Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 158: Đi ra




Lạc Thiên thu hồi ánh mắt rồi nhìn lấy Cơ Lăng một cái, cũng không chờ nàng phản ứng phất tay đem hai tỷ muội các nàng cùng nhau rời đi.
Mà khi hắn rời đi lúc những người khác cũng không chần chờ rời đi, những cái kia khủng bố gia hỏa rời đi xong bọn họ rốt cuộc xem như là an toàn.
Bên ngoài, khi Lạc Thiên bước ra lúc đã thấy Tà Thiên Chân Quân cùng với Hiên Viên Chân Quân, mà đám người Thương Thiên Thanh Ma sau khi đi ra tựa hồ cũng không có đánh nhau ý tứ cho nên cũng đã rời đi.
“Ha ha, Lạc Thiên tiểu hữu.” Tà Thiên thấy hắn xuất hiện lúc lập tức nở nụ cười đầy tà ý chào hỏi, sau đó nhìn Cơ Lang cùng Cơ Như hai nàng khẽ gật đầu.
Theo đó ánh mắt nhìn về đám đệ tử Ma Đạo một cái, thấy chỉ còn có không tới hai phần người sống nữa cũng không bất ngờ, bởi vì hắn biết vào trong đó mà không chết đi tám chín phần đó mới là lạ sự tình, dù sao ở trong đó nhưng toàn là tồn tại kinh khủng.
“Đám người kia không muốn một trận chiến sao.” Lạc Thiên cũng gật đầu rồi nhìn xung quanh một cái không chut nào bất ngờ hỏi.
“Sẽ có một trận chiến, chẳng qua bọn họ cũng muốn hồi phục tới đỉnh phong rồi mới đánh.” Tà Thiên cười nhạt chầm chậm nói.
“Xem ra các ngươi tình huống cũng gấp gáp không kém gì đám người kia.” Lạc Thiên ánh mắt vô ý hữu ý nhìn về Hiên Viên Chân Quân nói.
“Này có gì đáng ngạc nhiên, tới lúc đó không phải là sẽ có kết quả sao.” Tà Thiên vẫn chầm chậm nói.
Đối với cái này Lạc Thiên cười nhạt, đám yêu ma kia đi ra sau chắc chăn sẽ muốn cướp đoạt lấy mảnh này Thần Ma vũ trụ để có thể ngự dụng nó một chút thời gian, mà nếu nói bên nào có lý do chính đáng nhất vậy thì là Ma đạo rồi.
Dù sao cả hai đều là tu Ma, nếu thật muốn làm một khởi đầu thì cướp đi quyền lực của Ma Đạo là tốt nhất, rồi sau đó chầm chậm cướp lấy quyền khống chế của Chính Đạo.
“Được rồi, trở về thôi.” Tà Thiên Chân Quân cũng không muốn nói chuyện này nữa chuyển sang đề tài khác nói, theo đó hắn phất tay một cái, những để tử của Tà Vân Cung còn sót lại lập tức bị dịch chuyển tới trong tông môn.
“Lạc Thiên.” Trở lại Tà Vân Cung sau, đang lúc Lạc Thiên định rời đi lúc bỗng nhiên có một giọng nói thanh thúy vang lên, không cần quay đầu hắn cũng biết là ai.
“Ngươi không trở về mà chạy tới đây làm cái gì.” Lạc Thiên cũng không quay đầu lại đi tiếp cười nhạt hỏi, cũng không biết nha đầu này sao không về còn lẫn vào đây nữa.
“Khanh khách, trở về không có cái gì chơi.” Cơ Lang đi tới sau lưng Lạc Thiên rồi cười cười nói: “Hơn nữa đám kia yêu ma đã chạy ra, ta cảm thấy trốn bên cạnh ngươi vẫn là an toàn hơn đi.”
“Ngươi là muốn đi xem náo nhiệt thì đúng hơn đi.” Lạc Thiên nghe vậy không khỏi tùy ý cười nói, nha đầu này thân phận đặc thù nên biết nhiều một tí cũng không có gì lạ, chẳng qua hắn vẫn là hơi có kinh ngạc trước sự tùy hứng của nàng, đã biết nguy hiểm còn không trốn trong nhà lại đi tới đây, thật không biết trong đầu nàng nghĩ tới cái gì nữa.
“Ta nói thật nha, ở bên kia thật nhàm chán, suốt ngày ngoài tu luyện vẫn là tu luyện, thật phiền phức.” Cơ Lang nhăn mi khó chịu nói.
Lạc Thiên khẽ lắc đầu không nói đi về trước, đối với nàng tính cách hắn xem như là lĩnh giáo, xuất thân cao quý mà không biết hưởng, suốt ngày chỉ biết chơi.
Trở về ngoại phòng sau, Lạc Thiên cùng Cơ Lang đã thấy một cái bóng ẩn ẩn đang lau dọn lấy trong phòng, mà nhìn thấy cái bóng kia lúc Lạc Thiên lông mày không tự chủ được nhíu lại cùng hiện lên một tia bất đắc dĩ.
“Tà Nguyệt.” Nhìn thấy người ở trong phòng lúc Cơ Lang cao hứng kêu lên một tiếng, lập tức chạy vào trong phòng, lần trước mất tích sau nàng vẫn là lo lắng đấy, mặc dù nghe Lạc Thiên nói nàng tự có cơ duyên của mình nhưng cũng khó tránh khỏi có chút băn khoăn, bây giờ rốt cuộc gặp được Tà Nguyệt, nỗi lo cũng xem như là được thả xuống.
“Cơ Lang.” Tà Nguyệt vẫn là như vậy phong thái vô song, nhìn thấy Cơ Lang lúc Tà Nguyệt cũng vui mừng ôm nàng một cái.
“Chúc mừng ngươi.” Lạc Thiên đi vào nhìn Tà Nguyệt một cái rồi cười nhạt nói.
“Đa tạ.” Tà Nguyệt cũng gật đầu mỉm cười nhìn hắn nói, nếu không phải là người này đưa nàng tới vậy đời này nàng rất có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội kia đi.
Đối với cái này Lạc Thiên lắc đầu không nói, Tà Ngọc trước đó cũng đã làm nhiều sắp xếp, dù Tà Nguyệt không tới thì hắn cũng sẽ tự có cách để Tà Nguyệt tới, cho nên việc hắn làm chẳng qua là dệt gối thêu hoa mà thôi.
“Phải rồi, ngươi lấy được cái gì truyền thừa vậy.” Lo lắng biến mất, Cơ Lang lại hào hứng nhìn Tà Nguyệt tò mò hỏi.
“Cũng không có gì, chỉ là một chút truyền thừa mà thôi.” Tà Nguyệt cười cười lắc đầu không nói, năm đó Ma Thần Điện bị vây công lúc cũng có phụ thân cùng nhị thúc của Cơ Lang trong đó, bây giờ nàng không ra tay với Cơ Lang đã xem như hết lòng, còn việc thổ lộ những bí mật kia với nàng vậy thì Tà Nguyệt còn làm không được.
Thấy nàng không nói Cơ Lang cũng không truy hỏi, dù sao chuyện này nhưng không phải ai cũng có thể nói được.
“Phải rồi, bên trong Thần Ma không gian ngươi lấy được cái gì đồ tốt hay không.” Cơ Lang bỗng nhiên nghĩ tới gì đó quay sang tò mò hỏi.
“Không có.” Lạc Thiên khẽ lắc đầu không nói.
“Vô dụng.” Cơ Lang ngạo kiều nhìn hắn một cái rồi lấy ra một cái áo choàng nói: “Đây là thứ mà ta lấy được, công dụng thì ngươi đoán thử xem.” Nói xong cũng không lo lắng đem cái áo choàng cho Lạc Thiên.
Lạc Thiên cũng tiếp lấy cái áo choàng xem một lần, này áo choàng được làm bằng trăm vạn năm hắc tằm, bề ngoài nó tuy rằng màu đen nhưng lại tỏa ra từng sợi bạch quang vờn quanh, những này bạch quang vây quanh lấy áo choàng như có quỹ tích, tựa hồ đang bảo vệ lại tựa như đang giúp nó tăng thêm sắc thái.
“Rất không tồi, mặc dù không biết nó tên gì nhưng công dụng lại có thể khiến cho người dùng có thể tàng hình, ẩn giấu khí tức.” Lạc Thiên nhìn qua áo choàng một cái rồi đánh giá nói, hắn nói tiếp: “Nếu là ngươi vận dụng nó như vậy cái này áo choàng trong cùng cảnh giới sẽ khiến ngươi đứng ở thế bất bại.”
Loại này áo choàng bây giờ Cơ Lang muốn phát huy hết tác dụng vậy còn kém nhiều lắm, chỉ có thể miễn cưỡng dùng mà thôi, tất nhiên nếu nàng mạnh hơn nữa thì nó tác dụng càng hiện ra rõ ràng.
“Không sai, nó đích thật có thể tàng hình cùng ẩn giấu hơi thờ.” Cơ Lang cũng gật đầu đắc ý cười nói, món đồ này nàng trước đó nhưng phí không ít công sức mới có tới, công dụng thì không cần bàn cái, ít nhất nếu nàng sử dụng vậy trong cùng cảnh giới rất ít người biết được nàng đang tới gần, nếu dùng để làm thích khách vậy thì nhất tuyệt.
Đối với cái này Lạc Thiên cười không nói, cái này áo choàng công dụng rất giống với Không Lưu Ly Y hắn có được, chẳng qua cái này áo choàng không đạt tới mức độ như Không Lưu Ly Y mà thôi.
“Ha ha, có cái này bảo vật sau này còn ai có thể đánh bại được ta chứ.” Cơ Lang cũng hung hăng càn quấy đắc ý cười nói, nàng tựa hồ thấy mình đang đứng ở trên chín tầng trời nhìn xuống đám kia đang cúi đầu xưng thần thiên tài khung cảnh vậy.
“Mặc dù nó có tác dụng khá lớn đối với ngươi nhưng cũng chỉ trong phạm vi nhất định mà thôi, nếu là gặp phải Chí Tôn thì lại khác, dù sao đám người kia nhưng đều có năng lực kỳ lạ của mình.” Lạc Thiên nhìn nàng đắc ý không khỏi cười nhạt nói.
Chí Tôn, một cái thế giới sinh ra hai tới năm người đã xem như là vạn cổ hiếm có sự tình, mà đám người này ai sinh ra không có tuyệt thế thiên phú, tuyệt thế cơ duyên, vận khí, chính vì vậy hôm nay, tại đây Cơ Lang đạt được bảo vật thì không có nghĩa là bên kia, cũng tại lúc này đám người kia không đạt được bảo vật hay cơ duyên gì đó.
Giống như trước đó Lạc Thiên gặp phải Dương Kinh Vũ cái kia nam tử, hắn nhưng mang trên người cực kỳ nghịch thiên đồ vật, nếu không phải Lạc Thiên đã có Ban Sơ Đại Đạo vậy cũng không nhịn được đi cướp cũng nói không chừng.
Cái này còn chưa kể những tồn tại như Huyền Vấn Thiên loại kia biến thái nữa, mười một cái Thần Ngân, trên đời này không phải ai cũng có thể so sánh.
“Có gì hơn người, sắp tới ta cũng sẽ trùng kích Chí Tôn, xem ai sợ ai chứ.” Cơ Lang không sợ trời không sợ đất cười to nói.
“Chí Tôn không phải là tốt như vậy đột phá.” Một bên Tà Nguyệt có chút không chịu được nàng thái độ hung hăng càn quấy đả kích nói.
Phải biết lúc trước nàng được đại tạo hóa trong Ma Thần Điện cũng không thể tài nào đột phá được Chí Tôn loại kia, vẫn là như vậy kẹt ở Đạo Thần, như vậy có thể nghĩ muốn đột phá Chí Tôn phải cần đại cơ duyên bực nào.
Mà Cơ Lang đây, tính tình thì lười tu luyện, hơn nữa tuy rằng là nhất tuyệt nhưng muốn đột phá Chí Tôn vậy còn kém một đoạn khá dài, thậm chí với thiên phú như nàng vậy đột phá Chí Tôn đã là vô vọng.
“Không đột phá Chí Tôn thì thôi, cùng lắm làm chín cái Thần Ngân Chân Quân cũng không phải là không được.” Cơ Lang tuy nói thế thôi nhưng vẫn tự biết lấy mình nên không thèm để ý nói, chỉ là lời nàng nói càng khiến hai người im lặng hơn, ngươi nghĩ chín cái Thần Ngân Chân Quân là rau cải trắng à mà nói đột phá là đột phá, dù ngươi có hai người có mười cái Thần Ngân Chân Quân thì bọn họ cũng không dám nói ngươi có thể đột phá Chân Quân chứ đừng nói cao hơn đi.
“Đây là cái gì vẻ mặt, các ngươi khinh thường ta sao.” Cơ Lang quay đầu lại thấy hai người vẻ mặt không khỏi bất mãn lạnh rên nói.
“Nếu ngươi có thể đột phá chín cái Thần Ngân Chân Quân vậy ta sẽ tặng ngươi một món đồ có thể khiến ngươi có sức mạnh đồ sát mười cái Thần Ngân Chân Quân.” Lạc Thiên nghe nàng nói không khỏi xìu cười khinh thường một tiếng rồi nói.
Nha đầu này trong đầu toàn huyễn tưởng những gì không đâu, chỉ là một cái Thánh Tôn con kiến hôi cũng đã nghĩ có thể đột phá chín cái Thần Ngân Chân Quân, mặc dù với thiên phú của nàng rất có thể làm được, cái này còn chưa kể những cơ duyên trong đó, nhưng mà với cái tính tình lười nhác của nàng vậy thì lại khác.
Phải biết một cuộc đời thoải mái và một cuộc đời lười biếng là hai điều khác nhau.
Khi xuống mồ rồi tha hồ mà ngủ!
“Ngươi nói thật sao.” Cơ Lang nghe hắn nói hai mắt không khỏi tỏa sáng lấp lánh nhìn lấy hắn, đôi mắt như phàm nhân đang nhìn thấy một ngọn núi vàng vậy.
“Đúng vậy, chỉ cần ngươi có thể đột phá tới cảnh giới đó vậy ta sẽ tặng ngươi một món đồ mà bất kỳ ai cũng muốn.” Lạc Thiên cười khẽ không quan trọng nói.
“Thành giao.” Cơ Lang gật đầu cười ha ha rồi đi ra khỏi phòng.
“Nha đầu này cũng thật là...” Nhìn thấy Cơ Lang rời đi Lạc Thiên không khỏi cười cợt một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.