Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 70: Thời gian hành động (hạ) – Gánh nặng đường xa (thượng)





Bang chúng thét to hưởng ứng, tề tâm hiệp lực khống chế cánh buồm đi về phía nam.
Long Ưng bắn ra mũi tên thứ hai, trúng vào cột buồm một thuyền chủ khác. Chẳng những xa gấp đôi so với mũi tên bình thường, mà độ chính xác không thể nào tin được. Phải biết thuyền hai phe địch ta đều đang di chuyển với tốc độ cao, cũng không phải là bia ngắm cố định. Bắn trúng mục tiêu được như Long Ưng đã thay đổi vị trí tính toán của song phương. Nếu không phải thần tiên thủ chắc chắn không thể làm được.
Phải biết rằng Long Ưng đang gánh vác toàn bộ tính mạng của những người trên thuyền. Tinh thần hắn một lần nữa tiến vào cảnh giới Ma cực, cũng không phải dùng mắt để nhìn mà là dùng trực giác để nắm giữ. Người bình thường không thể làm được.
Ba chiếc thuyền địch đổi hướng đuổi theo. Đối với bọn họ, hỏa tiễn không thể tạo thành bất cứ tổn hại nào.
Ầm!
Cánh buồm của thuyền địch bị hỏa tiễn đốt, nhất thời chật vật không chịu nổi.
Còn hỏa tiễn địch nhân bắn tới vẫn còn cách thuyền của bọn họ đến hai ba trượng, không thể tạo thành uy hiếp.
Cả đám Trịnh Công hoan hô ủng hộ, không ngại làm chân chạy việc.
Con thuyền ngoặt thành hình cung lớn, nhanh chóng cập bến bờ nam.
Nó chuyển hướng cập bến ngược dòng, biến thuyền địch thành cái đuôi phía sau.
Ầm ầm ầm!
Tất cả cột buồm của thuyền địch đều bị lửa đốt cháy. Tốc độ của con thuyền bị giảm bớt.
Long Ưng ngừng bắn tên.
Giờ phút này, điều hắn muốn làm nhất chính là nhảy lên thuyền địch đại khai sát giới. Hắn không ngại giết cả phụ nữ và trẻ con, vì giết thêm một người thì thế gian có thể giảm trừ đi một tai họa. Còn có một nguyên nhân khác hắn không chịu thừa nhận, chính là điều này làm thỏa mãn ma tính của hắn, khiến cho tâm trạng hắn không bị áp lực.
Nhưng, như vậy thì thân phận thật sự của hắn không thể che giấu. Ai cũng biết Phạm Khinh Chu sẽ không lợi hại như vậy.
- Phạm tiên sinh!
Long Ưng quay đầu nhìn lại, thấy hai đạo cô xinh đẹp đang đi đến đằng sau hắn. Hai đôi mắt đẹp lóng lánh phát quang, dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn hắn.
Người lớn tuổi hơn là Minh Huệ nói:
- Sư tôn bảo chúng ta tới xem có giúp được gì hay không.
Minh Tâm cười nũng nịu, mắt đen lúng liếng giống như đang nói “thuyền đã đi xa mà sư tỷ còn đòi giúp đỡ”.
Trong năm người, đặc biệt là Trịnh Công và Chiêm Vinh Tuấn đều ngây ngốc đến thất điên bát đảo.
Tàu chở khách một lần nữa trở lại tuyến đường an toàn, đi ngược dòng nước. Thuyền địch phía sau đã trở thành ba đống lửa, chẳng khác nào ba ngọn nến trên dòng sông rộng lớn.
Thê thiếp của Vương Dục hưng phấn đứng đằng sau mọi người, mừng rỡ nói:
- Không thể nào? Tất cả đều do Phạm huynh làm?
Long Ưng nhắc nhở:
- Nhớ rõ sau khi đến Thành Đô thì nên nói thế nào. Còn chuyện năm vị huynh đệ của ta vào thành, tất cả đều nằm trên tay Vương đại nhân đấy.
Cả thuyền vui mừng. Một đêm rốt cuộc đã trôi qua. Thuyền chỉ còn cách Thành Đô nửa canh giờ mà thôi.
Long Ưng đang đứng nói chuyện với Lý Thanh Huy ở đuôi thuyền. Tiểu tỳ vâng mệnh Vương Dục mời hắn vào trong khoang. Long Ưng bàn giao lại một số việc cho Lý Thanh Huy, sau đó đi gặp Vương Dục.
Vương Dục đang ở một mình trong phòng, cả người thần thái sáng láng, giống như biến thành một người khác. Sau khi ngồi xuống, y nói:
- Không dối gạt Phạm huynh, lần này ta đến Thành Đô cũng không phải là một hành trình bình thường mà là nhận một nhiệm vụ đặc biệt.
Biết y là một trong những người mưu trí của Đãng Ma Đoàn, Long Ưng sớm hiểu y không đơn giản, liền gật đầu nói:
- Ta hiểu mà. Xem ra đã có người tiết lộ, đúng không?
Vương Dục thở dài:
- Số lần ta xuất hiện rất ít, nhưng cũng đã khiêu khích sự cảnh giác của địch nhân. May mà lần này có Phạm huynh ra tay, nếu không thì đã sớm chìm dưới đáy sông rồi. Nhưng bây giờ trong rủi có may, bốn người còn sống, là phúc của Đại Chu.
Long Ưng trong lòng hơi động, vội hỏi:
- Phải chăng Vương đại nhân nhận được mật dụ của Thánh thượng?
Vương Dục ngạc nhiên nói:
- Làm sao Phạm huynh đoán được?
Long Ưng thầm nghĩ, có cái gì khó đoán đâu. Võ Chiếu muốn đối phó Đại Giang Liên, đương nhiên muốn chính quyền địa phương bỏ công sức. Mà Vương Dục thì lại có kinh nghiệm đối phó Ma Môn. Là người thật sự lý tưởng của thế lực thần bí ứng phó Đại Giang Liên.
Hắn liền nói tránh đi:
- Vương đại nhân tìm tiểu đệ có gì chỉ giáo?
Vương Dục nói:
- Bởi vì ta nghĩ đến một kế hoạch rất đặc sắc, nhưng phải có một nhân vật cao minh như Phạm huynh tương trợ thì mới thực hiện được. Nếu không sẽ biến khéo thành vụng mất.
Long Ưng trong nội tâm thầm kêu khổ. Hắn dùng tư cách Phạm Khinh Chu. Nếu giúp quan phủ làm việc thì không biết sẽ như thế nào. Nhất thời nói không ra lời.
Vương Dục còn tưởng rằng Long Ưng trách y giấu diếm, vội giải thích:
- Ta hoàn toàn tín nhiệm Phạm huynh. Vì cần phải thành thật với nhau, cũng nên giải thích rõ ràng với Phạm huynh. Lại muốn nhờ trí tuệ võ công của Phạm huynh đối phó với ý đồ phá hoại Đại Chu.
Long Ưng thở dài:
- Vương đại nhân có thể nói cho tiểu đệ biết tiểu đệ có thể làm gì?
Vương Dục nghiêm mặt nói:
- Điểm quan trọng chính là trên người tiểu thiếp Ngọc Thiến của ta. Nàng không phải là nữ tử bình thường, mà là cung nữ bên người của biểu muội ta, do một tay biểu muội ta huấn luyện, rất tinh thông quyền thuật.
Long Ưng lấy làm kỳ quái hỏi:
- Cung nữ? Nàng đến từ hoàng cung sao? Biểu muội của Vương đại nhân là ai?
Vương Dục mỉm cười nói:
- Biểu muội của ta tên là Thượng Quan Uyển Nhi, cũng là người có tiếng trong hoàng cung. Văn võ song toàn. Muội ấy vốn là cung nữ thiếp thân của Thánh thượng, nhưng năm mười bốn tuổi đã được miễn tư cách nô tài. Từ đó, Thánh thượng phân cho muội ấy chưởng quản chiếu mệnh trong nội cung. Hiện tại, đa số chiếu sắc của Thánh thượng đều do muội ấy soạn thảo. Việc bổ nhiệm ta lần này cũng là do muội ấy đề cử.
Long Ưng thầm ghi nhớ người này. Thời gian hắn ở hoàng cung quá ngắn, phạm vi hoạt động chỉ giới hạn bên trong cung Thượng Dương, nên không biết bên cạnh Võ Chiếu lại có người tài giỏi như vậy.
Nhưng hắn thật sự chưa nhìn thấy nàng bao giờ. Hắn hỏi:
- Dung mạo của nàng có xinh đẹp không?
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền biết được mình quá thất thố. Nào có ai đi hỏi Vương Dục như vậy?
Vương Dục cũng chẳng để ý, hớn hở nói:
- Bởi vì dung mạo của muội ấy quá xinh đẹp nên mới được Thánh thượng nhìn trúng.
Long Ưng trong lòng hơi động, biết mình đã từng gặp nàng.
Đêm đó giết chết Tiết Hoài Nghĩa, Thái Bình Công chúa ngồi xe ngựa theo Võ Chiếu đi thu thập tàn cuộc. Cô gái xinh đẹp điều khiển xe của công chúa chính là nàng. Nhưng từ đó về sau thì không còn thấy nữa.
Hắn biết nàng không phải là người điều khiển xe bình thường, mà chỉ là tạm thời hành động. Đối với cô gái này, hắn vẫn có ấn tượng rất sâu.
Vương Dục nói:
- Địch nhân của chúng ta, rất có thể là bang hội lớn nhất Trường Giang – Đại Giang Liên.
Sau khi lột hết chân tướng của Đại Giang Liên giải thích một phen, bắt buộc Long Ưng phải nhẫn nại nghe qua một lần, rốt cuộc Vương Dục cũng nói đến tình hình Thành Đô trước mắt:
- Hiện nay, nạn “hái hoa” diễn ra bừa bãi ở Thành đô. Ta đoán chắc chắn là Đại Giang Liên đang làm xiếc. Mục đích là đánh lạc hướng, thuận tiện cho bọn chúng tiến hành khống chế bang hội địa phương.
Long Ưng nói:
- Vương đại nhân có nghĩ Trì Thượng Lâu là người của Đại Giang Liên không?
Vương Dục cười khổ:
- Chẳng những nghĩ tới mà còn phái người điều tra qua. Chỉ là lai lịch xuất thân của y không chê vào đâu được. Khiến cho chúng ta không tìm được bất luận sơ hở nào.
Long Ưng nói:
- Vương đại nhân chưa nói ra đại kế của huynh.
Vương Dục nói:
- Kế hoạch của ta chính là dụ bọn “hái hoa”.
Long Ưng vỗ tay tán dương:
- Hay, quả nhiên là kế hay.
Vương Dục ngạc nhiên nói:
- Ta chưa nói ra, Phạm huynh đã hiểu được đây là thần thông diệu kế?
Long Ưng cười nói:
- Vương đại nhân sớm nói cho ta biết, chỗ mấu chốt chính là nằm trên người tiểu thiếp của huynh, đúng không?
Vương Dục lại dò xét hắn một hồi, rồi nói:
- Ta vốn có bảy tiểu thiếp, bởi vì không muốn lộ liễu nên lần này không cho các nàng đi theo, nhưng không thể không cho Ngọc Thiến đi theo. Trên thực tế, nàng chính là hộ vệ mà biểu muội của ta tặng cho ta. Haha, không dối gạt Phạm huynh, đàn ông vẫn là đàn ông. Ngày đầu tiên ta đã nhịn không được mà cùng nàng hoan hảo, và thu nàng làm thiếp.
Long Ưng cười nói:
- Nếu đổi là tiểu đệ thì tiểu đệ cũng làm như vậy.
Nói đến phụ nữ, khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên kéo gần lại.
Vương Dục hạ giọng nói:
- Đợi tí nữa chúng ta rời thuyền, Ngọc Thiến sẽ ăn mặc một cách đặc biệt. Chúng ta thi hành an bài xảo diệu, dùng nàng thu hút sự chú ý của người khác. Chỉ cần bọn “trộm hái hoa” chọn nàng làm mục tiêu, kế hoạch của chúng ta sẽ thành công một nửa. Còn một nửa thì phải trông vào Phạm huynh.
Long Ưng còn gì để nói nữa. Hắn có thể cự tuyệt sao? Nếu như Ngọc Thiến hoặc một mỹ nữ khác bị hái hoa, hắn khẳng định sau này sẽ “vui sướng” không đứng dậy nổi.
Hai người thương lượng chi tiết công việc, sau đó Ngọc Thiến gõ cửa vào báo lại, Đan Thanh Tử muốn gặp Long Ưng.
Đan Thanh Tử mở to mắt nhìn Long Ưng nói:
- Chủng Ma đại pháp quả nhiên là thần thông quảng đại. Lão thân có thể tận mắt nhìn thấy trước khi chết đã là thỏa nguyện lắm rồi. Vô Thượng Trí Sư đã từng nói qua, Thủy tổ Địa Ni chính miệng nói cho người biết, Chủng Ma đại pháp không thể luyện thành công, nhưng theo lý nó chính là một sự hoàn mỹ không tỳ vết. Trước có Hướng Vũ Điền, hiện tại có Long Ưng tiên sinh. Thủy tổ đối với Chủng Ma đại pháp, đích thật là nhìn lầm. Khó trách năm đó đối với Phật pháp chẳng thèm ngó tới.
Minh Huệ và Minh Tâm ngồi hai bên Đan Thanh Tử, đầy hứng thú nghe hai người nói chuyện.
Long Ưng nói:
- Chỉ là tiểu tử có chút duyên mà thôi.
Đan Thanh Tử nói:
- Tiên sinh rất đặc biệt, gặp được kỳ nhân kỳ vận. Lão thân đã chống đỡ vô cùng mệt mỏi, chỉ sợ không qua nổi mười ngày nữa. May mắn gặp được tiên sinh, sau khi về được Thành Đô, ta sẽ dẫn hai tiểu đồ đến Thượng Thanh Quan ở núi Thanh Thành ở tạm. Trong vòng mười ngày tiên sinh phải mang hai tiểu đồ đi. Nếu không có lão thân thì sẽ gây họa cho đạo hữu. Ngàn vạn lần xin nhớ lấy.
Long Ưng quả quyết nói:
- Tiền bối xin cứ yên tâm. Tiểu tử chắc chắn sẽ tiễn hai vị...hắc...hai vị đạo tỷ đến Từ Hàng Tĩnh Trai.
Minh Tâm bật cười:
- Đạo tỷ? Nói thật là dễ nghe.
Minh Huệ cũng hé miệng cười yếu ớt.
Long Ưng khó hiểu. Sư tôn của các nàng sắp thăng thiên. Hai cô gái chẳng những không có chút bi thương, mà còn thật vui vẻ. Thật là cổ quái mà. Nhưng dù sao nó cũng tốt hơn các nàng sướt mướt gấp trăm lần.
Đan Thanh Tử nở nụ cười tươi, nói:
- Đạo môn chúng ta thờ phụng chính là đạo Lão Trang, coi thường sinh tử. Tiên sinh cũng đừng trách móc. Minh Huệ có một chút kinh nghiệm giang hồ, có thể chiếu cố Minh Tâm. Tiên sinh không cần coi trọng lễ nghi thế tục với các nàng. Mọi chuyện cứ để bình thường. Phản đối các nàng cũng chẳng có ích gì. Hiện tại hai nàng đã thành hy vọng cuối cùng của Thượng Trí Quan.
Long Ưng cau mày nói:
- Tiểu tử không rõ hàm ẩn huyền cơ mà tiền bối nói.
Đan Thanh Tử cười:
- Cuối cùng sẽ có một ngày tiên sinh sẽ hiểu.
Lão đạo cô ngừng lại rồi nói tiếp:
- Pháp Minh nhất định phải chiếm được Minh Tâm, tiên sinh tuyệt đối đừng mang tâm trạng cầu gặp may.
Long Ưng nói:
- Hiện tại, Pháp Minh đang đối kháng kịch liệt với Võ Chiếu, nên không có cách nào ly khai khỏi thiền viện Tịnh Niệm.
Đan Thanh Tử nói:
- Tiên sinh có nghe qua một người tên là Mạc Vấn Thường không?
Long Ưng lắc đầu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.