Nhất Niệm Cửu Thiên

Chương 61: Cứng Chọi Cứng





Hoàng Phi Thanh ở xa trông bộ dáng trầm ổn, không còn thở không ra hơi của đối phương liền biết mình bị lừa, bản thân đã quá lơ là cảnh giác.Tiểu tử này vậy mà còn biết diễn kịch!Hắn cực kỳ tức giận.
Mắt đỏ ngầu dùng hết tốc lực theo hướng cũ trở về.
Mắt thấy Trác Phàm đang muốn thôn phệ nguyên lực của tam trưởng lão, hắn liền xông tới tấn công Trác Phàm.Không kịp thời gian thôn phệ hoàn toàn kẻ địch, Trác Phàm đành phải ném Lý Nguyên Anh ra cản đường Hoàng Phi Thanh còn chính mình lại lùi ra sau vài chục trượng.Đưa tay hất Tam trưởng lão không còn sức đánh tiếp sang một bên, Hoàng Phi Thanh cực kỳ khó chịu vì bị mắc lừa nói:“Hay lắm Trác Phàm, thì ra mục đích ngay từ đầu của ngươi lại là Tam trưởng lão.”“Không sai, Đới Thiên Hoằng chẳng qua phun vài cái khí độc ngán đường mà thôi không đáng để tâm.”Trác Phàm liếc mắt nhìn vị trưởng lão của Dược Thải Đường đang tức giận vì nghe hắn khinh thường phía xa một cái lại nói tiếp: “Duy chỉ có Lý Nguyên Anh thỉnh thoảng lại quấy rầy lúc giao thủ với hai ngươi làm ta ăn không ít đau khổ.
Ta biết ngươi đặc biệt muốn quấn lấy không cho ta tấn công hắn nên đành phải vờ đổi đối tượng làm ngươi phân nghi ngờ suy nghĩ của mình là sai.
Quả nhiên ngươi đã thật sự như vậy mà lao đến cản đường ta.”Hoàng Phi Thanh nghe được lời này không khỏi thở dài nói: “Đáng tiếc bổn công tử không nhìn ra mưu kế của ngươi nếu không thì Tam trưởng lão đã không nằm ở đây.”Khinh thường “hừ” một tiếng, Trác Phàm mở miệng nói: “Hoàng Phi Thanh, ngươi cũng quá đề cao bản thân mình quá rồi.
Tưởng đọc vài cuốn sách đế vương thuật là có thể nhìn ra ý đồ của người khác sao? Mưu kế của ta sao có thể dễ dàng nhìn ra như vậy?”Nghe những lời này càng làm Hoàng Phi Thanh tức giận quát lớn: “Ngươi đừng nghĩ mình thật sự đã chiếm được tiên cơ.” Vừa nói xong, Hoàng Phi Thanh lập tức ngưng khí đề thăng.
Từ trong người hắn, một tiếng rồng ngâm vang lên, mơ hồ ở trên trán còn có một ấn kí hình rồng.
Hắn phát ra khí tức cao hơn trước mấy phần, lực lương cơ thể cũng theo đó tăng lên.Âu Dương Phách ở trên cao nhìn thấy một màn này kinh hãi nói thầm: “Long mạch luyện thể.

Đây chẳng phải là quá trình thập tử nhất sinh hay sao? Hay cho Đế Vương Phủ được hoàng thất giao cho giam giữ một đầu địa mạch long hồn lại lén lấy ra dùng nó luyện thể.”Cái gọi là địa mạch long hồn chính là một phân long khí từ Phần Thiên Long Tổ phát tán ra, nhưng phàm giai lại không biết điều đó mà chỉ cho rằng đó là do thiên địa chi lực ngưng kết mà thành.
Mặc dù chỉ là một phần nhỏ không đáng kể nhưng nó ở thiên vũ đế quốc lại tượng trưng cho đế vương không hề dễ dàng hàng phục, trừ phi nó chủ động nhận chủ nếu không sẽ không ngừng bạo loạn, một khi có người muốn tiếp cận sẽ tấn công mãnh liệt.
Chính vì vậy, hoàng thất mới giao cho Đế Vương Phủ áp chế.Ở bên này, Hoàng Phi Thanh thực lực đột nhiên tăng mạnh, tà áo không có gió tự bay.
Cả thân hình hắn bành trướng lên một phần, từng thớ gân như càng lúc càng sáng lên làm Trác Phàm không tránh khỏi càng thêm ngưng trọng.
Hóa ra nãy giờ hắn chưa hề chiến đấu nghiêm túc.Trác Phàm không biết Hoàng Phi Thanh sau khi dùng toàn lực sẽ khủng bố cỡ nào liền ngưng thần đến cực hạn, nguyên thần dò xét không hề dung lại quét ngang khắp bốn phía.Đột nhiên Hoàng Phi Thanh biến mất, trước nguyên thần dò xét, Trác Phàm vội vàng nhảy tới trước né tránh một quyền đánh tới nhưng khi hắn chưa kịp tiếp đất thì tên kia lại lần nữa xuất hiện trước mặt tung cước đá vào hông.Tuy nói Trác Phàm có nguyên thần dò xét biết được đối phương sẽ đánh ở hướng nào nhưng tốc độ đối phương quá nhanh hắn hiển nhiên không kịp phòng thủ phút chốc đã rơi vào hạ phong.Hắc Bá Chí lúc này ở ngoài xa tự hỏi làm sao Hoàng Phi Thanh lại có tốc độ không thua gì Lý Nguyên Anh như vậy.
Thân là một luyện thể tu giả đương nhiên hắn biết muốn cường độ thân thể trở nên mạnh mẽ không cách nào khác phải bỏ qua tu luyện tốc độ.
Nhưng Trác Phàm cũng không kém, trước những đòn công kích như vũ bão của Hoàng Phi Thanh như hắn chỉ hơi rơi vào hạ phong hoàn toàn né tránh được những hiểm chiêu và chỉ bị sưng đỏ vài chỗ trên tay và chân khi ngạnh đỡ với kẻ địch.Hoàng Phi Thanh thấy liên tục hơn mười chiêu vẫn chưa thật sự gây thương tổn cho Trác Phàm liền cực kỳ tức giận.

Hắn đưa mắt nhìn sang Hắc Bá Chí còn đang đứng ở ngoài vòng chiến lườm một cái.
Không khỏi rùng mình một cái, Hắc Bá Chí cũng bắt đầu bay đến tham gia tấn công.Trác Phàm nhìn một màng này liền biết hôm nay mình không thể thắng được nên chui vào đám khói độc của Đới Thiên Hoằng.
Nhìn thấy hắn bay vào, lão ta không khỏi cười lạnh, độc vụ xuất ra càng lúc càng dày.
Đám người Hoàng Phi Thanh không dám lao vào theo chỉ bay lên không trung tìm kiếm thân ảnh của Trác Phàm không để hắn chạy trốn.Một lúc sau, Đới Thiên Hoằng nhận thấy có gì đó không đúng bèn thu hồi độc khí lộ ra Trác Phàm ở bên trong đang ngồi yên điều khí.
Điều này làm lão ta không khỏi ngơ ngác.
Từ bao giờ mà Thất Thải Vân La Chưởng của hắn lại không có chút tác dụng nào với người khác như vậy.Trác Phàm mở mắt ra có chút tiếc nuối nghĩ thầm: “Lão già này phát hiện ra nhanh quá.
Đáng tiếc chỉ mới hồi phục được một chút.” Hắn vận chuyển Hấp Tinh Đại Hóa Quyết vừa thôn phệ vừa tiêu hóa đám sương mù bảy sắc kia đã được một lúc, khí tức cũng điều hòa chút ít.Hoàng Phi Thanh sợ nhất chính là Trác Phàm lợi dụng độc khí hồi phục trong khi mình phải liên tục dò xét nhất cử nhất động của đối phương.

Nếu mình cũng tranh thủ hồi phục, Trác Phàm đương nhiên sẽ nhân thời cơ đó mà bỏ chạy.
Vì thế vừa nhìn thấy Trác Phàm, hắn liền ra hiệu cho Đới Thiên Hoằng không tiếp tục đánh chưởng pháp nữa để hắn có không gian tấn công.
Từ đây cục diện chỉ còn là Trác Phàm đánh với hai vị luyện thể tu giả.Mặc dù là như vậy, Trác Phàm vẫn không dám lơ là cảnh giác nhìn Hắc Bá Chí rút ra một thanh thiết côn dài hai thước to bằng cẳng chân rõ ràng là một thanh ngũ phẩm ma bảo.
Cầm binh khí khủng trên tay nhưng tốc độ của lão không hề chậm chút hơn chút nào lao thẳng đến Trác Phàm đập xuống.Một cái hố to tướng xuất hiện nhưng không có Trác Phàm ở đó.
Hắn đã nhảy sang một bên né tránh sau đó lợi dụng tốc độ mà tung cước đá vào hôm Hắc Bá Chí nào ngờ một côn vùa rồi không trúng lão ta liền quét sang ngang.
Trác Phàm nhìn ra được vội dồn trọng tâm vào chân trái nhảy lùi ra sau.Hoàng Phi Thanh tận dụng cơ hội đó chờ sẵn lao tới tung một quyền vào ngực đối phương.
Trác Phàm vừa mới đáp xuống không kịp chống trả liền đưa tay ra thành quyền cứng rắn chọi lại.“Đùng”Trác Phàm lùi lại tận mười bước nhìn Hoàng Phi Thanh cũng phụ thâno đảo lùi lại năm bước ngưng trọng.
Hắn không hiểu nỗi, thân thể đối phương được rèn bằng gì mà cứng tới nổi bản thân hắn trải qua Ngân Hà Kim Sa luyện thể cũng có phần không bằng.
Chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, thiết côn từ trên không lại đánh tới.Không thể không nói, sức mạnh của Hắc Bá Chí cực kỳ kinh khủng, thiết côn vung ra tạo thành những tiếng rít gió vù vù như cuồng phong vũ bão nhưng so về tốc độ hắn có phần kém xa Lý Nguyên Anh.Trác Phàm không lui về sau mà lại không ngừng áp sát.

Hắn biết càng tránh ra xa thiết côn vung lực càng mạnh bèn dùng tay ngắn đánh côn dài như một con rắn không ngừng luồn lách qua kẻ hở tiếp cận con mồi mà tấn công.Bị Trác Phàm áp sát, những đòn côn vung ra cảm giác như bị gượng gạo vô lực, Hắc Bá Chí chỉ đành dùng tay phải cầm côn, tay trái đưa ra thủ thế đỡ lấy những đòn tấn công hiểm hóc của đối phương nhưng không cầm cự được bao lâu đã bị Trác Phàm dùng một quyền đánh bay ra.Hoàng Phi Thanh lúc này đã lao đến như con mãnh hổ đang vồ mồi.
Trác Phàm thấy thế không những không lui mà cũng mạnh mẽ ứng chiến.
Hắn thật sự không tin so về lực lượng thân thể mình không bằng.
Quả nhiên hai quyền cứng đối cứng va chạm, mỗi người đều lùi một bước.Trác Phàm đã đoán đúng, trước kia hắn rơi vào hạ phong bởi vì lúc đó bị mất đà hoặc đối phương ra tay đánh lén không thể không thủ thế.
Sau một màn này, hắn đã tự tin hơn cười lớn một tiếng hô to: “Thật sảng khoái!” Rồi lao đến đánh tiếp.Hoàng Phi Thanh thấy đối phương muốn so lực lượng thân thể cũng lao đến.
Hắn dù sao cũng là nhị công tử của Đế Vương Phủ, ngoại trừ đại ca ra trước nay hắn chưa hề cho phép mình đánh thua trước bất kỳ một kẻ nào đồng trang lứa, ngay cả một vài vị trưởng lão còn bị hắn đánh cho trọng thương.
Lần này Trác Phàm đã thật sự chạm đến cái tôi của vị Đế Vương công tử này.Hai người lao thẳng vào đánh nhu như hai tên mãng phu, một quyền lại một quyền xuất ra làm bề mặt của đấu đài thoáng chốc đã xuất hiện vết nứt sau đó lan rộng thành một cái hố to.
Ở bên trong, đôi mắt của Trác Phàm lẫn Hoàng Phi Thanh đều đã đỏ ngầu nhưng không hề có dấu hiệu ngừng lại.Đúng lúc này, Hắc Bá Chí lại đem thiết côn nhảy tới đánh vào Trác Phàm làm hắn phải dừng quyền nhảy ra vì thế vai trái chịu một quyền nghiêm trọng của Hoàng Phi Thanh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.