, sau khi ta chết xin ngài giúp ta đập vỡ cây thất huyền cầm"
"Nương nương đâu cần phải tuyệt tình như vậy"
Nàng tự tay rót rượu, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
"Tuyệt tình? Ngươi nói ta tuyệt tình? Vậy chàng, chàng còn tuyệt tình đến thế nào nữa đây?"
Nàng khẽ cười, nâng ly rượu một lần uống cạn.
"Cánh hoa nào... hiểu được tiếng đàn của ta"
Mưa bụi lất phất chốn cung đình, sắc xuân kiều diễm mà thê lương. Người phi tử trượt ngã trên đất, cánh hoa trắng muốt tựa tuyết rơi trên người nàng. Cảnh ban chết tang thương mà mĩ lệ.
Lòng của nàng đã chết từ lâu, nàng không oán không hận. Kiếp sau, nếu thật sự có kiếp sau, nhất định sẽ không yêu bậc Đế Vương, nhất định không gặp lại chàng.
...
"Hoàng Thượng, Tình Phi đi rất thanh thản"
Hắn xoay người nhìn về đình viện nở trắng hoa lê.
"Dùng lễ nghi của Hoàng Quý Phi hậu táng nàng, để nàng... trong hoàng lăng"
Đến cuối cùng, nàng vẫn bỏ hắn mà đi. Điện rồng lạnh lẽo, bóng dáng quân vương càng trở nên cô tịch.
"Chàng... không tới Tình Hoa Cung sao?"
Hắn nghe tiếng, lập tức rút bội kiếm bên người chỉ vào nữ tử trước mặt.
"Nàng vẫn còn dám tới gặp ta"
"Ta là hoàng hậu của chàng, sao lại không dám gặp chàng"
"Nàng hại nàng ấy như vậy, vẫn chưa đủ sao?"
"Chàng đau lòng à? Đau lòng thì giết ta trả thù cho nàng ta đi. Chỉ cần là kiếm trong tay chàng, ta sẽ không chống cự"
"Nàng nhất định muốn chết"
Thanh kiếm trong tay hắn hướng về phía nữ tử ấy, nàng ta không sợ hãi, không né tránh, thản nhiên đón nhận. Nhưng lưỡi kiếm vẫn là dừng lại giữa không trung.
"Chàng mau xuống tay đi, chỉ một tấc nữa là xong mà. Là ta bày kế hại nàng ta, là ta hạ lệnh ban thuốc độc, là ta giết nữ nhân chàng yêu nhất. Chàng không nỡ xuống tay với cả ta à?"
Nữ nhân ấy nhìn hắn lạnh nhạt cười.
"Chàng là quân vương, quân vương sao có thể có tình. Ta giúp chàng giết một mối hoạ, chàng lại hận ta"
Hắn đứng trước nữ nhân kiêu ngạo ấy, không cách nào chối bỏ được lời nàng vừa nói.
"Cùng là nữ nhân, ta thật sự cảm thấy nàng ta rất đáng thương, ngu ngốc tới mức yêu Đế Vương vô tình"
Nữ nhân ấy xoay người, cố ý để lưỡi kiếm cắt một đường nhỏ trên cổ nàng. Điện rồng vắng lặng, lại chỉ còn một bóng người.
....
Tình Hoa Cung, hoa lê trắng muốt nở trong tuyết, hương thơm nhẹ nhàng khiến lòng người say đắm. Ở nơi này, từng có một mỹ nhân yêu thích đánh đàn, chỉ vì cây đàn ấy là do nam nhân nàng yêu nhất tặng. Nàng từng muốn đập nát cây đàn đấy đi, nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ. Ngày nàng ra đi, một đao cắt đứt dây đàn, tiếng đàn mãi mãi không thể cất lên một lần nữa, như nàng vĩnh viễn không thể trở lại.
"Nàng... hận ta lắm phải không?"
Hắn vuốt nhẹ lên những sợi dây đàn. Phải yêu đến thế nào mới không thể xuống tay huỷ đàn, phải hận đến thế nào mới tàn nhẫn cắt đứt như vậy.
Hắn ngẩn ngơ chạm vào bức di thư đã bám bụi trên bàn.
"Một đời này, ta đợi chàng suốt kiếp phù sinh. Từ thời niên thiếu ngây ngô đến khi chàng ngồi trên ngôi cao cửu ngũ.
Một đời này, ta yêu chàng đến tê tâm liệt phế. Lời hứa của ta, lời hứa của chàng, là ai quên ai nhớ?
Ta không trách chàng, chỉ trách ta. Kiếp này ta yêu chàng không hối hận, nhưng kiếp sau, ta nguyện không gặp lại chàng"
Tách! Nước mắt nhỏ xuống giấy trắng, nhoè đi vết mực.
Nàng từng nói, nếu có tình nhất định sẽ đọc được. Bây giờ ta đọc được rồi, có gọi là có tình hay không?
Lời hứa của ta và nàng, làm sao ta có thể quên. Nhưng ta đã không còn là vị hoàng tử nhàn tản khi xưa, ta bây giờ lại là quân vương.
__________
Tình Hoa Cung, từ ngày Tình Phi chết liền bỏ trống. Mùa xuân năm sau, hoa lê nở đẹp biết bao nhiêu, chỉ thiếu đi một tiếng đàn. Cảnh còn người mất, chất chứa bao nhiêu bi thương.
"Ta nguyện nắm tay người đến khi tóc bạc phù sương
Người gảy cung đàn, cùng ta tấu khúc thiên thai
Hoa bay khắp trời mang theo nụ cười người phi tử
Tường cung lạnh lẽo chôn vùi tàn cục đôi ta"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.