Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 8: Ta càn rỡ thì làm sao




“Hừ” Đối với Tề Hữu giây dưa Nam Cung Thanh tỏ vẻ bất nhẫn .
“Không biết vị này là “ Tề Hữu chuyển chú ý sang Lạc Thiên hỏi , hiển nhiên tại lac gia Lạc Thiên hầu như không đi ra ngoài nên Tề Hữu không nhận ra cũng là bình thường .
Đối với Tề Hữu hỏi Lạc Thiên lựa chọn không nhìn , tiếp tục đi về phía lạc gia , giống như đã trải hồng trần như hắn loại người gì mà chưa gặp , đối với Tề Hữu vừa nhìn đã biết là ngụy quân tử , với hắn mà nói cũng chỉ là con kiến không đáng quan tâm mà thôi , nếu không phải vướng Nam Cung Thanh Thanh cùng Nam Cung Oánh hắn còn lười nhìn một lần .
Thấy Lạc Thiên không thèm nhìn mình , hơn nữa Nam Cung Thanh Thanh tỉ muội còn đi theo Lạc Thiên điều này đã làm cho Tề Hữu nổi giận , hắn là ai , hắn là thiên tài chỉ dùng năm mươi tuổi đã đột phá Trúc Cơ đỉnh phong , lại là con trai của Tề Chiến tộc trượng của tứ đại tộc trong Minh Châu Thành , đi dâu cũng có người lễ nhượng ba phần , chính vì thế đã khiến hắn cao ngạo quen rồi , vậy mà bây giờ lại bị một mao đầu tiểu tử không nhìn làm sao hắn có thể nhịn được .
“Xiu, Tiểu huynh đệ , ngươi đây là khinh thường ta sao ? “ Tề Hữu lách mình một cái đã chặn trước mặt Lạc Thiên cùng nam cung tỉ muội . Phía sau bốn tên hộ về đem bọn họ vây lại ở giữa .
Xung quanh người qua đường lui ra nhìn cuộc vui , hiển nhiên họ nhận ra Nam Cung tỉ muội cùng Tề Hữu , tứ đại gia tộc tranh đấu có thể nói ở Minh Châu Thành không là chuyện gì lạ .
“Tránh ra “ Nhìn Tề Hữu ngăn trở đường đi của mình , Lạc Thiên nhíu mày nói , mặc dù hắn không thích phiên phức nhưng hắn cũng chưa bao giờ ngại phiền phức .
“Tiểu huynh đệ có gì từ từ nói , tại hạ là Tề Hữu của tề gia tại Minh Châu Thành , tiểu huynh đệ nếu nể mặt có thể theo ta cùng uống chung trà “ Tề Hữu đối với thái độ của Lạc Thiên đã phẫn nộ tới cực điểm , nhưng ngại trước mặt Nam Cung tỉ muội nên vẫn rất phong độ nói , chỉ là lúc hắn nói tới tề gia âm thanh đặc biệt hữu lực , hiển nhiên có ý uy hiếp , nếu không nể mặt hắn cũng phải nể mặt tề gia , phải biết tề gia tại Minh Châu Thành là một trong tứ đại gia tộc , muốn sống tại Minh Châu Thành không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật .
“Cút đi “ Đối với Tề Hữu ý tứ uy hiếp Lạc Thiên lơ đễnh , với hắn mà nói đừng nói là tề gia , cho dù thêm lăng gia hắn cũng không để bụng , phải biết từ lúc chuyển thế tới giờ hắn đã tìm hiểu được năm phần của Thời Không Chi Thư , bình thường không sử dụng không có nghĩa là hắn không dùng , đối với Lạc Thiên tề gia chẳng qua là một cái tiểu tộc mà thôi .
“Tiểu tử cần rỡ , ở Minh Châu Thành còn chưa có ai dám không nể mặt tề gia đâu “ Nhìn Lạc Thiên không thèm để ý ba lần bốn lượt khiêu khích Tề Hữu phẫn nộ đến cực hạn uy hiếp .
“Bốp” Một tiếng bạt tai vang lên , mấy chiếc răng theo Tề Hữu trong miệng bay ra , nhanh , nhanh tới mọi người không kịp phản ứng đã thấy Tề Hữu bị một cái tất đánh bay .
“Bảo vệ thiếu gia , nhanh “ Đám hộ vệ thấy Tề Hữu bỗng nhiên bị tát bay ra mười trượng hoảng sợ gầm lên , phải biết Tề Hữu mà có chuyện gì thì bọn họ cũng khó thoát khỏi cái chết .
Bốn tên thủ vệ đỡ lên Tề Hữu , kiểm tra ngoài trừ má trái của Tề Hữu hiện lên một bàn tay ra không còn thương thế khác thì âm thầm thở dài , hiển nhiên người ra tay đã hạ thủ lưu tình .
“ Xin hỏi các hạ là ai , tại hạ là “Bốp “ Đứng dậy nhìn xung quanh một lất , vốn định lấy tề gia ra uy hiếp đối phương bán cho mình một chút mặt mũi nhưng không ngờ chưa nói xong đã bị thêm một cái tát bên phải đánh bay .
Nhìn Tề Hữu bị đánh bay , xung quanh người xem cũng tránh ra , rất sợ tai bay vạ gió , đối với họ xem kịch là được rồi , không muốn xen vào ân oán của tứ đại gia tộc .
Nhìn Tề Hữu bị hai tát đánh bay , Nam Cung Thanh Thanh cùng Nam Cung Oánh cố nhịn cười , hiển nhiên các nàng biết là Lạc Thiên ra tay , mặc dù không thấy rõ nhưng với chiến lực cùng sự thần bí của Lạc Thiên nên các nàng đoán được là Lạc Thiên ra tay .
“ Phế vật “ Nhìn Tề Hữu chật vật Lạc Thiên nhàn nhạt nói rồi rời đi , hắn vừa sử dụng Không Gian Khoảng Cách , có thể công kích cùng bỏ qua bất kỳ lá chắn nào trong tầm nhìn , có thể nói Không Gian Khoảng Cách là một tính năng của Thời Không Chi Thư , có thể tấn công vượt qua khoảng cách cùng di chuyển vượt qua khoảng cách , chỉ cần trong tầm nhìn thì quản chi ngươi có Pháp bảo bảo vệ hay có trận pháp che chở cũng chỉ có nước nằm xuống .
“ Ngươi “ Nghe Lạc Thiên nhục mạ Tề Hữu vốn định uy hiếp tiếp nhưng vừa nghĩ tới kết quả lại không dám nói , chỉ có thể nuốt hận nhìn Lạc Thiên cùng Nam Cung tỉ muội rời đi .
“Điều tra cho ta , ta muốn người này lai lịch , không ngờ ở Minh Châu Thành lại dám không nể mặt ta “ Tề Hữu khuôn mặt anh tuấn đã vặn vẹo , âm trầm nói với thủ vệ .
Hiển nhiên hắn muốn điều tra rồi trả thù Lạc Thiên , hắn đường đường là đệ nhất thiên tài của tề gia , dùng năm mươi chi linh đột phá Trúc Cơ cảnh lại bị người đánh giữa đường , lần này không lấy lại mặt mũi sau này còn làm sao đi ra gặp người .
Đang đi trên đường Lạc Thiên bỗng nhiên dừng lại bình tĩnh ngẩng đầu nhìn sang phải , ánh mắt của hắn trở nên thâm thúy , tựa hồ có thể nhìn xuyên không gian cùng thời gian , xuyên phá hồng trần đồng dạng , một đạo vô hình ý chí theo phương hướng truyền đạt mà tới .
Mà theo Lạc Thiên nhìn phương hướng có hai người , một trung niên tầm bốn mươi tuổi , một thanh niên tầm hai mươi ba chi linh cũng đang nhìn hướng Lạc Thiên , khi Lạc Thiên nhìn sang , hai người cảm thấy mình như là con kiến đang đối diện một đầu Thái Sơ Thần Long đồng dạng , đó là một cặp mắt cực kỳ đáng sợ , tựa hồ nó vượt qua tuyên cổ xuyên tới hiện tại , tại ánh mắt này hai người chỉ cảm thấy có một loại xúc động muốn quỳ bái , đạo tâm suýt vỡ vụn .
“ Sao vậy “ Thấy Lạc Thiên bỗng nhiên dừng lại , Nam Cung Oánh kỳ quái nhìn theo Lạc Thiên hỏi , Nam Cung Thanh Thanh cũng nhìn theo nhưng không cảm nhận được gì .
“Không sao , đi thôi “ Thu hồi ánh mắt Lạc Thiên như không có chuyện gì , vừa rồi hắn nhìn sang chẳng qua là muốn truyền đạt ý chí không muốn bọn họ lo chuyện bao đồng mà thôi , hai người này là Minh Châu Thành thành chủ cùng thiếu thành chủ , hắn truyền đạt ý chí chẳng qua không muốn sau này bọn họ đối với Lạc gia cùng nam cung gia vô lễ mà thôi , còn lại bọn họ muốn dày vò thế nào cũng không sao cả .
Nhìn Lạc Thiên chuyển mắt rời đi , hai cha con thở nhẹ một hơi , vừa rồi bọn họ cảm thấy như một ngọn núi đè lên vai đồng dạng , cũng may người kia chỉ truyền đạt một tia ý chí mà thôi .
“Quả nhiên như trong tình báo , Lạc Gia thiếu công tử quả nhiên thần bí , chỉ một cái nhìn đã khiến đạo tâm của ta suýt chút nữa vỡ nát “ Tỉnh hồn lại vừa nghĩ tới ánh mắt kia , trung niên nam tử nắm tay run lên , hắn là Tần Sơn , thành chủ của Minh Châu Thành .
“Người này e rằng không phải bề ngoài đơn giản như vậy , tốt nhất chúng ta hãy theo ý hắn đi “ tuổi trẻ nam tử cũng thu hồi ánh mắt kiêng kỵ nói , hắn là Tần Hạo , thiếu phủ chủ của Minh Châu thành .
“ Được , mặc dù hắn chỉ là Phá Cung nhất trọng nhưng ta nghĩ hắn không đơn giản như bề ngoài , Minh Châu Phủ chúng ta tốt nhất giao hảo với lạc gia , sau này không nên đắc tội với hắn “ Tân Sơn như có điều suy nghĩ rồi nói . Cuối cùng hai cha con rời đi .
“ Được rồi , ta phải trở về “ Nhìn đã hết đoạn đường tiếp theo Lạc Thiên hờ hững nói với hai nàng rồi rời đi , cũng không quan tâm phản ứng của hai nàng .
“Hừ , ngươi cứ cao lạnh đi “ Đối với thái độ có vẻ cao lạnh của Lạc Thiên , Nam Cung Oánh rất không vừa ý , lúc nào nói chuyện cũng chỉ dùng thái độ bình tĩnh mà hờ hững nói chuyện với nàng , điều này làm cho nàng rất khó chịu .
“ Được rồi nha đầu , Lạc Thiên từ nhỏ đã như vậy , ngươi cũng không phải không biết , trở về thôi , không phụ thân lại trách móc , hơn nữa cũng không được nói chuyện đã gặp Lạc Thiên ở Long Chiến Sơn cho phụ thân biết chưa “ Nam Cung Thanh Thanh cười gõ đầu cô muội muội nói , cũng không quên nhắc nhở muội muội , hiển nhiên trước đó Lạc Thiên đã đề cập không được nói gặp hắn tại Long Chiến Sơn cho bất kỳ ai .
“Tỷ , ngươi tại sao lại nghe lời Lạc Thiên như vậy “ Nam Cung Oánh có chút dí dỏm trêu đùa Nam Cung Thanh Thanh .
“Đi ngươi , hắn là biểu đệ của ta và ngươi đấy , hơn nữa hắn đã cứu ngươi cùng ta , như vậy chẳng lẽ không thể giúp hắn một lần ư “ Nam Cung Thanh Thanh dở khóc dở cười nhìn tinh nghịch muội muội nói .
“Hừ, ai là biểu tỷ của cái tên đó chứ “ Vừa nghĩ tới thái độ cao lạnh của Lạc Thiên là Nam Cung Oánh không hiểu sao lại giận không có chỗ phát tiết .
Nhìn cô muội muội nổi giận Nam Cung Thanh Thanh cũng không nói nữa , kéo nàng về hướng Nam Cung Gia .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.