Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 100: Quần ẩu




“Đích thật là như vậy.” Vô Phong cũng không nhiều lời thầm chấp nhận nói.
“Đã vậy trong đám các ngươi bên nào muốn tới trước đây?.” Tiến Kinh Nhân đạm mạc nhìn lướt qua mấy người chậm rãi hỏi, tựa hồ không quan tâm chút nào mình có bị vây công hay không vậy.
“Cùng chiến đi.” Vẫn trầm mặc Thăng Lão Lục chậm rãi nói một câu.
“Đã vậy thì chiến đi.” Vô Phong cũng không nói nhảm nhiều, theo hắn nói lúc hai vị trong tám vị có mười cái Thần Ngân lập tức biến mất, sau đó một cái vô hình không gian xuất hiện, khi nó xuất hiện lúc không gian rắn chắc hơn gấp trăm ngàn lần, nó tựa như có thể dam cầm lấy thập thiên, vây nhốt bất kỳ cái gì.
Cái này trận pháp là do tất cả những vị có năm đầu Thần Ngân trở xuống cùng lấy hai vị có mười đầu Thân Ngân hợp lực mà thành, chính vì thế dù có mười cái Thần Ngân đánh nhau cũng rất khó có thể để dư uy lan tràn ra cả đại lục.
“Giết.” Từ Đông đám người không nói nhảm nữa lập tức xuất chiêu, mục tiêu của họ là giết Tiến Kinh Nhân cùng phá hủy cái kia quan tài, nếu như không thể thành công vậy sau này bọn họ sẽ sống trong lo lắng, chính vì thế lần này bọn họ cực kỳ quyết tâm.
“Ầm.” Một tiếng, Từ Đông cùng Thăng Lão Lục lấy ra chân khí đánh tới, hai người đại đạo quấn lấy nhau, lĩnh vực hiện xuất, Thần Ngân khẽ rung, vừa ra tay là toàn lực, khí thôn thiên hà, vạn giới hủy tẫn đánh về Tiến Kinh Nhân đám người.
“Đánh.” Vô Phong cũng cuồng quát, đánh ra nhất kích tới Tiến Kinh Nhân, một kích Long đằng cửu thiên, quán xuyên vạn vực quét đãng bát hoang, không gian chỉ bị uy áp trụ lên thôi cũng đã bắt đầu tan võ.
Bên cạnh hắn cùng phía sau đám người cũng không nói nhảm cầm lên binh khí tìm tới đối thủ trực tiếp chém giết, trong lúc nhất thời cả Thập Thiên đều run rẩy, quản chi có trận pháp gia trì không gian cũng không thể hoàn toàn che khuất khí tức hạo hãn như quét ngang Thập Thiên kia.
“Ồ, vậy mà muốn vây công bọn ta trước, khinh thường bọn ta ít người sao?.” Nhìn từng kích lay động bát hoang khiến vạn linh run rẩy kia Tiến Kinh Nhân bình tĩnh khinh thường nói một câu.
“Chớ càn rỡ.” Một tiếng vang lên, Nguyên Vương Chân Quan một đao hoành không mà tới, mỗi nơi đi qua không gian đoạn diệt, thời gian trường hà như võ tan, tất cả đều bị đánh về hư vô, một đao kia cũng quán xuyên thời không mà tới.
“Oành.” Tiến Kinh Nhân người vác quan tài hai mắt thao thao bất tuyệt lam quang, từ hai mắt hắn trong đánh ra hai đạo thần quang mà ra, nó đánh thủng không gian tới thứ nguyên, tiếp đó va chạm vào gần mười kích toàn lực của mấy người Vô Phong cùng Từ Đông.
“Oành.” Thần Quang trực tiếp đánh lên tất cả công kích, theo đó một cái hố sâu không gian hiện ra nuốt lấy tất cả công kích.
Trong lúc nhất thời Thập Thiên sinh linh run rẩy, lòng người bàng hoàng, tất cả đều cảm giác như ngày diệt thế sắp đến vậy.
“Đây là Tôn Chủ cực hạn đánh nhau sao.” Tại rất nhiều môn phái ở Vô Cực vũ trụ trong, trực tiếp mở ra Kính Môn xem trận chiến không khỏi run lẩy bẩy nói, lúc Ma Uyên Cấm Địa nảy ra dị biến, Chân Quân chi uy tàn phát bừa bãi lúc bọn họ đã mở ra Kính Môn, hiển nhiên đoán được có Tôn Chủ cực hạn đánh nhau nên muốn mở xem xem, dù sao xem Tôn Chủ cực hạn đánh nhau nhưng trăm vạn năm khó cầu, chỉ là không ngờ lần này tụ tập vậy mà hơn sáu mươi vị Tôn Chủ cực hạn, trong lúc nhất thời vạn linh run rẩy, rất sợ Vô Cực vũ trụ bị hủy vì mấy người đánh nhau.
“Giết.” Vô Phong bên cạnh một vị Chân Quân cuồng quát, lập tức lấy ra một món thượng phẩm Cấm Bảo đánh ra một kích, một kích này vượt qua chung cực nhất kích của hắn, nó hóa thành một đầu Chân Long đánh tới, Chân Long long tức khí trấn bát hoang, vạn nơi đi qua vạn yêu phục bái, tựa như Long Chủ hàng lâm vậy.
Thấy vị kia Chân Quân lấy ra binh khí mọi người cũng lấy ra xuất kích, lập tức không gian đã bị tàn phá không chịu nổi lại lập tức bị đánh về nguyên điểm.
“Ăn ta một kích.” Vô Phong cuồng bá hét một tiếng, thoe đó từ không gian một tọa độ không thể biết được một hư ảnh chiến kích lao tới Từ Đông cùng Thăng Lão Lục đánh tới, một kích này mang theo sát phạt chi lực khiến đầu óc mọi người mê muội, mỗi nơi đi qua tinh thạch vẫn lạc, thiên vũ đảo loạn, tựa như một kích này bất cứ lúc nào cũng có thể đâm qua yết hầu của ngươi vậy.
Lần này chiến đấu không phải là cái gì hợp tác, mà là quần ẩu, chỉ cần một phương bắt lấy cơ hội vậy sẽ lập tức ra chiêu trấn sát.
“Hừ.” Thăng Lão Lục khẽ hừ một tiếng, năm ngón tay khẽ nắm, khi hắn nắm lấy bàn tay lúc như nắm lấy một cái thế giới, tựa như bàn tay này có thể ép diệt một thế giới vậy.
Theo đó một cái ngũ chỉ hiển hiện, cái này ngũ chỉ như có thể trấn áp tất cả, cái gì vô địch hạng người, cái gì bất bại Chân Quân đều bị trấn áp phần.
“Ầm.”Từng tiếng vang lên, mỗi một kích va chạm vào nhau, dư uy đủ diệt tẫn thiên địa.
“Vù.”Liền ngay mấy kích va chạm vào nhau lúc một luồng thần quang lại hiện ra, nó sáng chói khiến vạn linh không thể mở mắt, nó thánh khiết mà lại tà khí lẫm nhiên khiến lòng người dao động.
Nó lấy tốc độ nhanh tới mức vượt qua thời gian đánh tới Thăng Lão Lục, hiển nhiên bắt được điểm yếu của hắn nên lập tức nắm lấy cơ hội.
“Ngươi không được.” Từ Đông bên cạnh làm sao có thể để hắn thừa cơ đánh lén Thăng Lão Lục, lập tức cuồng hống một tiếng, thao thiên biển lửa như muốn đốt tẫn muôn dân, cả thiên không một mảnh đỏ sẫm.
Theo đó không gian bị đốt thành nham hỏa, thời gian đều bị mặc tan, “Oành” một tiếng, một con Phượng Hoành Lửa theo đó xuất hiện, “Lệ.” Nó khẽ kêu rên một tiếng, hai cánh khẽ kích, lập tức lấy tốc độ tuyệt luân vô bỉ đánh tới Thần Quang thánh khiết mà tà khí kia.
“Phượng Hoàng Thiên Hỏa.” Nhìn biển lửa diễn hóa ra một con Phượng Hoàng lửa kia mấy người có chút ngoài ý muốn.
Phượng Hoàng Thiên Hỏa là một loại xếp thứ năm trong các loại Dị Linh do thiên địa sinh ra, dị linh trong có rất nhiều loại, giống như Hỗn Độn Thiên Hỏa, Phong Hành hiên Hỏa, hay lại là Lôi Hành Chi Hỏa… trong đó mỗi loại đều có chi nhánh riêng của mình. Tu sĩ chỉ cần có được loại này Dị Linh vậy thì chiến lực trong cùng cấp đều sẽ có trợ giúp cực lớn, mặc dù không dám nói vô địch cùng cảnh giới nhưng cũng không kém nhiều.
Mà muốn luyện hóa loại này Dị Linh vậy phải Thánh Tôn trở lên mới được, bởi vì loại này Dị Linh đều rất cuồng bạo, phía dưới Thánh Tôn rất khó chịu đựng được.
“—Xiu xiu.” Từng thanh âm như có thứ gì bị lửa đốt, theo đó Phượng Hoàng Lửa trùm lấy thần quang, nó dần dần đốt cháy cái này thần quang.
“Lui ra trước đã.” Thấy quần ẩu không có kết quả gì Vô Phong mấy người khẽ liếc nhau lui sau mấy trăm dặm, mà những người theo họ cũng lập tức tụ tập lại một chỗ.
“Cũng tốt, không có đám ruồi quấy nhiễu, như vậy ta cũng nên thanh lý môn hộ.” Nhìn Vô Phong đám người rời đi Tiến Kinh Nhân nhìn Từ Đông cùng Thăng Lão Lục khẽ nói.
“Đúng vậy, đã đến lúc quyết định ai mới là chủ của Âm La Điện.” Từ Đông cũng không phản đối tự tin nói.
“Các ngươi lần này muốn giết bọn ta không phải là vì làm chủ Âm La Điện đi.” Tiến Kinh Thiên cũng không để ý thần thái Từ Đông mà nhìn bọn hắn khẽ nói. Phải biết mười cái Thần Ngân Chân Quân đối với quyền lực đã rất ít người hứng thú, tuy rằng Âm La Điện trong có vô số môn phái lệ thuộc nên hằng năm đều có rất nhiều tài nguyên chuyển tới, hơn nữa bên trong cũng cất dấu rất nhiều thứ, nhưng nếu Từ Thắng mấy người thật sự quy tâm vậy thì ban cho bọn họ cũng không phải là không thể, như vậy khả năng bọn họ phản bội duy nhất chỉ có một.
“Chân Quân mắt sáng như đuốc, bọn ta tới đích thật là vì thứ kia.” Từ Đông cũng không phủ nhận rồi chậm rãi nói ra đáp án của hắn, mặc dù không nói là thứ gì nhưng Tiến Kinh Nhân cùng Nguyên Vương lại biết được hắn nói tới thứ gì.
“Chuyện này các ngươi vậy mà cũng biết, thật là làm ta có chút ngoài ý muốn, nhưng đã như vậy các ngươi nên biết thứ kia kinh khủng tới mức nào, một khi vận dụng vậy các ngươi sẽ không có cơ hội sống.” Tiến Kinh Nhân có chút ngoài ý muốn nhìn Từ Đông rồi khẽ nói.
“Ta biết thứ kia rất kinh khủng, nhưng còn phải là do ai tới điều khiển mới được.” Từ Đông cũng không để ý nói, hắn nói tiếp: “Hơn nữa ở trong tay một người ngay cả Tôn Chủ cũng không phải thì có thể phát huy được mấy tầng uy lực của nó chứ.” Hiển nhiên vì lý do này nên bọn họ mới quyết định động thủ ngay lúc này, dù sao bây giờ khi người điều khiển nó vẫn chưa trưởng thành mà động thủ lúc là thích hợp nhất.
Một bên Vô Phong mấy người nheo mắt lại, tuy rằng không biết hai người nói tới thứ gì nhưng nếu sử dụng lúc có thể đinh giết mười cái Thần Ngân vậy không phải là thứ tầm thường, bọn họ cũng sẽ không tin hai người này là đang ở cùng nhau diễn kịch cho bọn họ xem, dù sao Chân Quân đều có phẩm tính của họ, cho nên rất ít người sẽ ngụy biện.
“Xem ra tham muốn đã làm các ngươi mờ mắt, như vậy hôm nay bản tọa sẽ trảm các ngươi cho bớt chuyện đi vậy.” Tiến Kinh Nhân nhìn hai người ánh mắt thần quang lóe sáng nói, mà nói xong lúc hắn đặt quan tài xuống, không chút nào lo lắng người nào sẽ phá hủy cái này quan tài. , dung hợp Phệ Thần Não,kết thừa ý chí viễn cổ! cầm trong tay trọng kiếm, tung hoành Bát Hoang

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.