Nhất Niệm Hy Oa

Chương 3:




4.
Cảnh sát Nhậm đang đứng thẩm vấn ai đó, thấy tôi xông vào thì cầm cốc giữ nhiệt bước ra.
“Sáng nay thấy cô chụp ảnh ở gần đường Phúc Minh. Cô có thấy vụ tai nạn ô tô gần đó không?”
“Tôi đến đây để nói với anh về vụ đó đây. Thám tử tư của tôi chính là người gặp tai nạn đó! Anh ta đã bị xe tông! Hắn đã làm chuyện đó!”
Sắc mặt cảnh sát Nhậm trở nên xấu đi. Anh ta đương nhiên biết tôi nói “hắn” là đang chỉ ai.
Lần này anh ta không còn mắng tôi ảo tưởng nữa mà đưa tôi vào thẳng phòng thẩm vấn trong góc để nghe.
Tài xế đinh ninh mình vẫn còn tỉnh táo, tốc độ lái xe cũng hoàn toàn ở mức cho phép, thậm chí anh ta còn đi chậm hơn nhiều so với tốc độ tối đa được quy định.
“Rồi đột nhiên xe của tôi lao đi! Tôi thậm chí còn không đạp chân ga! Thật đấy! Tôi cố gắng nhấn phanh nhưng không có tác dụng! Chiếc xe hoàn toàn mất kiểm soát!”
Cảnh sát Nhậm thì thầm:
“Chúng tôi đã kiểm tra dấu vết trên đường và cũng kiểm tra tốc độ của chiếc xe. Với công suất lúc đó, chiếc xe không thể chạy nhanh tới vậy được. Mọi chuyện giống như là... như là đã bị một thứ gì đó kéo lôi đi.”
“Khi đó chồng tôi đã búng ngón tay một cái.”
Cảnh sát Nhậm im lặng một lúc rồi liếc nhìn tôi.
“Chồng nhà chị quả thật chẳng coi định luật Newton ra gì nhỉ.”
“Cảnh sát Nhậm, đợi đã, hôm nay tôi đến gặp anh là vì có chuyện còn quan trọng hơn. Anh.. có thể đưa tôi đi khám thai sản được không?”
“Hả??”
Thế là sau khi anh ta tan làm, chúng tôi cùng nhau đứng bên ngoài khoa sản của bệnh viện nhân dân số 1.
Tôi bàn với anh ta: “Tôi có thể mượn thẻ bảo hiểm y tế của anh để dùng được không?”
Cảnh sát Nhậm hỏi lại: “Cô có chắc mình đang hỏi cái gì không?”
“... Chồng tôi có công ty y sinh mà, tôi quẹt thẻ của tôi chắc chắn hắn sẽ biết. Hắn đến bắt tôi về mất.”
Cảnh sát Nhậm trợn mắt, đi đến quầy đăng ký: “Khoa thai sản.”
Y tá kỳ quái nhìn anh ta: “Anh? Khoa thai sản?”
Anh ta đành phải kiếm cớ: “Cô ấy không có bảo hiểm y tế. Tôi có thể hoàn trả bằng thẻ của mình. Nhanh lên một chút, cám ơn.”
Cô y tá ý vị thâm trường quay qua hỏi tôi: “Em có chắc là mình muốn sinh con cho một gã keo kiệt như vậy không thế?”
“Không không không, chị hiểu nhầm rồi. Đứa bé không phải là con anh ta mà là con của chồng tôi. Chồng tôi đẹp trai lại giàu hơn nhiều. Chỉ là gần đây chúng tôi có chút khúc mắc cho nên tôi mới đến tìm ảnh thôi.”
Vẻ mặt cô y tá càng trở nên méo mó.
Cảnh sát Nhậm đưa tay bịt miệng tôi với vẻ mặt lạnh lùng. Cuối cùng thì cũng được vào khám, tôi nằm dài trên bàn siêu âm B.
Bác sĩ đang thao tác thì đột nhiên thốt lên một tiếng “fvck!”.
Tôi nhổm dậy lo lắng hỏi: “Sao vậy bác sĩ? Con tôi bị sao vậy?”
“Cô.. cô không có thai.” Bác sĩ lắp bắp nói: “Trong tử c ung của cô có thứ gì đó, lúc nhúc lại dày đặc.”
“Ôi mẹ ơi, là trứng côn trùng à?”
Một tia sét ầm lên trong đầu tôi: “Cái gì? Trứng côn trùng?”
“... hơn nữa, gan của cô.. cũng mất rồi.” Bác sĩ tiếp tục di chuyển máy siêu âm quanh bụng tôi với sắc mặt tái nhợt.
“Có vẻ như gan của cô đã bị chúng nó ăn hết rồi.”
Sau khi khám xong, tôi ngã ngồi trên ghế chờ bệnh viện, khóc.
“Hắn ta nhất định là đang làm thí nghiệm lên người tôi, ôi trời ơi, cái số tôi.. Chúng tôi đã yêu nhau nhiều năm như vậy mà hắn lại nỡ lợi dụng tôi làm chuột bạch. Thật độc ác! Hắn đã không còn yêu tôi nữa rồi! Hức.. hức..!”
“Giờ này rồi mà cô còn quan tâm anh ta còn yêu cô hay không à?” Cảnh sát Nhậm sốc luôn.
“Tình yêu cũng phải có điểm mấu chốt chứ chị gái à, chị bình tĩnh lại đi.”
“Hắn không còn yêu tôi nữa, tôi sẽ bị lũ bọ ăn thịt chết thôi!” Tôi gục lên ghế khóc òa.
“Lạc quan lên, sẽ luôn có cách thôi!”
Khi toi đang khóc thì có một giáo sư tóc bạc nhưng vẫn còn khỏe mạnh bước đến gần hỏi:
“Có phải là Nhậm Thiên Đường không?”?
“Cái gì? Tên anh là Nhậm Thiên Đường à?” Tôi nhìn cảnh sát Nhậm.
“Đúng, có chuyện gì vậy?” Cảnh sát Nhậm lạnh lùng bắt tay giáo sư, “Tôi là Nhậm Thiên Đường, còn đây là...”
“..Một bệnh nhân không muốn nêu tên.” Tôi nói nhanh.
“Trường hợp của cô rất đặc biệt, rất hiếm gặp. Tôi hy vọng có thể trở thành bác sĩ điều trị của cô.”
“Bác sĩ à, liệu tôi còn cứu được không? Tôi có hy vọng sống sót nào không?”
“Trên lý thuyết, tình trạng của cô hẳn là phải chết từ lâu ròi.” Giáo sư nghiêm túc đẩy kính lên, “Trong tử c ung của cô có rất nhiều ký sinh trùng. Chúng đang cướp dần đi chất dinh dưỡng của cơ thể mẹ, các cơ quan trong cơ thể cô cũng đang dần phân hủy để cung cấp năng lượng cho chúng.”
“Nhưng thật kỳ lạ là, cơ thể cô không hề có dấu hiệu sụt giảm các chức năng. Tất cả đều ổn, vừa kỳ lạ lại kỳ diệu.”
Tôi dấy lên một tia hy vọng:
“Vậy bây giờ tôi có thể phá thai được không?”
“Nhưng mẫu vật sống của những kí sinh trùng không rõ nguồn gốc trong bụng cô phải để lại cho tôi.”
“Được thôi, ông muốn thì cứ giữ chúng.”
Tôi nhớ lại tôi và Khương Thiên Kỳ đã yêu nhau mười năm, thế mà thứ hắn để lại cho tôi bây giờ chỉ còn một đám sâu bọ! Vừa mới nín được một lúc lại bắt đầu trào nước mắt.
Giáo sư bảo trợ lý đưa cho chúng tôi giấy đồng ý phẫu thuật:
“Anh này, xin hãy ký vào.”
“Không được, tôi không phải chồng cô ấy.” Cảnh sát Nhậm lùi lại một bước, “Tôi chỉ là cảnh sát giao thông đi ngang qua mà thôi.”
Tôi chộp lấy cây bút ký lên: “Mau phẫu thuật đi. CHồng tôi sẽ không đồng ý cho tôi phá thai đâu. Làm xong rồi thì hắn có muốn cũng chẳng làm gì được.”
Vì tình trạng này của cơ thể tôi có thể giúp giáo sư trích dẫn 10 SCI nên cuối cùng, chúng tôi đã quyết định vi phạm quy định phẫu thuật, lên bàn mổ ngay trong đêm đó.
5.
Dưới ánh đèn phẫu thuật, tôi bị gây mê nửa người, bên cạnh là giáo sư đang cầm dao mổ bụng tôi.
Đột nhiên, tôi cảm thấy ánh đèn trong phòng mờ đi.
Sau đó, một bóng đen xuất hiện giữa nhóm bác sĩ mặc đồ trắng.
- -Tóc dài thẳng, đeo khuyên tai, áo khoác da bó sát gợi cảm, nhìn thẳng vào tôi vô cảm.
Tôi thét lên,
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”
Giáo sư giật mình sợ hãi đến run cả tay:
“Sao tự dưng lại hét toáng lên như thế!??”
“Có người đứng phía sau ông kìa!!”
Giáo sư quay đầu lại, giật mình: “Làm sao cô vào được đây!!?”
Vừa dứt lời, một làn sóng khí mỏng manh tỏa ra, nổ tung khiến các nhân viên y tế đều bị lực lượng vô hình đó quăng ngã. Dụng cụ, máy phẫu thuật trong phòng thì đồng loạt nổ tung, tóe ra tia lửa.
Chỉ trong chốc lát, phòng mổ hỗn loạn, mọi người đều bất tỉnh, chỉ còn mình tôi nằm há bụng trên bàn mổ:
“Đừng tới đây!”
Tôi nhận ra cô ta! Chính là cô bạn gái vụng trộm sau lưng của lão chồng nhà tôi đây mà!
Ngày hôm đó, khi tôi ở tầng 4 tòa nhà kia, thứ mà tôi nhìn thấy chính là bộ da của cô ta và bộ da của chồng tôi, nằm la liệt trên sàn nhà!
Phớt lờ tiếng hét thảm của tôi, cô ta bước tới một cách duyên dáng, rồi sau đó đưa tay đút thẳng vào miệng tôi một cách nhanh - chuẩn - mạnh!
“AAAAAAAA!”
Tôi có thể cảm thấy bàn tay lạnh lẽo của cô ta đang quờ quạng bên trong cơ thể tôi, như thể đang cố tìm kiếm thứ gì đó.
Ngay khi tôi cảm thấy như sắp chết vì đau đớn, những xúc tu nhỏ xíu đột nhiên mọc ra từ vết thương của tôi!
Chúng lớn lên và di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc, trở nên dày và đỏ đậm nhanh chóng, vặn vẹo quấn lấy cánh tay cô ta.
Cô ả cau mày muốn rút tay ra, nhưng những xúc tu đang ngoe nguẩy đột nhiên siết chặt lại, trực tiếp vặn đứt cánh tay phải của ả trong tích tắc!
Đúng rồi! Cắt nó đi!
Tôi không biết lấy sức lực ở đâu ra lăn xuống khỏi giường bệnh, cố gắng lết ra ngoài mở cửa chạy ra ngoài kêu lên: “Cứu với! Cứu với!”
Không thể tưởng tượng nổi, cảnh tượng lúc đó thật sự quá khủng khiếp. Toàn bộ hành lang không có lấy một bóng người, bên ngoài trời đang mưa to, ánh sáng không thể lọt vào được.
Mà bản thân tôi thì đang bị mổ bụng, mở toang hoác ra, bên trong còn treo lủng lẳng một cánh tay phải bị mắc kẹt. Còn cô tình nhân của chồng tôi thì vẻ mặt u ám kinh dị đuổi theo, kéo lê theo cả cánh tay trái còn lại của mình!
Tôi bị chảy máu, mất máu quá nhiều, không thể chạy xa được vì vẫn còn thuốc mê trong người.
Chẳng bao lâu sau, tôi bị dồn vào chân tường, cả người ép chặt dưới cửa sổ ở cuối hành lang.
“Đưa cho tôi ti.nh tr.ùng của anh ấy mau!” Người phụ nữ lặng lẽ nói, từ từ tiến lại gần tôi.
<k hỉu sao nhma đọc đến đoạn này tự dưng lại buồn cười, thọc tay zô bụng ngta chỉ để lấy trung tình ga hả=)))))>
Tôi tức giận: “Tôi mới là vợ của anh ấy!”
Khoảnh khắc tiếp theo, cửa sổ phía sau lưng tôi đột nhiên bật mở, cơn bão dữ dội ùa vào.
Tôi quay đầu nhìn lên.
– Khương Thiên Kỳ mặc vest, đi giày da, vẻ mặt u ám, dừng lại ở khung cửa sổ tầng mười ba trong tư thế leo núi.
“Chồng ơi, cô ta uy hiếp em…” Tôi bật khóc ngay lập tức.
“Được rồi, đừng khóc.” Một tay anh ấy đưa ra xoa đầu tôi từ trên xuống dưới, tay kia đột nhiên đấm mạnh vào đầu người phụ nữ, trực tiếp đấm bay đầu cô ta!
Là bay thật đó! Đầu cô ta còn lăn lông lốc trên sàn gạch kìa!!
Sau đó tôi lại nhận ra rằng cô ta không hề bị chảy máu ở tay hay ở cổ!
Thi thể không đầu không hề bị ảnh hưởng gì, vẫn chạy nhông nhông rồi nhảy lên tấn công chồng tôi.
Chồng tôi liền dùng một tay bế tôi lên, tay còn lại nắm cổ cô ta ném văng ra ngoài cửa sổ, sau đó nhảy vào cơn bão và biến mất.
Quá đủ sự k1ch thích trong một ngày cho một người phụ nữ đang mang thai, tôi bất tỉnh cmnl!
Trong giấc mơ, tôi liên tục nghe thấy những âm thanh kỳ lạ. Nghe rất quen nhưng tôi không tài nào nhớ ra được là đã nghe ở đâu.
Sau đó, âm thanh đó biến thành một tiếng hét điên cuồng khiến tôi rùng mình tỉnh dậy.
Trước mặt tôi vẫn là hành lanh bệnh viện như cũ, nhưng lần này thì ngoài trời sáng rực, các bác sĩ đi tới đi lui.
“Cô Khương, cô ổn chứ? Cô Khương?” Bác sĩ gọi vào tai tôi.
“Tôi không khỏe lắm… bác sĩ đang mổ bụng tôi tôi thì có chuyện xảy ra nên vẫn chưa khâu lại được..” Tôi vừa khóc vừa kéo áo phẫu thuật ra.
Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra rằng, ngoài một ít máu ra thì trên bụng tôi không có một vết thương nào cả. Tất nhiên là cũng không có cả xúc tu hay tay chân bị cắt đứt gì đó.
Có phải tôi vừa mơ không?
“Mau gọi giáo sư tới đây, tôi có chuyện muốn hỏi ông ấy.. Vì sao ở đây ồn ào như vậy? Có chuyện gì xảy ra đúng không?”
Cả hành lang tràn ngập tiếng la hét chói tai. Giống như một cơn cuồng loạn tập thể.
Tiếng la hét, đập phá điên cuồng không ngừng nghỉ, tràn ngập khắp toàn bộ tầng mười ba, đến mức không thể nghe thấy tiếng nói chuyện bình thường.
Các bác sĩ nhanh chóng đưa tôi vào phòng bệnh, nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi:
“... Giáo sư đã không qua khỏi, ông ấy.. tất cả bọn họ ở trong căn phòng kia đều phát điê.n cả rồi.”
Tôi giật mình.
Điên?
“Khi chúng tôi bước vào phòng mổ, chúng tôi thấy mọi người đều nằm la liệt trên sàn, bàn mổ thì trống không. Chúng tôi đã tiến hành sơ cứu cho đội phẫu thuật, đến khi họ tỉnh dậy thì mọi chuyện đã như thế này rồi. Cô có biết chuyện gì đã xảy ra không?”
“Cô ấy không biết gì cả.” Cánh cửa bị đẩy ra, Khương Thiên Kỳ bước vào.
Hắn trông có chút chật vật, quần áo bị xé rách, người thì đầy máu, rõ ràng là vừa bước ra từ một trận chiến khốc liệt.
Hắn lấy chiếc khăn to từ tay bác sĩ, nhẹ nhàng lau mặt cho tôi: “Tốt rồi.”
Hắn luôn dỗ dành tôi như vậy. Nước mắt tôi lập tức chảy dài, nức nở:
“Rốt cuộc là chuyện gì..” Tôi khóc, đưa tay ôm lấy cổ hắn.
Chết tiệt, vừa đi đâu về mà bốc mùi quá vậy!
Mùi chua chua thật khó ngửi.
Nếu không phải tôi yêu hắn thì đã chạy mất dép từ lâu rồi.
Ngay lúc Khương Thiên Kỳ định đỡ tôi về nhà thì đội trưởng đội cảnh sát hình sự đột nhiên chạy vào phòng:
“Anh Khương, mời anh đi theo chúng tôi. Hiện tại chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ án gi.ết người.”
Tim tôi chợt run lên. Chuyện gì xảy ra vậy?
Cảnh sát đã phát hiện ra được chồng tôi rồi sao?
“Xin lỗi, các anh vừa nói gì?”
“Mới nửa tiếng trước, có người tìm thấy một bộ da người còn tươi trong thùng rác bên đường Hòa Hải.” Cảnh sát giơ ra một bức ảnh.
“Và camera giám sát đã ghi được cảnh anh đến chỗ đó.”
“Ý các anh là, tôi lột da người, sau đó vứt vào thùng rác?” Khương Thiên Kỳ cười ha ha, “Các anh đã lột da người bao giờ chưa?”
Các anh cảnh sát:?
“Đó là một nghề thủ công. Các linh mục người Aztec sẽ lột da người tươi vào mỗi dịp xuân đến và dâng nó cho thần mặt trời. Họ là những chuyên gia trong việc này đó. Cứ mười sáu giây là họ lột ra được một bộ da. Nhưng ngay cả với những người chuyên nghiệp như vậy, cũng cần ít nhất 2 người mới lột được một bộ da hoàn chỉnh. Mà tôi, hai giờ trước tôi đang mang túi của vợ đến Hankyu. Không phải tôi đâu.”
Tôi thì thầm: “Chồng à, anh thật hiểu biết.. Nhưng sao em thấy anh càng nói càng đáng nghi hơn vậy…”
Khương Thiên Kỳ cười nói: “Các anh nói tôi lột da người, vậy phần còn lại của cơ thể thì đi đâu rồi?”
Một cảnh sát trẻ chạy vào: “Những phần còn lại đã được tìm thấy!”
“Ở đâu?”
Vị cảnh sát nhăn mặt.
“Mau nói!”
“Nó.. bị mắc kẹt ở cột thu lôi trên nóc bệnh viện.” Anh ta ngập ngừng nói.
Sắc mặt của vị cảnh sát trưởng tái nhợt.
“Cho nên, ý của các người là tôi đến chỗ kia lột da người, sau đó ném da vào thùng rác, rồi lại mang theo phần còn lại treo lên cột thu lôi ở tầng 22 bệnh viện sao? Thật thú vị.”
Hắn quay sang vỗ nhẹ tay tôi, nói: “Chúng ta về thôi.”
Cảnh sát trưởng ngăn hắn lại: “Vậy máu trên người anh thì từ đâu mà đến?”
Khương Thiên Kỳ ngừng một chút: “Vợ tôi vừa rồi suýt chút nữa đã sảy thai.”
“... Anh chảy máu khắp người mà.”
Khương Thiên Kỳ choàng tay qua vai tôi: “Anh có vợ bao giờ chưa vậy? Anh có biết phụ nữ mang thai rất dễ bị chảy máu, nguy hiểm lắm không?”
Vẻ mặt của cảnh sát trưởng hơi thay đổi, anh ta quay sang hỏi y tá bên cạnh:
“Thật vậy à?”
“Chúng tôi cũng không biết tình huống cụ thể như thế nào, cô Khương là bệnh nhân của giáo sư Lâm, nhưng bây giờ ông ấy cùng mọi người đều phát điên cả rồi.”
Nhưng sự nghi ngờ của cảnh sát trưởng lại càng lớn hơn!
“Anh Khương, anh xuất hiện tại hiện trường án mạng và nói rằng máu trên người anh là của vợ anh, nhưng bác sĩ của vợ anh lại phát điên đúng lúc đó. Chuyện này không phải quá trùng hợp sao?”
“Có lẽ bọn họ đã nhìn phải thứ không nên nhìn. Nhận thức của con người có giới hạn mà, có khi không biết lại là phúc đó.”
Cảnh sát trưởng còng tay hắn lại.
Rõ ràng, anh ta không giống tôi, dễ dàng bị chồng tôi qua mặt.
Trước khi đi, Khương Thiên Kỳ tiến đến ôm lấy tôi,
“Giữ lại con.” Hắn thì thầm vào tai tôi, “chỉ cần có nó vẫn còn ở đây, nó sẽ bảo vệ em.”
Vừa nói, hắn lại vừa sờ bụng tôi theo thói quen.
Không biết có phải do tôi tưởng tượng ra không, nhưng mà…
Tôi cảm thấy bụng bầu của tôi có vẻ to hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.