Nhất Niệm Cửu Thiên

Chương 196: Bồi Luyện





Trác Phàm vừa trở về động phủ của mình thì đã thấy Chu Trọng đang ngồi nghỉ ở đó bèn chạy đến hỏi han.
“Thế nào.
Luyện không không tệ chứ?”Chu Trọng nhìn vế bỏng nhẹ trên cánh tay của mình không cấm thở dài nói: “Đại trận dù sao cũng chỉ là một vật vô tri.
Không người khống trận cũng chỉ có bao nhiêu đó.”Trác Phàm nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.
Trong chiến đấu thiên biến vạn hóa, người nào mà chẳng biết tận dụng thế mạnh để tấn công lại còn biết hoa ngôn xảo ngữ khích tướng đối phương, kỳ chiêu vô số.
Hắn chẳng phải năm xưa yếu kém cũng bắt đầu từ đó hay sao?Hiện tại Trác Phàm đã trở nên cường đại, ít nhất là, tất cả đệ tử trong Thiên Ma Tông này đều không phải đối thủ.
Việc dùng trí não để đánh nhau đã không còn cần thiết nữa.
Có điều đối với Chu Trọng mà nói vẫn cần phải có, trừ phi hắn có thực lực mạnh mẽ như Trác Phàm.“Được lắm.
Nếu như cảm thấy bát cấp đại trận này không phù hợp thì để ta giúp ngươi bồi luyện.” Trác Phàm sảng khoái nói.“Ngươi?” Chu Trọng nghi hoặc hỏi lại.“Thế nào? Ta không được hay sao?”Không khỏi trợn trắng mắt, Trác Phàm hôm nay đặc biệt có hứng muốn cùng hắn luận đấu một hồi.
Thế mà đổi lại lòng tốt của mình, Chu Trọng lại còn nghi vấn đủ điều làm hắn cảm thấy hơi khó chịu.“Không không! Trác Phàm ngươi hiểu sai rồi.

Ý của ta là ngươi cường đại như vậy, ta một chiêu còn không đỡ nói lấy gì mà luận đấu a.”Chu Trọng quơ quơ cái tay thất thanh nói.
Thời gian vừa qua hắn đã chứng kiến Trác Phàm ra tay hạ sát không biết bao nhiêu đệ tử, có bấy nhiêu vô tình.
Hiện tại lỡ đâu làm hung thần phật lòng thì hắn dù có là bằng hữu của Trác Phàm đi nữa cũng khó mà giữ mạng cho nên vội vàng giải thích.Trác Phàm nghe thế bĩu môi nói: “Đúng là ngươi có hơi yếu.
Như vậy ta liền không đánh trả, chỉ cần ngươi có thể đánh trúng ta một quyền liền tốt.
Viên đan dược này sẽ tặng cho ngươi.”Trác Phàm lấy trong người ra một bình đan dược đưa ra trước mặt đối phương.
Ánh mắt của Chu Trọng không hề rời khỏi nó, cứ dán chặt vào tò mò hỏi: “Cái này không phải là thập phẩm đan dược nữa chứ?”“Cái gì mà thập phẩm đan dược.
Nó quý hiếm bao nhiêu ngươi có biết không.
Đây chỉ là thất phẩm thôi, cao hơn thì không có.” Trác Phàm vừa dứt lời lập tức bay đi.“Thất phẩm cũng được! Thất phẩm cũng được a.”Chu Trọng sợ Trác Phàm đổi ý lập tức đáp ứng.
Thất phẩn đan tuy không bằng thập phẩm nhưng hắn từ trước đến này cũng chỉ từng dùng qua vài viên.
Đồ vật như vậy hiển nhiên là vô cùng hiếm có, sao có thể bỏ lỡ.Chiến ý trong đôi mắt phát lên, Chu Trọng toàn thân hưng phấn đứng dậy bay đến bãi đất trống nơi Trác Phàm đã dừng chân sẵn ở đó.Nhìn đối phương tùy ý phất tay ra hiệu bắt đầu, đôi mắt Chu Trọng ngưng lại, khuôn mặt nghiêm túc chưa từng thấy lập tức đạp chân dùng lực phản chấn bay đến.“Quá đơn thuần.”Chu Trọng là một luyện thể tu giả lấy cận chiến làm thế mạnh.

Trác Phàm làm sao để cho đối phương toại nguyện, không cần dùng đến Mê Tung Quỷ Ảnh bộ tốc độ của hắn cũng dã rất nhanh.Nhìn Chu Trọng bay đến, Trác Phàm xùy cười một tiếng hai chân cũng bắt đầu động, cước bộ lui về phía sau hai bước kéo dài khoảng cách với đối phương.Thế nhưng đúng lúc này, thân ảnh của Chu Trọng đột nhiên mờ ảo hóa thành hai cái không phân biệt trái phải tiến tới.“Huyễn ảnh sao? Có ý tứ.”Trác Phàm hơi bất ngờ liền mở miệng tán thưởng một tiếng.
Trong vòng hơn nửa năm đã có thể tu luyện Mê Tung Quỷ Ảnh bộ đến mức tạo ra phân thân đủ thấy thiên phú của Chu Trọng cao đến nhường nào mặc dù không bằng những người khác nhưng cần cù bù thông minh hiện tại hắn đã được đền đáp.Một tay ngưng tụ hỏa diễm, Trác Phàm không chút do dự đánh ra một cái hỏa cầu bay thẳng về phía tên “Chu Trọng” ở bên trái.
“Bùm” một tiếng, cái phân thân kia lập tức bốc hơi để lại chân thân của Chu Trọng thật sự hiện lên vẻ kinh hãi lớn tiếng mắt chửi.“Trác Phàm.
Ngươi không giữ lời.
Rõ ràng là nói không đánh trả cơ mà?”“Ta cũng không có đánh trúng chân thân của ngươi a, tiếc ghê.”Trác Phàm trào phúng nói làm Chu Trong không khỏi tức lộn cả ruột.
Nếu như lúc nãy mà đánh trúng hắn thì e rằng bây giờ đã hóa thành tro.Vừa nhìn hai cái phân thân kia, Trác Phàm liền đoán được đối phương chẳng qua chỉ mới đạt đến chứ chưa hoàn toàn thành thục.
Dưới thần thức cường đại của hắn mấy trò ảo ảnh chẳng qua là trò con nít mà thôi cho nên đòn vừa rồi cũng không phải là đánh bừa.Chu Trọng dĩ nhiên không biết điều này còn tưởng đối phương cố ý ra sát chiêu liền rụt rè ngưng trọng không dám đánh tiếp.
Trác Phàm thấy thế khinh thường nói: “Chỉ mới một cái hù dọa nhỏ liền mất đi chiến ý sao? Như vậy thì ngươi nên từ bỏ cái chức tinh anh đệ tử đi.
Song Long Đại Tái sắp tới chỉ tổ bỏ mạng oan uổng mà thôi.”Lần này Chu Trọng nhìn ra đối phương kích tướng nhưng không thể không nói, những lời này của Trác Phàm không hề giả chút nào.

Song Long Đại Tái tranh chấp tựa hồ còn quyết liệt hơn ở đây.
Thiên tài của mọi tông môn đều tụ tập đông đảo thi đấu, ai cũng là thiên kiêu lại sinh tử vô luận cho nên cái chết luôn kề cạnh cũng dễ hiểu.Chiến ý lần nữa dâng trào, Chu Trọng hai chân sử dụng Mê Tung Quỷ Ảnh bộ tiếp cận sau đó hét lên một tiếng trợ uy đem đại quyền phóng ra.Tiếng gió bên tai rít gào, Trác Phàm nhìn quyền phong uy lực bay đến liền đem tay đỡ lấy.
Với kỳ lân tý, một chút lực đạo này đối với hắn không có bao lớn tác dụng.
Thế nhưng còn chưa chạm nhau, Chu Trọng đột nhiên biến chiêu, cánh tay vốn dĩ nắm lại đột nhiên bung ra luồng vào cánh tay hóa thành trảo giữ chặt lấy Trác Phàm.“Đây là!”Khuôn mặt Trác Phàm toát ra vẻ ngạc nhiên hiếm thấy.
Hắn không ngờ Chu Trọng lại có thể trong quá trình tấn công mà biến đổi chiêu thức từ mạnh mẽ cứng rắn sang mềm mại uyển chuyển.
Mà lại đòn này chính là năm xưa Triệu Nguyên Chỉ dùng để đối phó với hắn ta.Trác Phàm cũng biến đổi bộ pháp, dùng lực mạnh mẽ hất tung cự trảo của đối phương còn chính mình nhảy ngược ra sau một vòng.Khuôn mặt không khỏi co giật, Chu Trọng hít sâu một hơi cố gắng kiềm chế cơn đau từ cánh tay mình truyền đến.
Hắn làm sao có thể ngờ lực đạo của Trác Phàm lại mạnh mẽ đến như vậy, ngay cả Cầm Nã Thủ khóa chặt cánh tay cũng bị đối phương dùng cách thô bạo nhất phá vỡ.Co duỗi cánh tay một chút, Chu Trọng lại lần nữa đánh ra, thế nhưng Trác Phàm lại đột nhiên ra hiệu dừng tay làm thấy bất ngờ hỏi: “Sao thế.
Không đánh nữa à?”“Không phải là không đánh nữa mà là ta cảm thấy ngươi không có dùng toàn lực nên chả thú vị gì cả.” Trác Phàm lắc đầu nói.“Sao có thể, từ nãy đến giờ ta đều dùng tất cả thực lực của mình để đánh với ngươi a.”Chu Trọng cảm thấy khó hiểu.
Một đối thủ cường đại như vậy hắn làm so có thể nương tay cho được.
Dùng hết sức còn không đánh trúng được Trác Phàm nói chi là giữ sức.Trác Phàm lắc đầu liên tục nói: “Ta nói không phải là về công lực của ngươi mà là thứ ngươi đang thiếu.”“Ta thiếu cái gì?”“Sát ý!”Nhìn thấy Chu Trọng còn mơ hồ, Trác Phàm bình tĩnh giải đáp: “Trong lúc chiến đấu ngươi không hề có ý định ra sát chiêu với ta cho nên lực đạo không phát huy hết mức.
Muốn như vậy thì phải xem đối thủ như một tên tử địch, ngươi sống ta chết mới được.”“Nhưng mà ngươi không phải kẻ địch của ta.”“Ngươi làm sao lại biết không phải.
Hiện tại ta liền đem giết ngươi ở đây thì sao?”“Cái gì, không thể nào.”Trác Phàm không tỏ ý kiến nói tiếp: “Hiện tại có thể không phải nhưng về sau chưa chắc.

Ngươi làm sao biết người thân cận bên mình có phải là kẻ địch hay không? Tốt nhất là không tin vào bất kỳ một ai cả, chính bản thân mình vẫn là đáng tin nhất.
Nếu như chỉ đơn giản tỷ thí thì không sao, giả sử ta có sát tâm thì lại khác.”Vừa dứt lời, toàn thân Trác Phàm nổi lên hắc khí, uy áp tỏa ra làm Chu Trọng hô hấp không đều cảm giác cứ như bị một tòa thiên thạch đè ép.
Thật sâu bên trong tâm thần hắn cảm nhận được sát cơ khủng khiếp từ đối phương.Thu lại khí tức, Trác Phàm chậm rãi nói tiếp: “Ngươi thấy đó, ta có thể thu phóng sát khí tùy ý.
Như vậy khi ở bên cạnh khi ngươi không chú ý ta liền ra tay thì thế nào? Cho nên ngươi cũng không thể hoàn toàn tin tưởng ta.
Mà lại vừa nãy uy áp chắc ngươi cũng cảm nhận được sát cơ.
Như vậy chính là vừa tăng mình giảm địch khí thế hỗ trợ chiến đấu.”Chu Trọng không thể chối cãi được.
Quả thật lúc nãy hắn cứ tưởng Trác Phàm sẽ ra tay giết mình bị dọa đến tay chân mềm nhũn.
Khi nghe được lời này, hắn lại lần nữa gãi đầu nói: “Thế nhưng ta coi ngươi là bằng hữu, làm sao có thể phóng ra sát khí cho được?”“Rất đơn giản, cứ xem ta như là kẻ thù của ngươi.
Thử nhắm mắt lại tưởng tượng lúc xưa đệ đệ ngươi là do ta giết đi.”Chu Trọng gật đầu, lập tức nhắm lại hai mắt của mình cố gắng tưởng tượng ra bối cảnh như thế.
Chỉ một lúc sau song đồng đỏ bừng đột nhiên mở ra, tơ máu dày đặt nhìn về phía Trác Phàm, một luồng sát khí mắt đầu bùng lên dữ dội.Gân xanh trên trán nổi lên dày đặc, cánh tay tựa hồ của to lên, khí thế từ Chu Trọng phát ra so với lúc trước còn mạnh mẽ hơn mấy phần.
Hắn nhắm thẳng vào Trác Phàm điên cuồng công kích..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.