Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 135: Yêu thú khốc liệt




“Lệ.” Cầm đầu Ma Tước lệ quát, theo đó vô số Ma Tước cũng lấy nàng làm mục tiêu lao tới, chúng hai mắt huyết hồng tựa như không giết được nàng thề không bỏ qua.
Tà nguyệt thấy thế tâm vẫn bình tĩnh lấy ra một cái kiếm, nàng dồn lực chém ra từng cái, mỗi một kiếm đều là đánh vỡ vạn pháp, chém đứt đại đạo. Nàng mỗi một lần chém đều sẽ biến mất tại chỗ, tựa như có thể lẩn trốn tất cả vậy.
Trong lúc nhất thời Tà Yêu gào thét, không gian một mảnh chiến trường như Ma Ngục.
“Tà Nguyệt thật mạnh.” Nhìn Tà Nguyệt chiến đấu Cơ Lang một bên thán phục nói, nàng tuy rằng biết Tà Nguyệt rất mạnh nhưng cũng không quá rõ ràng, hôm nay rốt cuộc đã được kiến thức.
Bình thường tuy rằng vẫn kém tỷ tỷ nàng một chút nhưng nếu Thần Thể Quy Thân vậy cũng không yếu hơn nơi nào, cái này có thể thấy được Tà Nguyệt mạnh dường nào.
“Đích thật, nếu nàng Thần Thể Quy Thân vậy cũng thuộc loại Chí Tôn trong tồn tại đỉnh cao.” Lạc Thiên cũng gật đầu tán đồng, phải biết nàng Tà Thiên Thần Thể còn chỉ có thể phát huy được bốn phần vốn có sức mạnh, nếu như Quy Thân rồi vậy thì càng kinh khủng, thậm chí nếu nàng vận dụng tốt vậy dù là đệ nhất thần thể Thái Sơ Thần Thể cũng không phải là không thể tranh phong.
“Vậy so với tỷ tỷ ta thì như thế nào.” Cơ Lang có chút tò mò nhìn hắn hỏi, nàng nhưng biết tỷ tỷ mình cực kỳ lợi hại đấy, không phải cái gì a miêu a cẩu đều có thể so sánh.
“Ta chưa thấy tỷ tỷ ngươi ra tay toàn lực, nhưng nếu Tà Nguyệt Thần Thể Quy Thân thành công vậy thì Tà Nguyệt có tám phần đánh bại tỷ tỷ ngươi.” Lạc Thiên trầm ngâm rồi nói, dù sao trên đời này có rất nhiều thần thể, nhưng không phải cái gì thần thể cũng có thể so với mấy loại vượt trội như Tà Thiên Thần Thể.
“Hừ.” Nghe Lạc Thiên làm thấp đi sức nặng của tỷ tỷ mình Cơ Lang khuôn mặt đen lại rồi hừ một tiếng, nàng rất muốn phản bác nhưng Lạc Thiên nói không phải là không có lý, chỉ là nàng làm sao có thể để hắn xem nhẹ tỷ tỷ mình, vì vậy hừ không thèm nói.
“Đừng không phục, tỷ tỷ ngươi tuy mạnh nhưng cũng không mạnh đi nơi nào, ở trong Chư Thiên này còn rất nhiều thiên kiêu mà không phải ai cũng có thể so sánh, quản chi Chí Tôn cũng vậy.” Lạc Thiên thấy nàng không phục thì chậm rãi nói, trong Thập Thiên còn có mấy bộ tộc có huyết mạch gần với huyết mạch khởi nguyên, bọn họ đệ tử đều là những tồn tại vô địch cùng cảnh giới, thậm chí còn có rất nhiều truyền thừa.
Năm đó hắn đã thuộc loại Chí Tôn trong cực hạn chiến lực nhưng cũng không dám nói mình là không có địch thủ, như vậy có thể thấy thấy được thời đó thiên kiêu nhiều như thế nào. Tất nhiên nếu Lạc Thiên năm đó Thần Thể có thể Quy Thân vậy thì chiến lực e rằng đã vượt qua Chí Tôn, vậy thì lại phải nói theo một nghĩa khác.
Bây giờ thời đại này, thế giới sắp tiến hóa lúc, cái gì cẩu tài, cái gì thiên tài không thể xuất hiện, nếu bây giờ đi ra đượng gặp một tên ăn mày có Thần Thể hay tiên thể gì đó thì hắn cũng không có cái gì ngạc nhiên, bởi vì thời đại này mọi thứ, mọi thiên tài đều có thể xuất hiện.
Tất nhiên đối với hắn mà nói bây giờ thiên tài cũng tốt, Chân Quân cũng được, nếu cản đường hắn đi lên đỉnh cao vậy thì chém là được rồi, hắn mới quản ngươi là cái gì người.
“Ầm.” Một tiếng, chỉ thấy Tà Nguyệt một cánh kích thiên, theo đó vô số ma tiễn như có thể đục thủng thiên khung, ma hóa cả trời cao đánh tới đám kia Ma Tước.
Sau một thời gian chiến đấu lúc bây giờ Ma Tước đã còn lại không tới bốn trăm con, hiển nhiên những con kia Ma Tước đã bị chém giết tới cặn bạ cũng không còn.
“Ác.” Ma Tước khẽ kêu, theo đó gần bốn trăm con Ma Tước hóa thành vô số hác quang rồi quấn lại với nhau theo đó cùng dung hợp lại với nhau.
“Lệ.” Một đầu to chừng trăm trượng Ma Tước theo đó xuất hiện tại không gian, nó ánh mắt đen nhánh đã đỏ ngầu nhìn Tà Nguyệt, hiển nhiên vì đồng loại bị chém giết hơn một nửa mà phát ra hung tính.
“Oành.” Nó hai cánh khẽ vỗ vi vi, lập tức hóa thành một vệt đen xuyên qua vạn vực, đâm thủng bát hoang lao về Tà Nguyệt, khí thế hung hãn bá đạo tựa như không giết được nàng thề không bỏ qua.
Đây là một kích tối hậu của nó, một kích này hoàn toàn vượt qua Thánh Tôn, hơn bốn đầu có cảnh giới Thánh Tôn Ma Tước hợp lại, như vậy có thể nghĩ nó mạnh như thế nào.
“Ầm.” Vệt đen cùng vô số ma tiễn va chạm vang lên một tiếng, cái này vệt đen mỗi nơi đi qua ma tiễn không thể gây tổn thương được nó, tất cả đều bị nghạnh sanh đụng vào rồi băng diệt.
Nhìn thấy kết quả Tà Nguyệt trong lòng khẽ cười khổ, nàng một mình độc chiến gần một nghàn con Ma Tước có cùng cảnh giới với mình, bây giờ có thể chém giết hơn một nửa, hơn nữa còn gắng gượng dùng bổn mạng chiêu thức của thần Thể, bây giờ sức mạnh cũng đã tiêu hao gần như sắp hết, đối diện một kích kia đánh tới nàng cũng không dám nói mình có thể đón đỡ được hay không.
“Aaa, Tà Nguyệt đã kiệt lực.” Cơ Lang một bên kinh sợ kêu lên một tiếng, nhưng kinh sợ thì kinh sợ nhưng nàng vẫn không đi lên giúp đỡ, hiển nhiên đang chờ ai đó làm tay chân đi lên ra tay.
“Được rồi.” Nhìn Tà Nguyệt đã kiệt lực Lạc Thiên khẽ than, có thể một mình độc chiến gần một ngàn con yêu thú sánh ngang cùng cảnh giới, như vậy đã thấy nàng rất mạnh rồi.
Vốn đang định dùng toàn lực để đón đỡ một kích kia tà Nguyệt bỗng nhiên ngẩn người ra rồi đứng im tại chỗ, bởi vì trước mặt nàng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cái bóng lưng, cái này bóng lưng không phải cao to nhưng nó như có thể vì nàng chống đỡ mọi thứ, tựa như thương thiên có sập thì nó cũng có thể vì nàng che chở vậy, nó là như vậy thân thuộc cùng xa lạ.
Chỉ thấy người tới một tay dơ lên, theo đó một luồng sức mạnh vô hình lan tràn ra không gian, cả mảnh này thời không cũng theo đó mà định trụ lại, vệt đen lấy bá đạo phương thức như có thể xuyên thủng không gian, đâm thủng bát hoang kia vậy mà trực tiếp bị định trụ.
“Tán.” Cuối cùng một tiếng nói vang lên, theo đó vệt đen kia lập tức tan biến trong thiên địa, nó tựa như chưa từng xuất hiện vậy.
“Đi thôi.” Lạc Thiên cũng không quay đầu lại chậm rãi nói với hai nữ rồi đi tiến tới.
Nhìn Lạc Thiên dơ tay đón đỡ một kích kia Tà Nguyệt hai mắt lóe lên một tia mê ly, năm đó cũng là như vậy, khi nàng sắp bị một vị Tôn Chủ công kích lúc hắn cũng là như vậy lập tức xuất hiện trước mặt nàng, cũng là như vậy dễ dàng dơ tay lên đón đỡ một kích kia, hình ảnh vừa rồi như mới hôm qua vậy.
“Hì hì, còn đứng đó làm gì, người đã đi rồi.” Cơ Lang nhìn Tà Nguyệt có chút mê ly nhìn Lạc Thiên thì cười trêu chọc nói, hiển nhiên nàng cũng đã nhìn ra được Tà Nguyệt đã bị Lạc Thiên khuynh đảo, chỉ là sâu trong nội tâm nàng thầm than đáng tiếc, bởi vì nàng biết Lạc Thiên địa vị cho nên muốn Tà Nguyệt có thể đến được bên cạnh Lạc Thiên vậy là điều rất khó, thậm chí đó là điều không có khả năng cũng nói không chừng.
Chỉ là nàng cũng không có nói cái gì, vì nàng không có quyền can thiệp mà cũng không dám đi can thiệp chuyện này, nàng biết Lạc Thiên có thể đem hai người đi tới đây đã xem như là nể mặt phụ thân nàng mặt mũi cùng với phần kia thẳng thắn thừa nhận muốn đi theo hắn, nếu không thì dù nàng có này nỉ thế nào thì hắn cũng chưa chắc đã đồng ý để nàng đi theo, chính vì thế bây giờ nếu nàng còn muốn can thiệp vào chuyện của hắn vậy thì hắn sẽ không để ý nàng thậm chí là trấn sát nàng cũng nói không chừng, dù sao cả hai cũng không phải là quá quen biết.
Tà Nguyệt nghe Cơ Lang nói thì khuôn mặt khẽ đỏ lên rồi hai nữ lập tức đi theo.
Ba người tiếp tục đi sâu vào vùng phế tích, tại đây mỗi nơi đi qua thỉnh thoảng gặp một số yêu thú còn sót lại vây kích, đáng tiếc một đường trên đều bị Lạc Thiên trực tiếp trấn sát.
“Những này yêu thú tại sao có thể tồn tại lâu như vậy.” Nhìn một đám lại một đám yêu thú cứ đi một đoạn là lại tới tấn công mấy người Cơ Lang có chút nhìn Lạc Thiên hỏi, phải biết đám kia yêu thú đều tới Tánh Tôn đỉnh phong là cao nhất, như vậy không có nghĩa chúng có thể sống lâu như vậy, vì nếu không phải Tôn Chủ vậy tuổi thọ của chúng phải có hạn mới đúng, dù sao Ma Thần Điện bị diệt đã từ kỷ nguyên giữa, thời gian đã rất xa xôi, Thánh Tôn không thể sống lâu như vậy được.
“Chúng không phải là những con yêu thú thời đại đó, chúng là hậu duệ của những con yêu thú ở thời đại kia.” Lạc Thiên nghe nàng hỏi thì chậm rãi nói.
“Tài nguyên ở đây không phải là đã bị lấy hết rồi sao, như vậy chúng làm sao có thể tu luyện tới Thánh Tôn đây?.” Cơ Lang nghe vậy thì càng nghi ngờ, phải biết tu sĩ hay yêu thú… đều cần tài nguyên mới có thể tăng lên cảnh giới, bởi vì theo nàng được biết dù mỗi ngày có hấp thu nguyên lực vậy thì dù có hấp thu thế nào thì tốc độ tu luyện cũng có hạn, như vậy cảnh giới sẽ không thể theo kịp tuổi thọ, như vậy chắc chắn chúng còn chưa kịp tu luyện tới Thánh Tôn thì đã bị tuế nguyệt diệt sát.
“Chúng là thôn phệ đồng loại mà sống.” Lạc Thiên vẫn chậm rãi trả lời, yêu thú có thể theo đó thôn phệ lẫn nhau mà tăng trưởng cảnh giới, cái này giống như một ngàn con yêu thú, khi chúng tu luyện tới thập giai lúc thì sẽ bắt đầu thôn phệ lẫn nhau, mà trong một ngàn con đó chỉ có thể có một con có thể sông sót, và con sống sót này sẽ vì những huyết nhục của đồng loại mà tăng lên cảnh giới.
Như vậy có thể thấy được ở yêu thú trong hoàn cảnh khốc liệt như thế nào, tất nhiên cũng có một số yêu thú có huyết mạch đẳng cấp cao như Thần Thú thì tốc độ tu luyện cũng sẽ nhanh hơn khi không cần tài nguyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.