Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 37: Tình huống vô cực vũ trụ




Tại một hòn đảo khác, có một đám người đang ngồi xếp bằng, khi thấy một chiếc thuyền chờ năm người lúc bọn họ lập tức đứng dậy.
“Tằng Nhất thái tử, San tiên tử...”
“Các vị, bọn ta đã lấy được Địa Tâm Ngọc Linh Thủy, mọi người cùng nhau chia đi.” Tằng Nhát tuy luyến tiếc Linh Thủy nhưng cũng ra vẻ hào phóng với mọi người nói, đây có thể là trợ lực sau này khiến hắn lên ngồi, không thể không tận lực.
“Đa tạ các vị, ngày sau nếu có việc xin cứ nói, bọn ta sẽ tận lực.” Một vị thiên tài trong đó nhìn mấy người rồi trịnh trọng nói, hiển nhiên hắn cũng biết ngay từ đầu Tằng Nhất làm như vậy là ý gì.
“Đúng vậy, nếu có gì mời phân phó một tiếng là được.” Mấy vị thiên tài trong đó cũng nói, hiển nhiên lẫn nhau đều hiểu.
“Các vị, nếu không phiền thì nghỉ ngơi tại đây một đêm đi.” Tằng Nhất nhìn mấy người rồi nói, ánh mắt lập lòe tia sáng vô ý hữu ý nhìn San San.
Quân Thiếu Lâm nhìn Lạc Thiên ba người thấy họ không nói gì rồi cũng đồng ý nói :“ Đã vậy ở lại một đêm đi.”
Dù sao bọn họ một trận chiến này cũng tiêu hao khá nhiều khí huyết, cũng nên tìm một chỗ chữa thương.
Đêm tối, mấy người tìm một chỗ ngồi xếp bằng, tại một nơi trong đó Lạc Thiên gọi Phượng Duyên tới rồi nhìn nàng nói .” Ngươi lấy Địa Tâm Ngọc Linh Thủy ra đi, ta giúp ngươi hộ pháp.”
“Vâng.” Phượng Duyên cũng không tỏ ý kiến lấy ra một cái bình ngọc, khi bình ngọc xuất hiện thời điểm một cỗ hương thơm như muốn tinh lọc linh hồn quanh quẩn không gian, nàng không nói hai lời uống vào.
Khi nàng uốc vào lúc quanh thân nổi lên từng hắc khí, thân thể nàng nổi lên từng đoàn quang mang như đang được tẩy lễ.
Lạc Thiên nhìn nàng phục dụng sau phát tay một cái không gian bị cách ly, Lạc Thiên hai tay kết ấn, mi tâm một tia kim quang bắn vào tâm của Phượng Duyên.
Tại mi tâm của Phượng Duyên trong Thiên Tinh Tháp như gặp được kích thích, phóng ra nhàn nhạt Hồng Mông Tử Khí, chúng bao bọc lấy Phượng Duyên, quanh thân nàng nổi lên từng đoàn lam quang, những này lam quang bắt đầu thẩm thấu vào cơ thể của Phượng Duyên, cơ thể nàng mỗi một tế bào đều được tinh lọc như thủy tinh, tạp chất hóa thành hắc khí bay ra thân thể nàng.
Đây là một trong tác dụng của Hồng Mông Tử Khí, chúng có thể khiến thân thể con người, huyết mạch, thần thể... lột xác nhanh hơn cùng thoát thai hoán cốt, tại Thập Thiên Vũ Trụ trong Hồng Mông Tử Khí có thể nói là có công dụng đệ năm, chỉ xếp sau Thái Sơ Chi Khí, Bất Hủ Chi Khí, Vĩnh Hằng Chi Khí cùng Hư Vô Chi Khí.
Năm đó mấy vị sư tổ của Lạc Thiên vì đạt được loại này Hồng Mông Tử Khí đã phí một phen đau khổ dày vò mới đạt được, đây là bọn họ chuẩn bị cho Lạc Thiên cùng Hoặc Thiên. Sau khi hai người sử dụng xong vẫn còn một ít nên Lạc Thiên cất dữ cho tới bây giờ, ngoại trừ đủ dùng cho Lạc Tuyết cùng Phượng Duyên ra hắn cũng không còn lại nữa.
Lần này khi Phượng Duyên hấp thu xong Hồng Mông Tử Khí có thể nói nàng sẽ thoát thai hoán cốt, tại một ý nghĩa nào đó khi đột phá tới Thánh Tôn với nàng mà nói đã không phải việc gì xa vời.
Bởi vì Hồng Mông Tử Khí không những có thể giúp cơ thể con người thoát thai hoán cốt cùng lột xác huyết mạch cùng thần thể.. mà còn có thể tăng lên tiềm lực đột phá cảnh giới, đây cũng là chỗ quý hiếm của nó, dù Tôn Chủ cũng có thể phục dụng tinh lọc cơ thể.
Nhìn nàng hấp thu Hồng Mông Tử Khí Lạc Thiên để lại cách ly không gian rồi rời đi, mọi chuyện hắn có thể làm cũng đã làm, con đường phía trước đều phải dựa vào nàng, hắn sẽ không muốn quá can thiệp vào cuộc sống của nàng.
Tại đêm tối dưới, Thủy Lĩnh là như vậy yên tĩnh, mặc dù có nhàn nhạt gió thổi nhưng vùng biển màu vàng nhạt này vẫn là như vậy yên tĩnh không nổi một gợn sóng, Lạc Thiên nhìn biển rộng yên tĩnh kia không hiểu sao nội tâm cũng bình tĩnh theo.
Tĩnh lặng bờ biển, Nam tử hoàn mỹ Vô Song, lúc này như một bức tranh đẹp nhất thế gian, khiến người vừa nhìn đã khó dời mắt.
Bỗng nhiên một tiếng bước chân vang lên, tiếng bước chân rất nhạt, nhưng nó lại đánh vỡ vùng này yên tĩnh.
Lạc Thiên không quay đầu lại cũng đoán được là ai đến, nhưng hắn không nói mà vẫn yên tĩnh nhìn vùng biển kia.
“Ngươi rất thích yên tĩnh sao?.” Trong bãi biển, San San đi tới nhìn Lạc Thiên cười nói.
Trong đêm tối, thanh phong nhẹ nhàng thổi lên khuôn mặt nàng, tóc dài khẽ tung bay, nàng bây giờ là như vậy mê người, nàng lúc này không còn anh tư bừng bừng mà giống như một nữ tử tràn đầy nữ nhân vị.
Lạc Thiên không nói xem như thừa nhận, hắn quả thực thích yên tĩnh, chỉ vì như vậy mới có thể khiến nội tâm hắn thanh minh hơn.
“Ngươi là người của truyền thừa nào vậy?.” San San thấy Lạc Thiên không nói tiếp tục hỏi, dù sao nàng cũng rất tò mò với Lạc Thiên, từ lúc gặp hắn tới giờ vẫn luôn đem tới cho nàng từng đợt trùng kích, nhìn người nam tử này San San cảm thấy hắn là như vậy cao thâm mạt trác. Mặc dù biết hỏi xuất thân của người khác là rất tế nhị nhưng nàng vẫn không nhịn được tò mò hỏi.
“Ta chỉ là một kẻ lang thang không nhà để về mà thôi.” Lạc Thiên đôi mắt bình tĩnh bôi qua một chút ba động, đây cũng xem như là lời nói thật tâm hiện giờ của hắn, dù sao Thiên Tinh Cung tuy rằng xem như là truyền thừa của hắn nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn, còn nếu nói hắn là Lạc Gia thì lại càng không thể, bởi vì Lạc Gia đã bị diệt, hắn hiện giờ chỉ là một kẻ lang thang mà thôi.
“Xin lỗi, ta không cố ý.” Cảm nhận được nhàn nhạt bất đắc dĩ cùng cô đơn tâm tình của Lạc Thiên nàng không có ý tứ nói.
“Vậy tiếp theo lần này sau khi rời đi Kim Quy Không gian sau ngươi tính làm gì.” San San cũng không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào có thể hỏi về tin tức của Lạc Thiên rồi hỏi.
“Trường Minh Vực, sau đó thì sẽ tới Trung Tâm của Vô Cực Vũ Trụ.” Lạc Thiên nhàn nhạt nói. Hai nơi này đều có thứ hắn cần, nên cũng sẽ phải tới một chuyến, dù ở đó có người kia nhưng hắn vẫn phải đi.
“Ngươi xuất thân rất cao, hẳn là biết tình hình gần đây của nơi đó, có thể nói xem bây giờ Vô Cực Vũ Trụ tình huống chứ?.” Lạc Thiên nhìn nàng rồi nhàn nhạt nói.
Năm Vạn năm trước hắn đã từng đi tới Vô Cực Vũ Trụ, nhưng lúc đó chỉ ở lại không tới hai nghàn năm, mà phần lớn thời gian đều tu luyện nên không quá quen thuộc, mặc dù có tình báo từ Thiên Tinh Cung chuyển tới nhưng cung không phải là tất cả.
“Nói tới Vô Cực Vũ Trụ trung tâm vậy thì phải nói tới Lục Cung, Cửu Quốc cùng một số môn phái. bọn họ đều là những truyền thừa mạnh nhất trong Vô Cực Vũ Trụ.” San San nhìn Lạc Thiên hỏi rồi cười nói :“ Lục Cung là Thanh Chiến Cung, Đạo Vân Cung, Vương Châu Cung, Yến Lâm Cung, Tiệt Thiên Cung, Thiên Cơ Cung. Còn Cửu Quốc là Vân Đằng Thần Quốc, Phong Châu Thần Quốc....”
San San nói tới một số truyền thừa cùng thực lực mà nàng biết nói với Lạc Thiên, bởi vì nàng thực lực còn thấp nên cho dù thiên phú lại cao cũng chưa thể tiếp xúc được tình hình thực tế nên vẫn còn thiếu sót, thậm chí còn ít hơn cả Lạc Thiên.
Nói tới đây San San dừng lại một chút rồi nói tiếp :“ Còn về tới các thế hệ trẻ vậy thì có sáu người có thể xem như là đệ nhất thiên tài. Bọn họ đều thuộc về Lục Cung, đó là Tương Chiến của của Thanh Chiến Cung, nghe nói là một vị tu luyện chiến ý, hơn nữa còn là chín Chân Ngã Thần Hỏa, cùng với Lục Vân của Đạo Vân Cung, nghe nói cũng là chín cái Chân Ngã Thần Hỏa....”
Nghe xong San San giới thiệu Lạc Thiên không khỏi nở nụ cười, mấy tên đấy năm đó hắn từng đánh qua, tất cả đều không thể vượt qua năm chiêu của hắn, bây giờ cũng không biết có tiến bộ hay không.
“Hẳn là vẫn còn rất nhiều thiên tài ngươi không có nói đi.” Lạc Thiên không khỏi nghĩ tới vài người rồi nói, bởi vì còn rất nhiều thiên tài hắn cũng chưa từng gặp qua, cũng rất muốn biết bây giờ còn có ai đáng để ai hắn xuất thủ hay không.
“Nghe nói Yến Lâm Cung còn có một vị thiên tài nữ tử, nàng rất bí ẩn, hình như không phải là người của Vô Cực Vũ Trụ, ta cũng chỉ từng gặp nàng xuất thủ một lần.” Nói tới nữ tử kia San San không khỏi chiến ý dâng trào, hiển nhiên nàng rất muốn đọ sức với người kia, nhưng cảnh giới của nàng vẫn còn chưa đủ nên bây giờ vẫn chưa thể khiêu chiến.
“Yến Lâm Cung sao!.” Nghe nữ tử xuất thân từ Yến Lâm Cung Lạc Thiên không khỏi ngẩn người, hắn đoán được, nữ tử kia hẳn là Hoặc Thiên, bởi vì lấy thiên phú cùng sắc đẹp có thể nói không muốn người chú ý cũng không được.
“Đúng vậy, nàng thiên phú nghe nói rất mạnh, hơn nữa nếu nàng là người của Vô Cực Vũ Trụ vậy thì e rằng có thể xem như là đệ nhất mỹ nữ của Vô Cực Vũ Trụ.” Nói tới đây san San không khỏi nhìn nhiều Lạc Thiên một cái, nàng muốn biết Lạc Thiên phản ứng thế nào, dù sao đối với nam nhan mà nói mỹ nhân cũng là một loại cực kỳ hấp dẫn, hơn nữa còn được xem như vinh dự đệ nhất mỹ nhân của Vô Cực Vũ Trụ.
Đối với đệ nhất mỹ nữ cái từ này Lạc Thiên không cho ý kiến, bởi vì Hoặc Thiên quả thật rất đẹp, nàng đẹp tới mức không nên xuất hiện trên đời này.
“Vậy Đông Thắng đây?, hắn có còn thường xuyên xuất thế không.” Chỉ tiếc Lạc Thiên không phản ứng. Lạc Thiên không khỏi nhớ tới một nam tử, hắn có thể nói là một trong những thiên tài mạnh nhất mà Lạc Thiên đã từng gặp, có thể nói dù là Thanh Sơn Tôn Giả năm đó hắn từng gặp cũng không thể khiến Lạc Thiên để ý như thế này.
Phải biết mặc dù Đông Thắng ít tuổi hơn cùng Thiên phú kém hơn Thanh Sơn rất nhiều, có thể nói là cùng thế hệ với Lạc Thiên. nhưng mà hắn lại có một quả đạo tâm cực kỳ kiên định, điều này có thể khiến hắn từ thế hệ sau so sanh được với Thanh Sơn, thậm chí theo một ý nghĩa nào đó còn mạnh hơn.
Tại Thập Thiên Vũ Trụ trong, tu sĩ không bao giờ để ý tuổi tác, bởi vì rất nhiều truyền thừa có thể trực tiếp cho truyền nhân của họ tăng lên Thánh Cảnh, cái này khiến cho tu sĩ tuổi còn nhỏ đã có thể cùng thế hệ trước có cùng cảnh giới, chính vì thế tại các vũ trụ bọn họ có một cái cách nhìn, đó là cùng cảnh giới thì được xem như cùng thế hệ, bọn họ chỉ quan tâm ngươi chiến lực mạnh bao nhiêu và đạo tâm mà không quan tâm tuổi tác của ngươi.
Tất nhiên nếu ngươi tuổi thọ quá cao thì lại khác, bởi vì khi ngươi tuôi thọ đã cao, khí huyết sắp cạn thì không thể cùng thiên tài so sanh được, nên bọn họ không đáng chú ý.
“Đông thắng sao, nghe nói hắn là đệ tử của một vị tiền nhiệm cung chủ của Tiệt Thiên Cung, thực lực rất mạnh, đã đạt tới Thánh Cảnh ngũ trọng, chiến lực có thể xem như là đệ nhất trong cùng cảnh giới.” San San có chút kinh dị vì Lạc Thiên biết tới Đông Thắng của Tiệt Thiên Cung.
Nàng dừng lại một chút rồi nói :“ Người này có thể nói từ lúc xuất đạo tới nay đều chưa từng bại lần nào, hắn cảnh giới của mình là do chính mình tự tìm tài nguyên để tu luyện mà không phải dựa vào Tiệt Thiên Cung, hơn nữa người này làm việc bá đạo mà tàn nhẫn, hắn làm việc xưa nay không cân nhắc hậu quả, chỉ cần ai chọc hắn vậy thì chính là kẻ thù của hắn, tới lúc đó hắn sẽ không nương tay.
Nói tới đây không khỏi nghĩ tới bống người bá đạo vô biên kia, nàng từng xem qua Đông Thắng chiến đấu qua, quả thật là cực kỳ kinh diễm.
“Ồ, không lẽ Vô Cực Vũ Trụ bây giờ không có ai trong cùng thế hệ có thể cùng hắn đánh một trận sao?.” Lạc Thiên có chút bất ngờ, năm đó Đông Thánh tuy rằng kinh tài tuyệt diễm nhưng cũng không thể nói là đệ nhất. Như vậy xem ra mấy năm nay hắn có cơ duyên, Lạc Thiên không khỏi suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.