Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 80: Thiên tài lại tụ tập




Tại một nơi khác trong, một nữ tử khuynh thành tuyệt thiên, nàng cao cao tại thượng đứng đấy nhìn về một phía hư không khẽ hỏi :“Cái kia người tên là Lạc Thiên là ai vậy?.”
Theo nàng câu hỏi, phương hướng nàng nhìn lập tức vang lên một câu nói :“Sau này ngươi sẽ biết.” Giọng nói trong không trả lời mà nói một câu như vậy.
Cùng lúc đó mấy thiên tài vũ trụ khác cũng hỏi về Lạc Thiên chuyện nhưng cũng chỉ được một câu trả lời như vậy.
…..
Trở về sau, Lạc Thiên tìm một căn phòng rồi bắt đầu tìm hiểu một loại vũ kỹ có trợ giúp tu sĩ.
Loại này vũ kỹ là phụ thân hắn sáng tạo, là một môn vũ kỹ bất kỳ ai cũng có thể tu luyện, nó tên là Nhân diễn binh Kỹ, đây là một loại có thể giúp tu sĩ dùng vật chất xung quanh tạo ra binh khí, loại này bình khí tùy theo cảnh giới mà hình thành. Giống Lạc Thiên là Nhân Tôn cảnh vậy thì sẽ diễn hóa ra Địa Bảo hạ phẩm, tất nhiên nếu Lạc Thiên dùng Hư Vô Thiên Kinh diễn hóa thì lại khác.
Loại này vũ kỹ là năm đó phụ thân hắn trong lúc vô tình sáng tạo ra, tuy rằng rất ít sử dụng nhưng vẫn rất có tính thực dụng, giống như Lạc Thiên dùng vận vạt làm kiếm, như vậy trước đó hắn dùng Nhân Diễn Binh kỹ tạo thành vô số thanh kiếm rồi sử dụng, như vậy tính công kích của hắn sẽ lập tức tăng phúc nhờ binh khí từ Nhân Diễn Binh Kỹ tạo ra, từ một góc độ nào đó nó giống như Tạo Vật vậy.
Liền Lạc Thiên đang ngồi trong phòng lúc, “Ầm-_” Một tiếng vang vọng toàn bộ Vô Cực vũ trụ, phía đông Vực nơi đó, một luồng thao thiên ma khí tràn ngập mà ra, Ma Khí cuồn cuộn tựa như muốn khiến vùng trời này hóa thành Ma Vực, theo đó từng tiếng kêu gào tựa như Thâm Uyên ma vật kêu rên.
“Ma Uyên Cấm Địa.” Trong một tòa cung điện, Thương Tùng Tôn Chủ đang ngồi xếp bằng thì bỗng nhiên mở mắt nhìn về phía Đông Vực chậm rãi phun ra bốn chữ, thần sắc có chút ngoài ý muốn lại chờ mong, rồi hắn nhắm mắt không để ý nữa.
Cùng lúc đó, các đại giáo đều cùng nhìn về hướng Đông Vực, thần sắc ngưng trọng khẽ nói: “Đây là bắt đầu sao?, kỷ nguyên trước ràng buộc đang dần yếu bớt.”
......
Mà đang ngồi trong phòng Lạc Thiên bỗng nhiên mở mắt, hắn đi ra khỏi phòng nhìn về Đông Vực, thần sắc suy tư, hắn nỉ non: “Ma Uyên Cấm Địa, ngươi lấy Ma Nguyên để trung hòa thể chất của mình, liệu ngươi có thành công hay không?, nhưng dù ngươi có thành công thì ngươi chung quy vẫn muốn bò ra.”
“Vù vù.” Hai thanh âm vang lên, Vô Tâm cùng Hoặc Thiên đã đi tới bên cạnh Lạc Thiên, hai người nhìn hắn nói: “Nghe nói kỷ nguyên ràng buộc đang dần yếu đi?.”
“Đúng vậy, bây giờ đã bắt đầu yếu, nhưng ít nhất phải cần bốn vạn năm nữa bọn họ mới có thể đi ra mà không bị kỷ nguyên của chúng ta ảnh hưởng.” Lạc Thiên gật đầu khẽ đáp, rồi hắn nói: “Đi thôi, chúng ta cũng tới đó xem sao, nơi đó nhưng có khá nhiều thứ tốt.”
“Yến Lâm Cung bên này cũng đã triệu tập lại để tử, hiển nhiên là muốn đi tầm bảo.” Hoặc Thiên ôn nhu nhìn Lạc Thiên khẽ nói. Hiển nhiên ý nàng là hắn có muốn đi cùng Yến Lâm Cung hay không.
“Đi chung thì không cần, ta cũng không muốn làm miễn phí hộ vệ cho họ.” Lạc Thiên khẽ lắc đầu nói, ở Ma Uyên Cấm Địa trong thế nhưng rất nguy hiểm, khắp nơi đều là quỷ hút máu cùng bọn ăn thịt người, hắn cũng không rảnh tới nỗi đi bảo vệ mấy người đệ tử kia.
“Các ngươi chuẩn bị một chút đi, ngài mai chúng ta sẽ lên đường.” Lạc Thiên lạnh nhạt nhìn hai người nói rồi biến mất tại chỗ.
Một ngày sau, Lạc Thiên mấy người đang ngồi trên một con Phượng Hoàng lấy tốc độ cực nhanh bay về Đông Vực. Con này Băng Phượng Hoàng mấy năm qua đi theo Lạc Thiên lúc đã nương nhờ theo Thiên Địa Thạch Tuyền tăng lên thiên phú cùng một số tài nguyên khác đã đột phá tới Thánh Tôn cực hạn, chỉ cần ngộ ra đại đạo vậy thì nó có thể đột phá tới Tôn Chủ.
Tại hôm qua lúc Lạc Thiên đã giúp Vô Tâm ký kết thông linh với con này thần thú, có thể nói cả hai đều là băng thuộc tính, nếu hỗ trợ lẫn nhau vậy có thể tăng mạnh lên rất nhiều, mà vốn không tính gọi ra đầu này Phượng Hoàng nhưng Hoặc Thiên cứ muốn nhìn xem cho nên gọi ra, lần này Lạc Thiên không mang theo Từ Thiến mà chỉ mang theo Vô Tâm cùng Hoặc Thiên, dù sao Từ Thiến đang cần thời gian để hấp thu Thiên Địa Thạch Tuyền, hơn nữa dưới Thánh Tôn cảnh không thích hợp đi tới cấm địa nên không mang nàng đi.
Ma Uyên Cấm Địa lúc này đang có vô số đệ tử của các truyền thừa cùng Thần Quốc đang tụ tập tại đây, bọn họ đều là Tôn Chủ phía dưới thiên kiêu được môn phái chọn lựa tỉ mỉ để tới lịch luyện lần này.
“Lệ.” Một tiếng hung cầm vang lên, một đầu to lớn hình thể Kim Sĩ Thanh Cầm phá không mà tới, khí tức hung lệ mang theo một tia bá đạo lao nhanh tới, đầu này hung cầm vỗ cánh một phát tựa như có thể đi trăm vạn dặm xa vậy.
Mà phía trên nó một nữ tử phong hoa tuyệt đại, khuynh thành tuyệt thiên, đang cao cao tại thượng đứng ở đấy, nàng ánh mắt khẽ đảo qua mấy người, mà theo đó mỗi người bị nàng lưới qua lúc không hiểu sao có một cảm giác hèn mọn nổi lên, tựa như phàm nhân đang đối với cao cao tại thượng thần linh vậy, là như vậy hèn mọn cùng không đáng nhắc tới, lần này nàng vẫn một mình đi tới.
“Thương Nguyệt của Thanh Tiên vũ trụ.” Nhìn nữ tử siêu phàm thoát tục kia không biết bao nhiêu rụt rè ánh mắt trong mang theo cuồng nhiệt nhìn qua, nữ tử này nhưng là đệ nhất thiên kiêu đương thời của Thanh Tiên vũ trụ, mỹ mạo, thiên phú tất cả mọi thứ đều đáng được tất cả nam nhân ngưỡng mộ, chỉ tiếc nàng sinh ra đã mang theo một phần bẩm sinh bề trên, là như vậy cao cao tại thượng để rất nhiều nam nhân chùn bước.
“Kỷ.” Theo đó cũng có một đầu Phượng Vân Tước bay tới, phía trên chờ theo một nữ hai nam, mà nữ tử trước này mỹ mạo đã không còn cách nào để hình dung nàng được nữa, nàng hình thể, mỹ mạo có thể nói là một trong những người đẹp nhất đương thời, ở tại đây cũng chỉ có Thương Nguyệt kia là có thể so với nàng . Mà theo nàng hai nam nhân đều là phong thần như ngọc, ánh mắt bễ nghễ đảo qua mọi người, hai người này hiển nhiên cũng là vũ trụ khác nhân.
“Yêu Khả Vân, Tề Thanh và Trương Diệp.” Nhìn ba người kia tất cả mọi người đều nhận ra, hiển nhiên ba người này thân phận cũng đã được công bố nên rất nhiều người biết.
Tiếp theo đó cũng có vài cái nhân vũ trụ khác đi tới, bọn họ đều là Chí Tôn, đương thời đệ nhất nên được rất nhiều người để ý.
“Đông Thắng cũng tới rồi.” Liền mọi người đang nhìn những thiên kiêu kia lúc một tu sĩ quát to nhìn về một hướng nói.
“Đông Thắng.” Nghe cái tên này không biết bao nhiêu người rụt rè, Bởi vì cái tên này ở Vô Cực vũ trụ được xem như là cái tên phải khiến rất nhiều thiên kiêu phải nhìn lên.
Theo đó một nam tử đi tới, hắn khuôn mặt như đao gọt, ánh mắt bá đạo trong mang theo vô tình cùng đạm mạc liếc qua mọi người rồi không để ý ngồi xuống chờ đợi cấm địa mở ra.
Nhìn Đông Thắng vẫn bá đạo không để ý những thiên kiêu khác mọi người không khỏi rung động, đây quả thật là không nhìn thiên tài của vũ trụ khác, không, đây quả thật là nhìn xuống cùng thế hệ. Nhưng mọi người cũng không nói gì, bở vì hắn có tư cách đó.
Liền mọi người đang bàn tán lúc thì bỗng nhiên có tu sĩ quát to, si mê nhìn về một phía kêu to: “Hoặc Thiên tiểu thư tới rồi.”
Theo sau đó một đầu trắng như tuyết Phượng Hoàng vỗ cánh kích thiên lao tới, chỉ chớp mắt đã bay tới nơi tụ tập tu sĩ.
“Thần Thú Phượng Hoàng.” Nhìn Hoặc Thiên mấy người cỡi một đầu Phượng Hoàng mấy người không khỏi hâm mộ lại ghen ghét nói, Thần Thú nha, ở Thập Thiên trong có thể xem như chủng tộc mạnh nhất, vậy mà bây giờ lại có người bắt làm tọa kỵ, cái này không khỏi khiến bao nhiêu người đỏ mắt.
“Lạc Thiên.” Một bên Thần Ma vũ trụ trong Vương Nhân cùng Hạ Sương ánh mắt nhìn về Lạc Thiên, người trước thì thù hận, tựa hồ hận không thể ăn thịt uống máu hắn, người sau thì dùng ánh mắt không rõ nhìn Lạc Thiên, nàng vẫn là như vậy lạnh lùng. Nhưng mà hai người vẫn không làm cái gì quá khích, dù sao bọn họ biết dù hai người có xông lên cũng không thể làm gì được Lạc Thiên.
Bên kia mấy nam tử của vũ trụ khác nhìn thấy Hoặc Thiên lúc ánh mắt không từng dời mắt qua, bọn họ thề đời này bọn họ chưa từng thấy nữ tử nào đẹp như vậy, quả thật nàng đẹp giống như tên nàng vậy, Hoặc Thiên. Còn hai nam thì bọn họ không thèm liến lấy một lần.
Mà Thương Nguyệt mấy nữ nhìn về Hoặc Thiên một cái, ánh mắt bôi qua ba động rồi tò mò nhìn Lạc Thiên, bọn họ từng hỏi về lai lịch của Lạc Thiên nhưng đều không được một câu trả lời, mà lần trước bọn họ cũng kiến thức qua thực lực của Lạc Thiên, cho nên lần này thấy hắn lúc lại tò mò cùng nổi lên chiến ý.
“Lạc Thiên, ta chờ cùng ngươi một trận chiến đã rất lâu.” Liền ba người Lạc Thiên vừa dừng chân lúc một tiếng quát vang lên, trong giọng nói mang theo một tia hưng phấn mà chờ mong, bá đạo mà chiến ý lăng liệt.
Một nơi trong Đông Thắng chiến ý xông thẳng mây xanh nhìn Lạc Thiên, trong mắt hắn giờ này tựa như chỉ có Lạc Thiên một dạng.
Lạc Thiên nghe Đông Thắng cuồng quát khẽ nhìn hắn một cái rồi chậm rãi lắc đầu phun ra ba chữ: “Ngươi quá yếu.” hắn thần thái vẫn là như vậy tịch mịch cùng cô độc chưa từng thay đổi qua.
Nghe Lạc Thiên trả lời Đông Thắng mọi người không khỏi giật mình, theo bọn họ nghĩ trả lời câu nói của Đông Thắng hẳn là một cách khác, chỉ là trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ là “Ngươi quá yếu”, cái câu này không biết bao nhiêu người trợn tròn đôi mắt.
Mà những nữ tử trong không khỏi dị sắc nhìn Lạc Thiên, Đông Thắng, một vị Chí Tôn trung thuộc loại mạnh mẽ mà trong mắt hắn cũng là quá yếu, bọn họ tự hỏi rốt cuộc là thiên kiêu mạnh như thế nào mới để hắn nhìn thẳng.
“Yếu hay không thử một lần không phải biết sao?.” Đối với Lạc Thiên nói Đông Thắng không để ý vẫn bá đạo nói, năm đó từng thua Lạc Thiên hai lần vẫn là sỉ nhục đời hắn, chính vì thế hắn vẫn quyết tâm tu luyện để có thể đánh bại Lạc Thiên.
Đối với Đông Thắng khiêu chiến Lạc Thiên khác lắc đầu một cái, hắn nhìn Đông Thắng khẽ nói: “Ngươi bây giờ trong mắt ta so với trước kia đã yếu đi rất nhiều.”
Giọng nói trong không nói hết được thất vọng, lại mang theo một phần tịch mịch, tựa như trên đời này cùng thế hệ đã không có ai có thể chiến thắng hắn vậy.
“Đã vậy thì chiến đi.” Đông Thắng cũng không có cái gì tốt nói, hắn tính cách vốn bá đạo không thích nhiều lời, cuồng quát một phát chém ra một kiếm, một kiếm đơn giản tới cực điểm nhưng lại hợp lại tất cả sức lực của hắn.
Một kiếm vét ngang thiên địa, mang theo tín niệm thủ thắng tất cả đánh tới.
“Hừ.” Nhìn vẫn dây dưa không bỏ Đông Thắng lại dám đánh tới Vô Tâm khẽ hừ một tiếng, trong tay chiến kích lập tức hiện, hắn khẽ đâm tới một kích. Số từ: 3507

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.