Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 67: Âm mưu quỷ kế (hạ) – Kinh Vô Thượng Trí (thượng)





Khoang hành khách có ba tầng, Long Ưng chỉ thuần túy dựa vào cảm ứng, đuổi theo tên béo đến tầng thứ hai. Đoạn Khách đẩy cửa tiến vào phòng của gã, Long Ưng thấy phòng của mình ở ngay đối diện phòng ấy, bèn chạy nhanh như chớp về phòng.
Trong phòng Đoạn Khách vọng ra thanh âm vo ve như tiếng muỗi kêu. Long Ưng không ngờ gã còn có đồng bọn, bèn lén lén lút lút vận toàn bộ công lực lên nghe trộm.
Với định lực của hắn mà cũng phải giật nẩy cả người.
Truyền vào trong tai hắn chính là những câu nói bằng ngôn ngữ mà hắn vừa mới học được sơ qua - tiếng Đột Quyết.
Da đầu Long Ưng run lên, vội tập trung nghe, từ nào không biết thì dựa vào những từ trước mà đoán.
Trong phòng, trừ Đoạn Khách thì còn có ba người nữa, vừa vặn đủ số bốn người ở chung. Bọn chúng nhiều lần đề cập đến hai chữ “hành động”, Đoạn Khách nhấn mạnh, trước khi hành động nhất định phải giết bằng được Long Ưng, chứng tỏ gã cực kỳ cố kỵ hắn. Đoạn Khách còn nói đến hai đạo cô trẻ tuổi cùng với mỹ thiếp của thư sinh trung niên lúc ở phòng ăn, mấy tên khác nghe thì cùng cười dâm đãng, Long Ưng không cần nghĩ cũng biết chúng đang nói đến chuyện gì.
Tiếp đó, trong phòng yên lặng.
Long Ưng ngồi ở mép giường, trong lòng thầm than nguy hiểm, nhưng cũng cảm thấy may mắn. Có điều cái “may mắn” ấy là do hắn tự kiếm được. Nếu lúc trước chưa lấy được thông tin Trì Thượng Lâu đang khống chế Ô Giang bang qua Tống Ngôn Chí thì chắc chắn hắn đã không đến “đúng dịp” như thế này.
Đầu tiên, Đại Giang Liên đích thực là do bọn người Đột Quyết thao túng sau lưng, Đoạn Khách chính là người Hán bị Đột Quyết hóa.
Thứ hai, ít nhất hắn cũng đã hiểu được hai tác dụng từ việc giết người hủy thuyền của Trì Thượng Lâu.
Một là tiếp tục thanh tẩy những cựu bang chúng của Ô Giang bang không ủng hộ y, hai là khiến bản thân y trở thành khổ chủ bị hại, nhằm dời sự chú ý đi nơi khác.
Còn có nguyên nhân nào khác nữa hay không thì hắn chưa có khả năng biết được.
Long Ưng cảm thấy đau đầu.
Với tác phong làm việc nhất quán của Đại Giang Liên, toàn bộ quá trình gây án sẽ cẩn thận chu đáo, trước khi thực hiện thì bất động thanh sắc, mà sau khi gây án thì cũng sẽ không chừa lại bất cứ manh mối nào có thể truy tra.
Đây chính là cơ hội ngàn năm có một để vạch trần âm mưu của Đại Giang Liên, nhưng đáng hận, mục tiêu của hắn không chỉ như thế này, mà là muốn nhổ tận gốc cả thế lực đứng sau lưng Đại Giang Liên, cho nên đành phải gắng gượng chế ngự ý định hấp dẫn ấy.
Gọn gàng nhất chính là tìm đầu lĩnh của bang chúng Ô Giang bang trên thuyền nói chuyện, nhưng chuyện này không giống tác phong của tên Phạm Khinh Chu bại hoại lắm. Bởi vậy đường này không thông.
Vì sáng mai thuyền sẽ đến Thành Đô, cho nên Đại Giang Liên nhất định sẽ ra tay vào tối hôm nay, dùng phương pháp nội ứng ngoại hợp tăng thêm khả năng phá hoại thuyền bè hữu hiệu nhất như hỏa khí và khói độc. Có thể tưởng tượng, chúng đã không động thì thôi, một khi động ắt là thế lôi đình, khi đó hắn cứu được nơi này cũng không cứu được nơi kia.
Bất kể như thế nào, hắn cũng không muốn để cho những người vô tội trên thuyền phải chịu hại.
Trong đầu hắn thoáng hiện lên hình ảnh của lão đạo cô.
Bằng trực giác, hắn biết đạo cô này là người đã đắc đạo, nếu không sẽ không thể nào sinh ra cảm ứng với Ma chủng trong hắn, vấn đề là mình dùng cái gì để thuyết phục bà ta.
Ngoài ra còn có tiểu thiếp xinh đẹp của thư sinh trung niên kia nữa, nàng này chắc chắn là một cao thủ, nếu người đi thông báo với Ô Giang bang là nàng, mình sẽ tránh được mối nguy bị bại lộ thân phận.
Lão đạo cô hay là mỹ nữ, điều này thực khó mà lựa chọn.
“Cộc! Cộc! Cộc!”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Long Ưng đã sớm nghe được tiếng bước chân, bèn bỏ đi mọi phiền não, lên tiếng đáp:
- Mời vào!
Năm tên giang hồ “tụ nghĩa” lúc nãy trong phòng ăn bước vào, trong đó có một người là khách phòng này, cho nên nếu Long Ưng muốn từ chối cũng không thể được.
Bốn người ngồi xuống trên chiếc giường đối diện hắn, một người còn lại thì đứng thẳng.
Long Ưng đột nhiên hỏi:
- Trong các ngươi, ai hiểu tiếng Đột Quyết?
Năm người quay sang nhìn nhau, rồi cùng lắc đầu.
Đó là câu thăm dò của Long Ưng, nếu trong năm người có gian tế trà trộn, đột nhiên nghe được hai chữ Đột Quyết mà tim không đập nhanh hơn, mạch không nhảy mạnh hơn tức khắc mới là lạ. Phương pháp thăm dò này rất trực tiếp, dứt khoát mà lại hiệu quả.
Kẻ còn đứng là một tiểu tử gầy gò, tuổi chừng mười tám mười chín, mặt dài như mặt ngựa, tướng mạo cũng có vẻ thông minh, cách nói chuyện tỏ ra rất khéo đưa khéo đẩy đúng kiểu những tên giang hồ trẻ:
- Tiểu tử Trịnh Công, bái kiến Phạm đại ca, may nhờ có Phạm đại ca vạch mặt tên béo lừa đảo kia, nếu không bọn đệ đã tổn thất nặng nề rồi.
Long Ưng hỏi:
- Hắn trả lại tiền cho các ngươi à?
Tên đại hán có thân hình khôi ngô nhất trong năm người nói:
- Lẽ nào hắn dám không trả tiền cho chúng ta, không sợ dao trắng đâm vào, dao đỏ rút ra sao?
Long Ưng nhíu mày hỏi:
- Vị này là?
Một trung niên ngồi bên cạnh đại hán kia trả lời:
- Hắn tên là Thạch Như Sơn, có danh xưng là “Thiết Hán”, là nhân vật có tên tuổi trong thành Bạch Đế. Tại hạ là Phú Kim, chuyên nghề buôn bán đường thủy, cũng biết chút ít quyền cước võ vẽ. Bọn tại hạ lên thuyền mới quen biết nhau, hóa ra tất cả đều đến Thành Đô để tìm vận may, xem có bắt được tên đạo tặc hái hoa kia lãnh thưởng không.
Trong năm người, y là người lớn tuổi nhất, lại là người buôn bán nên có vẻ khá chững chạc.
Một tên tiểu tử khác lớn tuổi hơn Trịnh Công đôi chút hưng phấn nói:
- Tại hạ là Chiêm Vinh Tuấn, từ năm mười hai tuổi đã rời nhà đi xông pha thiên hạ, đã lạy hơn mười sư phụ rồi. Hiện giờ tiền thưởng bắt được đạo tặc hái hoa đã tới một ngàn hai trăm lạng hoàng kim, nếu mọi người chịu hợp tác thì mỗi người có thể được chia hai trăm lạng hoàng kim, cũng đủ cho chúng ta sống hào hoa vài năm đấy. Phạm đại ca tinh thông lề lối giang hồ như thế, nếu đại ca chịu gia nhập, chúng ta sẽ như hổ thêm cánh.
Trong năm người, dáng của hắn cao nhất, cũng là người anh tuấn nhất, tay dài chân dài, thân thủ cũng linh hoạt.
Một hán tử khá béo vốn chưa hề mở miệng nói chuyện bây giờ mới ôm quyền:
- Kẻ hèn này là Trương Đại, luận công phu chỉ là kẻ tầm thường, nhưng tinh thông bói toán tử vi, vừa nãy cũng chỉ có ta là không đưa tiền cho tên Đoạn Khách, lần này ta đến miền Tây không phải vì tiền thưởng, mà là vì tránh kiếp nạn.
Bọn Trịnh Công đều ngạc nhiên nhìn y, hiển nhiên là bây giờ mới biết chuyện riêng của Trương Đại.
Long Ưng hỏi:
- Vì sao bỗng nhiên Trương huynh lại thẳng thắn như thế?
Trương Đại chăm chú nhìn hắn, rồi trầm giọng hỏi:
- Có phải Phạm đại ca chuẩn bị ra tay lấy mạng tên lừa đảo kia không?
Long Ưng cười ha hả:
- Chắc Trương huynh nhìn khí sắc của tên Đoạn Khách kia, biết hắn sắp có họa sát thân phải không?
Gương mặt Trương Đại hiện lên vẻ sửng sốt không thể che dấu nổi, y hiểu ra, Long Ưng là kẻ trí tuyệt tài cao, từ trong một câu nói của y mà phỏng đoán được cả tiền căn hậu quả. Một trong những bí quyết khi hành tẩu giang hồ của y là nói ra thì phải dọa người để áp chế được những kẻ muốn hỏi hung – cát, lần này lại bị phản công.
Trịnh Công, Thạch Như Sơn, Chiêm Vinh Tuấn và Phú Kim đều biến sắc, lại càng cảm thấy khó hiểu hơn, Long Ưng đã không bị Đoạn Khách lừa, vì sao lại còn định giết gã?
Long Ưng cảm thấy thú vị.
Đây là lần đầu tiên hắn giao tiếp với những nhân vật tầng thấp của giang hồ. Năm tên hán tử trước mắt này tuyệt đối không phải là những kẻ ngu ngốc làm xằng, nhưng có điều họ đều là những người mê muội, chỉ có Trương Đại còn tỉnh táo hơn đôi chút, bốn người còn lại thì ngay cả tình thế hiện nay là thế nào cũng mơ mơ hồ hồ như nhau cả. Nếu mình có thể giúp cho giấc mộng của họ thành sự thật thì sẽ là chuyện thú vị đến thế nào đây?
Long Ưng hỏi:
- Trước mắt đang có một kiếp nạn, Trương huynh có nhìn thấy được không?
Mọi người dồn ánh mắt về phía Trương Đại.
Trương Đại cung kính hỏi lại:
- Phạm đại ca chính là quý nhân của chúng ta, đúng chứ?
Chiêm Vinh Tuấn vỗ đầu:
- Chẳng trách tiên sinh cứ chủ trương phải gắng sức đến mời Phạm đại ca đến gia nhập “đoàn bắt trộm” chúng ta.
Phú Kim nói:
- Trong mấy câu đối đáp của Trương tiên sinh và Phạm đại ca đều dấu diếm huyền cơ, khiến lòng ta phát lạnh. Ai... Rốt cục chuyện là như thế nào vậy?
Thạch Như Sơn quát:
- Ai dám đến gây chuyện với chúng ta, Thạch Như Sơn đây cho hắn lê lết mà về!
Long Ưng nói:
- Đừng nói to tiếng.
Mọi người nhìn hắn, xem hắn sẽ nói gì tiếp, chỉ có Thạch Như Sơn dường như không chịu phục, hiển nhiên là tự phụ võ công cao, không nghe lọt lời khuyên của Long Ưng.
Long Ưng nói:
- Đừng nên khinh thường tên lừa đảo tự xưng Đoạn Khách kia, hắn là một cao thủ ẩn tàng, võ công không thấp hơn bất cứ người nào trong các ngươi đâu.
Trừ Trương Đại, những người khác đều tỏ vẻ ngờ vực.
Long Ưng chìa tay phải ra với Thạch Như Sơn, nói:
- Không tin phải không? Bắt tay thì sẽ biết.
Thạch Như Sơn biết hắn định so lực, cũng đúng với ý nguyện của mình, cũng là cơ hội tốt để chứng tỏ bản lĩnh, bèn nắm tay, tức khắc toàn thân gã chấn động kịch liệt, mấy người khác nhìn mà ngây cả người.
Long Ưng buông tay gã ra, cười hỏi:
- Đã tin chưa?
Thạch Như Sơn vẫn còn thẫn thờ, mặt đỏ lên.
Trương Đại nói:
- Đừng nên lãng phí tinh thần và thời gian của Phạm đại ca nữa, họa phúc vinh nhục trong lần đến Thành Đô này của chúng ta đều nằm trên người Phạm đại ca đấy, Trương Đại ta đây được cứu rồi.
Long Ưng nói:
- Nếu muốn bắt tên trộm hái hoa để nhận tiền thưởng thì nhất định phải giữ bí mật, mà chuyện giữa chúng ta cũng không được phép tiết lộ ra ngoài. Ai cảm thấy làm không được thì vui lòng rời khỏi nhóm ngay lập tức.
Bao gồm cả Thạch Như Sơn vừa mới chịu thiệt thòi trên tay Long Ưng, năm người đều vỗ tay thề với nhau, nhất thời cảm xúc dâng trào.
Long Ưng nói:
- Chúng ta phải qua được hai cửa ải trước rồi mới bàn chuyện tróc nã đạo tặc hái hoa kia được.
Mọi người nghe mà mờ mịt chưa hiểu gì.
Long Ưng thầm nghĩ, năm người này chắc chắn đang gặp vận may.
Nếu mình không lên thuyền này thì có lẽ họ không thể sống qua đêm nay.
Tiếp đó hắn kể rõ ràng chuyện đêm nay sẽ phát sinh cho bọn họ, cuối cùng nói:
- Chỉ cần nghĩ lại, mạnh như là Ba Thục Minh và Ô Giang bang mà lão đại đều trước sau bị hại một cách không vết không tích thì biết kẻ kẻ tập kích có thực lực mạnh mẽ đến dường nào, không những có kế hoạch chu đáo, mà thủ pháp cũng cao minh, cho nên không còn ai sống sót. Tình huống đêm nay cũng sẽ như thế, nếu thiếu cảnh giác thì chết cũng còn chưa biết là chuyện gì đang xảy ra.
Sắc mặt Phú Kim tái ngắt, y nói:
- Chúng ta nên lập tức thông báo cho Lý Thanh Huy, thủ lĩnh Ô Giang bang trên thuyền.
Long Ưng thản nhiên nói:
- Thông báo cho hắn rồi thì thế nào? Cho dù chúng ta tức khắc bắt bốn người bọn Đoạn Khách, nhưng bọn chúng thề thốt rằng không quen biết nhau thì chúng ta có thể làm gì được bọn chúng? Chúng ta nên nghĩ cách làm cho chuyện bộc phát, chờ đến khi địch nhân đột kích thì mới phát động, chỉ cần bắt được mấy tên còn sống thì cửa ải khó khăn thứ hai là vào thành sau khi lên bờ cũng sẽ được giải quyết dễ dàng, đã vậy còn có thể lập uy ở Ba Thục, lúc đó chúng ta lùng bắt đạo tặc hái hoa mới thuận lợi hơn.
Trịnh Công ngập ngừng:
- Nhưng mà... Phạm đại ca đã từng nói, thực lực của bọn chúng cao cường, nếu động thủ chính diện thì chúng ta có thể chống được được bọn chúng không?
Mấy người Trương Đại dù không phụ họa, nhưng nhìn thần sắc cũng biết họ đều hết sức đồng ý với cách nghĩ này của Trịnh Công, nếu so với những tên cao thủ tùy tùng của long đầu lão đại Ba Thục minh và Ô Giang bang, bọn họ có là cái gì?
Hiện nay Long Ưng phải tùy cơ ứng biến, đã không có cách nào trốn tránh, đành phải trước tiên đánh chính diện một trận với Đại Giang Liên, chuyện còn lại sau này hãy tính.
Long Ưng nói:
- Địch nhân vốn có tâm tính toán, nhưng hiện giờ lại đến phiên chúng ta ở trong tối, chúng ở ngoài sáng, nếu như thế cũng không ứng phó được thì ngày sau còn hành tẩu trên giang hồ thế nào? Hừ! Cái lợi hại nhất của địch nhân chính là nội ứng ngoại hợp, chúng ta sẽ phá đi nội ứng của chúng trước, chuyện khác lại thương nghị kỹ càng sau.
Trương Đại thở ra một hơi lạnh, hỏi:
- Phá nội ứng của bọn chúng như thế nào?
Long Ưng mỉm cười, nói:
- Điều quan trọng nhất bây giờ là phải bất động thanh sắc, lại càng không nên để lộ ra sơ hở qua thái độ để tránh rút dây động rừng, cũng không được báo với người của Ô Giang bang. Thế của địch nhân là lôi đình vạn quân thì thế của chúng ta phải như lốc xoáy khó lòng chống đỡ. Bà nội nó! Những kẻ dám chọc vào ông đây xưa nay chưa từng có kết cục tốt. Tốt nhất các ngươi cứ bỏ qua hết thảy, ngủ một giấc để chuẩn bị tinh thần đi, đến đêm nay đại triển thân thủ với ta.
Bắt đầu từ hai chữ “bà nội”, ma khí bừng lên trong hai mắt hắn, khiến năm người kia ngừng hít thở lại, không nói nên lời.
Long Ưng vươn vai đứng dậy.
Phú Kim vội hỏi:
- Phạm đại ca định đi đâu đấy?
Long Ưng thoải mái trả lời:
- Ta đi tìm người giúp đỡ.
Năm người nhìn hắn đi ra khỏi phòng mà mờ mờ mịt mịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.