Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 20: Hồn Khiên Mộng Nhiễu (trung)




Trịnh Mẫn Doanh nhàm chán một mình đợi ở đại sảnh viện tử mẫu thân. Vốn dĩ mùng một, tất cả mọi người đều phải đến từ đường, chỉ là Trịnh Mẫn Doanh thân đã gả đi, không còn là người nhà họ Trịnh, không thể bái tổ tiên. Trong khi đó, ở Lăng Vương phủ nàng lại là trắc thất, tư cách tế thiên địa Sở Cung cũng chẳng có. Trịnh Mẫn Doanh thở dài chán nản, nàng nhìn xuống phần bụng bằng phẳng một hồi, nàng phải mau chóng hoài thai, mới có khả năng được Lăng Vương phù chính.
Trịnh Mẫn Doanh lắc lắc bình sứ trống rỗng, nàng đã dùng cạn trà, mẫu thân vẫn chưa hồi viện. Mộng Hề thấy vậy liền nhanh nhẹn pha ấm trà mới, lại lấy thêm mứt ngọt, cho rằng Trịnh Mẫn Doanh sốt ruột vì chờ đợi:
- Trắc phi đừng nóng vội...
Mộng Hề chưa nói hết câu, đã bị Trịnh Mẫn Doanh cắt ngang:
- Nóng vội? Ta gả vào Vương phủ đã bao năm, quỳ thủy cứ đều đặn hoàn đều đặn!
Mộng Hề im lặng rót trà, cũng biết chủ tử đang hiểu lầm, nàng lui qua một bên tránh cơn thịnh nộ. Trịnh Mẫn Doanh nghe lồng ngực dâng lên một cỗ bực tức, lại nhớ hôm nay mới chỉ mùng một, đành đứng dậy đi một vòng ra ngoài.
Mộng Hề vội vàng lấy ấm lô:
- Trắc phi, trời còn rét!
Trịnh Mẫn Doanh ngồi xuống đoạn hành lang giao với hoa viên, nghĩ đến Lăng Vương đột ngột mờ sáng hồi phủ, nàng càng thêm khó chịu:
- Vừa rồi Chu quản gia còn cho người đến báo điện hạ hôm nay không vào cung, hà tất gì hồi phủ sớm như vậy!
Mộng Hề nhìn quanh một vòng, không thấy kẻ nào lạ mặt mới cúi người thì thầm:
- Lăng Vương điện hạ vừa ra đến cổng thì Thuần Hi Quận chúa đã chạy theo tiễn chân...
Trịnh Mẫn Doanh hỏa khí bốc lên ngùn ngụt, nàng giằng đến rách cả khăn tay, vứt luôn ấm lô vào người Mộng Hề:
- Ngươi trông thấy?
Mộng Hề luống cuống đỡ lấy ấm lô, lắc đầu:
- Mạnh ma ma..Mạnh ma ma nói cho nô tì!
Trịnh Mẫn Doanh cười lạnh, chậm rãi đứng lên, nàng thả khăn lụa rách rưới xuống nền đá lạnh lẽo, dùng mũi hài dẫm mạnh:
- Đã có hôn ước còn câu dẫn nam nhân như vậy!
Trịnh Mẫn Doanh hít một hơi sâu, lại nghĩ đến qua xuân Kỷ Vân Hương sẽ vào phủ, cho nên Trịnh Thế Ninh cũng chưa hẳn là mối nguy lớn nhất. Trịnh Mẫn Doanh không nhanh không chậm quay về đại sảnh. Trịnh Thế Ninh nếu thất tiết với Lăng Vương, ngoài bị Thái tử từ hôn, chính nàng ta cũng phải vào Lăng Vương phủ làm thiếp.
Trịnh Mẫn Doanh cơ bản cũng không muốn san sẻ trượng phu, nhưng thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm. Nàng ở Vương phủ đã lâu, cũng coi như một nửa Vương phi, so với Kỷ Vân Hương chắc chắn thua kém mới mẻ, mà cùng với loại vụng trộm như Trịnh Thế Ninh chính là không thể.
Trịnh Mẫn Doanh chỉnh lại trâm cài, chỉ cần Trịnh Thế Ninh vào Lăng Vương phủ làm thiếp, còn không phải để Trắc phi như nàng tùy tiện đối đãi hay sao. Trịnh Mẫn Doanh càng nghĩ càng thấy hợp tình, khóe miệng cười thêm sâu.
Trong viện Kỷ thị hiện tại nhị phòng tam phòng đều đầy đủ, dẫu sao cũng là đầu năm, cả nhà vẫn nên cùng nhau trò chuyện cắn hạt dưa diễn một cảnh hài hòa tốt đẹp.
Trịnh Mẫn Doanh bước vào giữa ồn ào cười nói, nàng nhìn bản thân y phục đỏ thẫm trâm cài hồng ngọc quý giá xứng đáng bối phận, hài lòng ngồi xuống cạnh Kỷ thị.
- Mẫu thân cùng nhị thẩm tam thẩm năm mới may mắn, cung hỉ phát tài...
Ly thị nâng tách trà cười vui vẻ, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy như có gai nhọn. Trịnh Mẫn Doanh vốn chỉ là Trắc phi, đầu năm được về nhà mẹ đẻ giống như chính thất. Lăng Vương cũng coi như quá yêu sủng đi.
Trịnh Như Bình khăn lụa che miệng, môi đỏ lựa lời ngọt ngào:
- Nhị tỉ có chiếc áo choàng thật đẹp!
Trịnh Mẫn Doanh nâng vạt áo lông hồ ly lên, đuôi mắt nheo lại, chiếc áo này kỳ thủy là của tiên Vương phi Niệm Tư Huyền. Sau khi tiên Vương phi mất, toàn bộ đồ dùng đều phải tùy táng, nhưng riêng chiếc áo choàng này chất liệu vô cùng quý giá, da lông hồ ly sa mạc đỏ rực tươi đẹp, Trịnh Mẫn Doanh không nỡ, cuối cùng giấu giếm giữ lại. Thường ngày nàng cũng không dùng, càng không dám để Lăng Vương biết được, lần này ở nhà mẹ đẻ, không ngại tai mắt mới đem ra.
Trịnh Mẫn Doanh phất phất tà áo:
- Đây là cống phẩm Hoàng thượng ban xuống, điện hạ thấy hợp với ta nên mới đưa đến!
Trịnh Như Bình liếc mắt với Ly thị, nhưng vẫn không ngừng cười nói:
- Thật sự rất đẹp, rất hợp với tỉ!
Trịnh Mẫn Doanh nhìn quanh quẩn, không thấy Trịnh Thế Ninh, trong tâm nghi hoặc:
- Đại tỉ đâu?
Kỷ thị từ đầu luôn im lặng, hàng mày cau chặt, nghe nữ nhi hỏi mới ngẩng lên đáp lời:
- Sáng sớm đã kêu không khỏe, đến từ đường cũng không bái!
Trịnh Mẫn Doanh trong lòng chua chua đắng đắng, tính cách Lăng Vương tùy hứng phóng túng. Trịnh Thế Ninh nếu như cố tình câu dẫn, sợ rằng đêm qua Lăng Vương cùng nàng ta đã phát sinh chuyện bất chính.
Hơn nữa, Trịnh Thế Ninh có thể tiễn chân Lăng Vương, hiện tại lại báo không khỏe, mà Lăng Vương ở phủ cũng chẳng vào cung. Đầu năm nhiều kiêng kị, thân thể ô uế liền không dám đến nơi tôn nghiêm. Trịnh Mẫn Doanh mím môi, càng nghĩ càng thấy bản thân đã đoán đúng.
Trịnh Như Bình chậm rãi thưởng trà, điệu bộ như đang cân nhắc chọn điểm tâm, nàng ta kề vai mẫu thân, thì thầm:
- Xem ra đại tỉ cùng Lăng Vương điện hạ thật sự có mờ ám!
Ly thị gật đầu đồng tình, nhìn thái độ của Trịnh Mẫn Doanh cũng dễ dàng đoán được. Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, không cần biết là Trịnh Mẫn Doanh được phù chính hay Trịnh Thế Ninh muốn làm Vương phi. Chỉ cần vị trí Thái tử phi còn trống, Ly gia chắc chắn sẽ dùng toàn lực giúp Trịnh Như Bình trở thành Hoàng hậu tương lai.
Ly thị răng ngọc hé cười, sai sử tì nữ đem một khay gỗ ra phía trước:
- Đầu năm liền có quà mừng, đều là người nhà, tự do lựa chọn!
Ly Tể tướng tam triều nguyên lão, có thể gọi phú gia địch quốc, Ly thị rộng tay phát hồng bao, lại còn không nể mặt chiếm trước đại phòng, tất nhiên vô cùng tự tin. Trên khay bao gồm trâm vàng, vòng ngọc, kim bộ diêu,...các loại trang sức nữ nhi đều đủ cả. Trịnh Như Bình che miệng cười, Trịnh Mẫn Doanh đón năm mới nhà mẹ đẻ, nếu không đem ra được hồng bao lớn hơn nhị phòng, có phải đối với một Trắc phi như nàng ta là vô cùng mất mặt.
Trịnh Như Bình bởi thế liền kéo lấy tay Trịnh Nhữ Anh từ đầu im lặng lên phía trước:
- Tỉ tỉ xem, chiếc trâm này thật hợp với tỉ!
Trịnh Như Bình cẩn thận cài lên tóc Trịnh Nhữ Anh, còn xoay người Trịnh Nhữ Anh đến đối diện Văn thị:
- Tam thẩm người thấy thế nào?
Văn thị hồng bao không thể nào khoa trương như Ly thị được, cho nên miễn cưỡng vuốt mông ngựa:
- Rất đẹp, hổ phách vàng rực hợp với y phục tam tỉ nhi!
Ly thị khóe môi cong lên, còn tận tâm phát thêm hồng bao bạc vụn xuống tì nữ mấy phòng xung quanh, ánh mắt coi thường hướng đến Kỷ thị. Kỳ thật, Ly thị với việc sổ sách đại phòng có vấn đề liền đoán được chuyện tiền bạc Quốc công phủ không mấy hanh thông.
Chỉ là điền trang Trịnh gia rất rộng lớn, đất phong mỗi năm thu thế cũng không ít, nói thiếu tiền thật khiến người khác suy nghĩ, cho nên Ly thị nghi ngờ Kỷ thị giấu giếm tiền của giúp đỡ Trịnh Mẫn Doanh. Bởi Trịnh Lục Thanh là đích tử, Chiêu Quốc công sẽ vì hắn không tiếc, còn Trịnh Nhữ Anh lại là thứ nữ, tiêu tốn không bao nhiêu. Ly thị sau khi phát hồng bao, nụ cười càng thêm sâu, đây là muốn đánh giá thực lực mẫu nữ Kỷ thị.
Kỷ thị tuy chỉ mùng một, nhưng gương mặt thật sự không nặn ra nổi nụ cười, Mạnh ma ma biết chủ tử khó chịu, nhanh tay đem hồng bao lên dâng đến từng vị tiểu thư. Rõ ràng so với Ly thị thua kém không chỉ một bậc.
Trịnh Mẫn Doanh da mặt hết trắng lại đỏ, đối với hồng bao có phần mỏng của mẫu thân, bản thân cũng không thể hài lòng, lập tức lớn tiếng gọi:
- Mộng Hề!
Mộng Hề đứng sau Trịnh Mẫn Doanh giật nảy người, vội vàng đem khay trình lên. Trịnh Như Bình bộ dáng ngây thơ tự nhiên tiến lên xem trước, ngạc nhiên nhìn ba chiếc vòng tơ vàng. Trịnh Như Bình thỏa mãn cười, để cận nữ mang vào tay mình:
- Kỹ thuật chế tác thật tinh mỹ, xem ra nhị tỉ tiêu tốn không ít mới có được!
Trịnh Nhược My dùng khăn tay nâng vòng lên trước ánh sáng, nhìn trân châu trơn bóng bên trên, không để lộ biểu tình:
- Tạ nhị tỉ! Năm mới tỉ tỉ sớm sinh quý tử!
Trịnh Mẫn Doanh đang thoải mái cười, vừa nghe mấy lời này đã tái mặt, không rõ Trịnh Nhược My là vô tình hay cố ý:
- Cũng mong như lời lành tốt của muội!
Văn thị nhìn ai nấy đều đã tranh chấp xong, mới cho người đưa hồng bao ra, cũng chẳng phải trang sức gì, cho nên không gây chú ý. Văn thị nhấp một ngụm trà, cười cười:
- Đại tỉ nhi không đến lại hóa hay...
Văn thị sinh trưởng gia đình không mấy giàu có, tam lão gia cũng chỉ là ngũ phẩm Hàn Lâm viện, cho nên tiết kiệm đến đâu hay đến đó. Trong mắt Văn thị Thuần Hi Quận chúa cứ thế thoát khỏi một trận vung tiền đấu đá.
Ngoài cửa đưa đến hương mẫu đơn nhàn nhạt, Trịnh Mẫn Doanh vì suy nghĩ quá lung đột ngột trở nên hốt hoảng. Hương mẫu đơn này thật sự vô cùng quen thuộc, tuy rằng không nhớ ra đã từng bắt gặp ở đâu, nhưng vẫn khiến nàng ta rùng mình.
Trịnh Mẫn Doanh ngẩn người theo bóng xiêm y hồng hải đường tươi mới đang tiến vào, hương thơm càng thêm đậm, nàng ta đứng bật dậy:
- Thế Ninh!
Niệm Tư Huyền yểu điệu bước chân bước qua ngưỡng cửa, nàng trao lại ấm lô cùng áo choàng cho tì nữ, nụ cười mềm mại, huyền mâu liếc nhẹ Trịnh Mẫn Doanh, lại hướng lên trên:
- Mẫu thân, nhị thẩm, tam thẩm, nữ nhi không khỏe nên đến trễ!
Ly thị nắm lấy tay Niệm Tư Huyền ngồi xuống cạnh mình, đem chiếc trâm vàng còn lại trên khay cài lên tóc nàng:
- Đại tỉ nhi năm nay đã mười bảy mười tám tuổi, còn không mau mau gả đi! Thẩm đợi không nổi nữa a!
Niệm Tư Huyền sờ sờ lên trâm vàng, Ly thị thật biết lôi kéo quan hệ, đây là muốn một nhà tất cả cùng đối đầu Kỷ thị. Niệm Tư Huyền đồng tử long lanh, vờ như xấu hổ mà nhỏ giọng:
- Chuyện này còn đợi Thái tử điện hạ, chất nữ làm sao...
Văn thị lập tức góp vui:
- Ninh nhi hôn ước cũng đã có, nhị tẩu không cần lo lắng! Ninh nhi sắp là Thái tử phi tương lai rồi!
Ly thị nụ cười lập tức cứng nhắc, cái gì mà Thái tử phi tương lai, vị trí đó phải là của Trịnh Như Bình. Kỷ thị hừ một tiếng, nhị phòng tam phòng quay về ngoại trừ tính kế đại phòng làm lợi bản thân còn không được thêm gì. Kỷ thị cảm thấy trượng phu vẫn là nên sớm định người thừa kế tước vị, tránh để bọn họ dòm ngó.
Niệm Tư Huyền tuy không đoán được toàn bộ những suy nghĩ của một đám nữ nhân xung quanh, nhưng vẫn nghe được mùi thuốc súng âm ỉ. Nàng gọi Tố Đan cùng Châu Ẩn đến, đem hồng bao đưa lên.
Đại sảnh đang ồn ào đột nhiên nín lặng, hai khay lớn bày bốn hộp gỗ khảm xà cừ, bên trong là bốn bộ trang sức thịnh hành kinh thành. Niệm Tư Huyền tựa tiếu phi tiếu, thong thả dùng trà:
- Nhị muội tuy đã gả đi nhưng dù sao cũng đã hồi phủ đón năm mới, tỉ tỉ liền đặt riêng muội một bộ!
Trịnh Mẫn Doanh cổ họng nghẹn ứ, uất ức đến tròng mắt cũng đỏ vằn tơ máu:
- Không cần tỉ phiền lòng!
Không khí gượng gạo thấy rõ, Trịnh Như Bình cùng Trịnh Nhược My chẳng thể mở miệng nổi, Trịnh Nhữ Anh lại là thứ xuất, ít có quyền lên tiếng. Duy chỉ có Ly thị nhìn thấy Trịnh Mẫn Doanh bị đoạt mất nổi bật, tâm trạng rất tốt, giễu cợt điệu cười hướng đến mẫu nữ Kỷ thị.
Trịnh Mẫn Doanh cảm thấy như bị người trực diện đánh vào mặt, vô cùng nhức nhối. Kỷ thị chán chường xoa thái dương, nói thêm mấy câu rồi hạ lệnh tiễn khách.
Đợi người rời đi hết, Trịnh Mẫn Doanh mới vào trong tẩm phòng mẫu thân, oán thán:
- Trịnh Thế Ninh thật khiến nữ nhi tức chết!
Kỷ thị thực tế hơn, thở dài:
- Ba chiếc vòng tiêu tốn bao nhiêu bạc?
Trịnh Mẫn Doanh cúi mặt ấp a ấp úng:
- Năm nghìn lượng! Cũng...không nhiều...
- Không nhiều?
Kỷ thị vặn lại, Trịnh Mẫn Doanh liền im miệng, mãi sau mới lựa lời:
- Mẫu thân, người cũng biết nữ nhi thời gian này thật sự rất vất vả!
Kỷ thị không nói gì, Trịnh Mẫn Doanh đúng thật có nỗi khổ riêng. Nàng ta từ khi tiếp nhận quản trạch Lăng Vương phủ, luôn trong tình cảnh thiếu thốn, giật gấu vá vai. Không phải Lăng Vương không có bạc, mà bởi vì toàn bộ ngân lượng Lăng Vương phủ đều do Tạ Phong quản lý.
Trịnh Mẫn Doanh luôn muốn thể hiện bản thân đảm đang tài giỏi, thành thử tự mình gánh hết chi phí phát sinh. Mỗi tháng chỉ dùng một số ít mà Tạ Phong đưa đến. Trịnh Mẫn Doanh hi vọng Lăng Vương nhìn được tận tâm của nàng mà phù chính thành Vương phi.
Số bạc Trịnh Mẫn Doanh chi tiêu tất nhiên toàn bộ đều từ Kỷ thị rút ruột Chiêu Quốc công phủ. Tuy rằng Kỷ thị cũng biết nữ nhi này gả đi vô cùng lỗ vốn, nhưng đây lại là duy nhất hài nữ của bà, Kỷ thị phải tìm đủ mọi cách giúp đỡ Trịnh Mẫn Doanh.
Hai vạn lượng vừa rồi không phải con số nhiều, nhưng nếu vu oan được cho Trịnh Thế Ninh, ngày sau cuộc sống của Trịnh Mẫn Doanh sẽ dễ dàng hơn. Kỷ thị nắm lấy tay nữ nhi:
- Trịnh Thế Ninh hôm nay quá sức khoa trương!
Trịnh Mẫn Doanh vừa tiếc năm nghìn lượng đánh trang sức, vừa bực dọc Trịnh Thế Ninh, gắt gỏng:
- Ả làm sao có nhiều tiền như vậy!
Kỷ thị lắc đầu, qua loa giải thích:
- Đồ cưới!
Trịnh Mẫn Doanh cắn lấy môi, ngoại tổ mẫu Trịnh Thế Ninh là Thái Thái Công chúa, mẫu thân nàng ta Nhan thị cũng là Quận chúa, gả cho phụ thân lại là Quốc công, đồ cưới Nhan gia đưa đến, cùng sính lễ Trịnh gia đem qua đều được trao cho Nhan thị. Nhan thị mất đi, toàn bộ đồ cưới trở thành của Trịnh Thế Ninh.
Trịnh Mẫn Doanh không rõ vì sao bản thân lại giận dỗi:
- Mẫu thân ngày đó không chịu giữ lấy...người là chủ mẫu, toàn bộ phải là của người!
Kỷ thị nghe vậy liền nghiến răng, mắng nhiếc:
- Nói thì hay lắm, sao con không đoạt lấy đồ cưới của tiên Vương phi đi!
Trịnh Mẫn Doanh ấm ức hồi lâu, lại sờ sờ bụng:
- Đợi nữ nhi hoài thai, đem tên họ Tạ đuổi đi, Vương phủ khi đó liền thuộc về nữ nhi!
Kỷ thị chán chường nằm xuống giường, lạnh giọng:
- Nghĩ cách đẩy sổ sách cho Trịnh Thế Ninh, ép nó phải đem đồ cưới ra đền bù!
___________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.