Nhất Niệm Cửu Thiên

Chương 36: Tổn Thất Trở Về





Ngày hôm sau, thương thế của Trác Phàm cùng Đường Thiên Tiếu cơ bản đã được xử lí, Đường Thiên Tiếu đứng dậy ưỡng ngực hít một hơi thoải mái nhưng vết thương trước ngực làm hắn không khỏi nhăn mặt.
Đường Yên Nhi bên cạnh thấy cảnh này không khỏi cười khúc khích, khuôn mặt trắng sáng của nàng được ánh mặt trời chiếu xuống lại càng thêm lông lẫy khiến người khác nhìn vào không khỏi thầm kêu một tiếng “yêu nghiệt”.Trác Phàm cũng từ từ mở mắt, thương thế của hắn cũng không nặng lắm, sau khi phục dụng đan dược đã hồi phục tám chín phần.
Hắn nhìn Đường Thiên Tiếu nói: “Đường môn chủ, ngươi không thấy sự việc lần này có gì đó kỳ lạ sao?”“Trác tiểu hữu nói vậy là có ý gì?” Đường Thiên Tiếu nghe vậy cũng không khỏi nghi hoặc hỏi.
Đường Yên Nhi ở một bên cũng chú ý lắng nghe.“Việc lần này ngươi ra ngoài mời cao cấp luyện đang sư hẳn là rất ít người biết sao?” Trác Phàm hỏi“Đúng thế, lần này ra ngoài chỉ có Yên Nhi cùng đệ đệ của nàng biết, ngoài ra còn có các vị trưởng lão trong Đường Môn.
Ý người nói là…? Đường Thiên Tiếu trả lời sau đó như hiểu ra điều gì hỏi lại Trác Phàm.Trác Phàm gật đầu nói: “Đúng thế, ta nghĩ trong Đường môn có nội gián nếu không làm sao người của Dược Thải Đường biết mà phục kích ngươi.
Mặt khác, thời gian qua ngoại trừ đám người Dược Thải Đường cùng Hắc Phong Điện lên núi truy tìm ngươi lại không hề có bóng dáng của bất kỳ đệ tử nào của Đường Môn đến đây.”Nói tới đây, Trác Phàm đưa ba ngón tay ra nói: “Có ba khả năng xảy ra.
Thứ nhất những đệ tử khác đi chung với ngươi đã bị truy sát dọc đường không thể trở về đưa tin.

Nhưng điều này khả năng rất thấp bởi vì khu vực Huyết Vân Sơn cách không xa Đường Môn.
Thứ hai, lợi dụng lúc ngươi không có ở Đường môn chủ trì mọi việc người của thế lực khác bất ngờ đánh lén.
Nhưng điều này khả năng rất thấp, bởi vì người của hoàng thất đến đây tìm ngươi nên chắc hẳn là Đường môn không xảy ra đại sự gì, nếu không Kiếm Vân Sơn đã tới Đường môn duy truy thế cân bằng của bát đại gia tộc rồi.
Còn thứ ba, hẳn là những người khác được phái đi đều bị chặn lại hoặc bị giết chết dọc đường không thể đến đây tìm ngươi.
Mà bọn họ bị chặn lại hẳn là có người trong nội bộ thông báo.
Trong ba khả năng thì cái này là xác xuất lớn nhất.”Nghe Trác Phàm phân tích, Đường Thiên Tiếu khẽ gật gù, Đường Yên Nhi cũng dùng đôi mắt long lanh nhìn Trác Phàm hỏi: “Thế bây giờ phải làm sao hả sư phụ.”Hơi né tránh ánh mắt của nàng, Trác Phàm nói: “Ta cứ phải quay về trước đã, việc này bàn ở dọc đường sẽ tiết kiệm thời gian hơn.”Hai phụ thân con Đường Thiên Tiếu nghe vậy cũng gật đầu đồng ý sau đó ba người cùng nhau trở về.Tại nơi hội họp của Hắc Phong Điện, Hắc U Minh mặt mày trắng bệch quỳ trước mặt điện chủ báo cáo những việc xảy ra.
Từ việc bao vây Đường Thiên Tiếu đến việc vây bắt Trác Phàm.Nghe xong Hắc U Minh tường thuật, Điện chủ nổi lên sát khí, một luồng khí tức khổng lồ trong cơ thể không tự chủ phát ra làm Hắc U Minh đang sợ hãi không khỏi cảm thấy hít thở không thông.“Ngươi nói bốn vị trưởng lão đều bị Trác Phàm một mình giết chết?”“Đúng vậy thưa điện chủ.
Tuy thực lực hắn thấp nhưng mọi đòn tấn công của bốn vị trưởng lão đều như bị hắn nhìn thấu.

Lực lượng nguyên thần của hắn ta cảm giác còn mạnh hơn cả Thiên huyền cảnh” Nói tới đây, Hắc U Minh không khỏi lạnh người nhớ lại một đòn lúc trước của Trác Phàm“Phế vật! Đều là phế vật cả.
Lại để một tên nhãi nhép không biết từ đâu xuất hiện giết chết.” Điện chủ chửi ầm lên nhưng một lúc sau hắn lại hít một hơi như kiềm nén cơn giận dữ lại.“Cho người tận lực tìm kiếm hắn.
Mặt khác, Đan Hội sắp diễn ra rồi.
Ngươi thông báo cho tứ trưởng lão đến Minh Nguyệt Lâu tham dự đi”“Vâng!” Nói xong, Hắc U Minh đứng dậy cáo lui“Nếu không phải ngươi còn có chút tài trí thì ta đã xử lí ngươi rồi.” Điện chủ nắm chặt tay nói thầm trong bụng.
Kỳ thực hiện tại, trong Hắc Phong Điện có thể xem như một đám vũ phu không hề có đầu óc, chỉ còn mỗi Hắc U Minh được cho là mưu trí không thua gì Hắc Quỷ Hành.
Cho nên lần này chấp hành nhiệm vụ, hắn đặc biệt được Điện chủ ban cho ngũ phẩm ma giáp phòng thân nhờ đó mới cứu sống hắn một mạng.Một nơi khác ở Dược Thải Đường“Đùng”Một góc bàn làm bằng cẩm thạch bị Đường chủ đánh nát“Ngươi nói là bốn người canh giữ nửa năm trời mà không giết được hắn, còn bị tên Trác Phàm đang bị Hắc Phong Điện truy sát kia giết chết.
Hắn chỉ có đoạn cốt cảnh thôi đấy, lũ phế vật các ngươi còn làm được việc gì?” Hắn tức giận chửi ầm lên.Một người khác ngồi ở bên cạnh Đường chủ thấy vậy lên tiếng: “Đường chủ bình tĩnh, bây giờ có nói gì thì cũng muộn rồi.

Mặt khác, Đan Hội đang tới gần, lần này có sự giúp đỡ của Đế Vương Phủ chắc chắn sẽ lấy được hai loại võ kỹ kia dân lên cho Phủ chủ lập công.”Nghe nói thế, Đường chủ Dược Thải Đường mới hòa hoãn một chút nói: “Được rồi, lần này Đan Hội mở rộng ra khắp thiên vũ đế quốc nhưng chắc chắn quán quân vẫn là Dược Thải Đường chúng ta như mọi khi.
Lục trưởng lão, ngươi cùng với Đới Ngọc Thạch đến đó tham dự đi.”Một lão nhân vội vàng đứng lên đưa đôi tay có chút phụ thâni sạn chắp lại nói: “Đường chủ yên tâm, cả thiên vũ này không còn luyện dược sư nào có thể ngang hàng với Dược Thải Đường của chúng ta cả.
Ngài cứ đợi tin vui của ta cùng đồ đệ đi.”Đường chủ nghe thế khẽ gật đầu nói: “Cho người tìm kiếm tung tích của Trác Phàm đem về đây.
Ta muốn đích thân xử lí hắn.
Còn ba người các ngươi làm nhiệm vụ không những không hoàn thành còn tổn thất một vị trưởng lão đáng phải chịu trừng phạt.
Các ngươi tự giác đến hình đường để chịu phạt đi.Những người khác nghe vậy không khỏi rùng mình, chỉ đành cầu phúc cho ba vị trưởng lão ngày mà thôi.
Hình đường là nơi phán xử những tên mang trọng tôi.
Ở đó, bọn chúng phải chịu hàng đống loại hành hạ, điều đáng sợ chính là trong quá trình chịu phạt chúng sẽ bị phong tu vi.Ba vị trưởng lão tuy kinh hãi nhưng cũng không dám cãi lời liền vội vàng cáo lui thực thi mệnh lệnh.Bên trong hoàng cung, hoàng đế đang ngồi đánh cờ với Kiếm Vân Sơn.

Tâm trạng ông ta như đang rất vui vẻ, thi thoảng còn vuốt râu mỉm cười.“Viên minh châu của trẫm càng ngày càng sáng chói, cứ để hắn tiếp tục phát triển một thời gian nữa đi.” Hoàng đế mỉm cười nói với Kiếm Vân Sơn“Hắn đúng thật là rất có tài, nếu không phải hắn theo ma đạo thì e là ngay cả ta cũng muốn thu nạp hắn làm đồ đệ.” Kiếm Vân Sơn thở dài cảm thán.Không khỏi ngạc nhiên, hoàng đế nhìn Kiếm Vân Sơn như đang muốn xem hắn nói thật hay không nhưng cuối cùng vẫn không tìm được chút giả dối nào trong đó.
Không khỏi thở dài, hoàng đế nói: “Thật không ngờ ngay cả Kiếm hộ vệ cũng bắt đầu muốn thu đồ đệ.
Ngay cả tam hoàng nhi của ta quỳ gối ba năm chỉ được ngươi miễn cưỡng truyền thụ vài chiêu chứ không nhất quyết nhận làm đồ đệ a.
Không biết Trác Phàm này rốt cuộc có tài cán gì.”“Hoàng Thượng không cần nói thế, trước sau gì hắn cũng sẽ gặp lại người mà thôi.” Kiếm Vân Sơn nghe hoàng đế nói thế liền cười trả lời.
Hắn thật sự muốn tìm một người thừa kế y bát.
Nhưng những tên được cho là thiên tài lại không làm vừa mắt hắn nên những năm qua hắn ta luôn không nhận đệ tử.
Bởi vì Tam hoàng tử chân thành bái sư nhưng vẫn chỉ được hắn chỉ điểm một chút.
Tam hoàng tử cũng vì điều này mà chỉ gọi hắn là “lão sư” thay vì “sư phụ”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.