Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 42: Àng Hãm Càng Thâm (hạ)




Niệm Tư Huyền ngồi trong viện tử Dương di nương thưởng thức bánh sữa bò mới hấp, vị dẻo mềm tan nhanh nơi đầu lưỡi. Niệm Tư Huyền nhấp thêm ngụm trà mới năm nay, thản nhiên bỏ qua ánh mắt dò xét của mẫu nữ Trịnh Nhữ Anh:
- Hương vị không tệ!
Trịnh Nhữ Anh gượng gạo cười, qua loa:
- Món bánh này vốn là sở trường của di nương, tỉ tỉ nếu thấy thích muội có thể viết công thức để Tố Đan tự làm!
Niệm Tư Huyền lắc đầu, tựa tiếu phi tiếu:
- Không cần đâu, mỗi khi muốn dùng ta lại đến đây mặt dày làm khách a!
Dương di nương lúc này cũng phụ họa cười theo, nhưng vẫn không khỏi lo lắng. Xung quanh viện tử vắng tanh, Dương di nương cẩn trọng để Trịnh Nhữ Anh đóng kín cửa, mới ngập ngừng nói:
- Tiểu thư! Người đến đây có phải vì chuyện đồ cưới của Anh nhi? Chuyện này...nô tì chưa từng có ý đòi hỏi...
Trịnh Nhữ Anh tự tay rót thêm trà vào cốc Niệm Tư Huyền, nhìn thân nương đồng tình:
- Cái gì mà mấy vạn lượng đó, đều là phu nhân vui miệng nói ra, muội nào dám đòi hỏi! Muội thân là thứ xuất, được gả đi đã là tốt...sao có thể...
Niệm Tư Huyền liếc mắt Trịnh Nhữ Anh, biểu tình nàng ta không phải giả vờ, vả lại Kỷ thị cũng chẳng tốt đến mức moi bạc từ tay nàng đưa sang Trịnh Nhữ Anh. Niệm Tư Huyền hạ tông giọng, môi hồng khẽ cong lên:
- Hồi môn của muội, ta là trưởng tỉ sao có thể làm ngơ, bất quá...
Trịnh Nhữ Anh hướng Niệm Tư Huyền vui mừng, Dương di nương trong phủ chỉ sinh duy nhất một hài nữ là nàng ta, tiền bạc luôn túng thiếu, lúc này Niệm Tư Huyền đã đưa ra ưu sách như vậy, nàng ta không có khả năng từ chối. Niệm Tư Huyền thản nhiên săm soi mười đầu móng tay sơn hồng.
Trịnh Nhữ Anh cũng coi như thức thời, đứng dậy đi đến bên cạnh:
- Tỉ tỉ, người muốn muội làm gì?
Niệm Tư Huyền khẽ cười, nàng nhấc gót hài, chuẩn bị rời đi:
- Lưu nương tử hiện tại cũng đã hoài thai tiểu đệ đệ, Dương di nương là người từng trải, nên giúp đỡ nàng ấy một chút! Dẫu sao, Lưu thị cũng là người ta đưa vào!
Dương di nương mím môi, khóe mắt đã có nếp nhăn nheo lại rồi từ từ giãn ra:
- Tiểu thư đã chiếu cố Anh nhi, còn chuẩn bị cả hồi môn, nô tì làm sao có thể không quan tâm Lưu nương tử được!
Niệm Tư Huyền gật đầu hài lòng, Châu Ẩn đưa một tờ ngân phiếu gấp làm tư đến:
- Thưa di nương, trong này tạm thời có năm ngàn lượng bạc, di nương sắm sửa trước chút đồ cưới, phần còn lại đợi đến hôn lễ, tiểu thư chúng ta liền có quà mừng!
Dương di nương trân trối nhìn Châu Ẩn, rồi nhanh tay nhét vào ngực áo. Niệm Tư Huyền đôi tay đan vào nhau:
- Lưu nương tử còn một hài nữ, mấy ngày này muội cũng cần thêu giá y, tạm thời cứ để tiểu hài nữ này đến giúp đỡ muội!
Trịnh Nhữ Anh gật đầu tiếp nhận, còn đi theo tiễn Niệm Tư Huyền một đoạn xa. Niệm Tư Huyền thong thả dạo quanh hoa viên, ba ngày nữa nàng tiến cung, chuyện về sau cũng chưa thể đoán rõ là hung hay hỉ, chỉ đành phải toàn lực cố gắng.
Niệm Tư Huyền trong thời gian này ở phủ, rất nhanh sắp xếp để hài nữ của Lưu Nhậm Thi đến viện tử Dương di nương, tiểu hài nữ ấy người trong phủ thường gọi là Tiểu Tô. Tiểu Tô thêu thùa cơ bản khéo léo, mà Lưu Nhậm Thi được gần bên con gái, tâm trạng càng thêm vui vẻ phấn khởi. Niệm Tư Huyền nhẩm tính, thai tự Lưu Nhậm Thi cũng đã sáu tháng, rất nhanh liền hạ sinh. Nàng phải mau chóng chớp lấy thời cơ.
Phương bắc mùa hạ không quá nóng bức, chỉ là hanh khô khó chịu, tuy mới sáng sớm nhưng ánh nắng đã chói gắt. Niệm Tư Huyền ngồi bên gương đồng chải lại tóc, trong lòng thấp thỏm không yên, xa mã cũng đã chuẩn bị, hôm nay nàng còn phải tiến cung.
Quãng đường từ Chiêu Quốc công phủ đến Sở Cung không dài, khi nàng đến nơi mặt trời cũng vừa lưng chừng. Thời điểm này phi tần đã hoàn thành thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nàng sau khi trình bài tử, mới chậm rãi đi bộ về hướng Loan Nghi cung.
Xa xa, một cỗ xe song mã quý hiển xăm xăm chạy, vó ngựa lộc cộc trên đường đá xanh. Niệm Tư Huyền nhìn gia huy Lăng Vương phủ chạm trỗ trên chóp xe, cẩn thận lùi một bên cúi mặt.
Xe ngựa đột ngột dừng lại, Niệm Tư Huyền theo thông lệ nhàn nhạt:
- Tham kiến Lăng Vương điện hạ, điện hạ vạn an!
Hạ Lan Lăng Quân vén rèm, thủy mâu thăm thẳm nhìn xuống mái tóc nàng theo từng cơn gió hạ bồng bềnh, hắn vẫy bàn tay tinh mĩ đến từng khớp xương, dịu giọng:
- Lại đây!
Niệm Tư Huyền không ngẩng đầu, đến cạnh cửa sổ xe, Hạ Lan Lăng Quân mi gian cau nhẹ:
- Vết thương thế nào rồi?
Niệm Tư Huyền ngập ngừng, nàng phúc thân, vạt áo mỏng thoáng bay:
- Tạ điện hạ quan tâm, thần nữ không hề bị thương!
Hạ Lan Lăng Quân nhếch môi cười thành tiếng, lời nói bỗng chốc hóa lãnh đạm:
- Vết thương hai cánh tay thế nào rồi?
Niệm Tư Huyền bất giác lùi lại, vô thức sờ lên cổ tay:
- Thần nữ...vẫn tốt...
Hạ Lan Lăng Quân không hỏi thêm, xe ngựa hí vang một tiếng rồi rời khỏi hoàng cung. Niệm Tư Huyền nhìn theo Hạ Lan Lăng Quân, lại bóp chặt cánh tay mình, nàng đúng thật đã bị thương, có lẽ là Tạ Phong nói với hắn. Niệm Tư Huyền thở dài, Hạ Lan Lăng Quân trong mấy ngày nàng gặp nạn, cũng không động tĩnh gì, hôm nay qua loa thăm hỏi giữa bao nhiêu tai mắt cấm cung, nhìn thế nào cũng không giống sẽ có ý tốt.
Niệm Tư Huyền nhẩn nha đợi bên ngoài tẩm điện Loan Nghi, cảm giác gần giống với một ngày trước đại hôn, không rõ kết cục, chỉ có thể bị động đón nhận. Một lúc lâu sau, Thượng Quan Hoàng hậu hạ lệnh để nàng vào.
Trong phòng ngoại trừ Hoàng hậu nương nương, còn có Hoàng Thái hậu và Hạ Lan Yến Minh. Niệm Tư Huyền quy củ hành lễ từng người một, nhận bình thân lùi về phần ghế đã được cung nữ chuẩn bị.
Niệm Tư Huyền bối phận không cao, không thể trực tiếp đối diện, chỉ nhìn qua hành động mà đoán sắc mặt. Bên kia, bàn tay Hạ Lan Yến Minh thỉnh thoảng lại siết chặt, hắn có lẽ không hài lòng với cuộc gặp gỡ này.
Thượng Quan Hoàng hậu im lặng rất lâu khiến không khí khách sảnh cô đọng ngột ngạt. Hoàng Thái hậu dường như cũng không muốn mở đầu, hết nâng tách trà lên lại đặt tách trà xuống.
Niệm Tư Huyền mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, âm thầm chuẩn bị tinh thần, chỉ là một cái hủy hôn, cho dù nàng có là Quận chúa, cũng không đến nỗi khó nói như vậy. Niệm Tư Huyền còn đang mãi suy nghĩ, thì Thượng Quan Hoàng hậu đã cất lời.
- Sức khỏe Ninh nhi dạo này thế nào?
Niệm Tư Huyền thoáng giật mình, nàng nhanh chóng nở nụ cười vô cảm:
- Tạ ơn nương nương quan tâm, thần nữ hiện tại đã ổn định!
Thượng Quan Hoàng hậu nhìn sang Hạ Lan Yến Minh, nhẩn nha trò chuyện:
- Tháng trước Thế tử Bắc Bình Vương vừa có đích trưởng tử!
Thượng Quan Hoàng hậu ngừng lại một chút, mới nhấn mạnh:
- Hắn so với Duệ Nguyệt còn kém mấy tuổi! Bản cung thì không biết phải đợi đến khi nào!
Hạ Lan Yến Minh tâm tình không tốt, lập tức ngắt lời:
- Mẫu hậu!
Thượng Quan Hoàng hậu đưa tay chỉnh lại phượng trâm, đôi mắt mở to:
- Mẫu hậu nói sai sao?
Hạ Lan Yến Minh gắt gao:
- Cũng không cần rào đón như vậy! Chuyện này nhi thần trước sau đều phản đối!
Thượng Quan Hoàng hậu đập mạnh bàn gỗ, dường như cũng không nể mặt Hoàng Thái hậu bên cạnh:
- Thái tử điện hạ vì một nữ nhân mà không màng đến thể diện hoàng gia?
Niệm Tư Huyền thở nhẹ, mẫu tử bọn họ đều không thẳng thắn nói ra, vậy chính là muốn tự nàng mở miệng. Niệm Tư Huyền đứng dậy, quy củ:
- Nương nương bớt giận! Thái tử điện hạ bình tâm! Thần nữ hôm nay tiến cung là có mấy lời này!
Hoàng Thái hậu bây giờ mới phất tay:
- Nói đi!
Niệm Tư Huyền khẽ mỉm cười, huyền mâu trong suốt nhìn lên:
- Chuyện thanh danh trong thiên hạ xưa nay đều rất khó phân định, đúng hay sai đều từ phán quyết của kẻ khác. Nhân sĩ anh hùng vốn lấy cái chết để minh chứng trong sạch, sự thực khi người ta không còn, thiên hạ mới rộng lòng suy xét. Thần nữ vốn là phận bồ liễu, nào phải nữ kiệt, đối mặt với khốc liệt nhân sinh cũng chỉ biết trốn tránh, càng không đủ can đảm dùng sinh mệnh đổi lấy thanh danh. Điện hạ thân phận tại Đông cung, triều đình tinh tú tương lai Đại Sở, Thái tử phi vì vậy cũng phải là băng tuyết trâm anh, tiên hạc nhân gian. Với những chuyện đã xảy ra, thần nữ tự thấy mình hổ thẹn khi cùng điện hạ đây đính ước, thập phần đều không xứng đáng ở bên cạnh điện hạ! Dù biết là thánh ý khó rút, nhưng thần nữ vẫn dập đầu cầu xin Hoàng Thái hậu, Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ thành toàn!
Hạ Lan Yến Minh sững sờ, hắn tiến đến cạnh nàng, khó nhọc:
- Thế Ninh! Nàng điên rồi sao! Khó khăn lắm mới có thể an toàn quay về, hà tất gì phải vì mấy lời bàn tán mà từ bỏ? Hôn lễ cũng không còn bao lâu nữa sẽ cử hành, ta không đồng ý!
Thượng Quan Hoàng hậu không nghĩ nàng lại dùng đến cách này để hủy hôn. Lời nàng nói ra khác nào tự cho mình bản thân thanh cao, tuy rằng trong sạch nhưng vẫn không muốn liên lụy đến Thái tử. Thượng Quan Hoàng hậu kìm nén tức giận, vỗn dĩ loại chuyện xấu hổ này, nàng phải khóc lóc cầu xin, hoặc ít ra chính là giải quyết trong im lặng, sau đó bí mật xuất gia để bảo toàn danh dự Quốc Công phủ, ngờ đâu vẫn có thể ở nơi này nói lý.
Thượng Quan Hoàng hậu liếc qua bên trái, Hoàng Thái hậu ngoài một điệu cười giễu cợt cũng không nói thêm gì, cơ bản bà hôm nay đến chỉ là muốn xem kịch, không muốn đóng kịch. Thượng Quan Hoàng hậu hít một hơi sâu.
Ngoài cửa bóng nắng nghiêng nghiêng báo hiệu đúng ngọ, có tiếng thông tri vang vọng. Hạ Lan Lăng Quân điềm nhiên bước vào, hắc bào tỏa ra một cỗ bá khí dễ khiến người bên cạnh choáng ngợp.
Hắn thong thả cắm nhành mẫu đơn trên tay vào một lọ sứ rỗng:
- Nếu Thuần Hi Quận chúa đã cầu xin như thế, mẫu hậu cũng nên chấp nhận! Tuy rằng nàng huệ chất lan tâm, cao nhã thanh khiết, nhưng hoàng gia chúng ta cũng không nên bức ép người!
Thượng Quan Hoàng hậu quả thực đã uất ức đến nghiến răng, Hạ Lan Lăng Quân không rõ là vô tình hay cố ý, một câu nói có thể xoay chuyển hoàn toàn tình thế. Thượng Quan Hoàng hậu cảm thấy đầu nhói lên một trận đau nhức, qua miệng Hạ Lan Lăng Quân Hoàng hậu từ người đi từ hôn trở thành bị người khác ép hủy hôn.
Niệm Tư Huyền phúc thân hành lễ Hạ Lan Lăng Quân, nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy quái lạ, hắn sáng sớm đã hồi phủ hiện tại lại có mặt trong cung, xen vào chuyện của nàng cũng không đơn thuần chỉ là trùng hợp. Niệm Tư Huyền len lén nhìn sang, lại nghĩ Hạ Lan Lăng Quân không lẽ muốn tranh thủ cơ hội mà nạp nàng vào phủ.
___________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.