Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 338: Một chút bụi (2)




Rầm!
Long Ưng bắn đạn ra xung quanh.
Có mấy mũi tên bắn lén từ đâu đó nhưng không hề trúng mục tiêu.
Long Ưng nhằm một cây đại thụ để vượt qua. Hắn thầm nghĩ cho dù là ở nơi bằng phẳng, thiên quân vạn mã cũng không giữ được lão tử, nói gì là mấy trong người lại trong hoàn cảnh phức tạp như thế này.
Bên ngoài thành....
Pháp Minh và Long Ưng sóng vai ngồi trên đồi cao, quan sát Tương Dương và Phàn Thành.
Pháp Minh lắc đầu thở dài:
- Cuối cùng là sơ hở ở đâu?
Long Ưng cười khổ, nói:
- Đáng lẽ chúng ta phải cao hứng mới đúng nhưng tại sao ta không hề cảm thấy vui vẻ.
Ánh mắt của Pháp Minh lóe lên ánh sáng kỳ dị. Lão trầm giọng nói:
- Để ta đoán. Trước khi chúng ta tới Tương Dương, đám thích khách của Đại Minh tôn giáo đã có vài người nuốt hận dưới kiếm của nữ nhân kia.
Long Ưng gật đầu, nói:
- Lão ca cho ta bừng tỉnh. Đúng! Chỉ có trong tình hình như vậy, nàng mới có cơ hội thể hiện kiếm pháp đáng sợ của mình, vì vậy mà được bên phía Lý Hiển coi trọng. Con mẹ nó! Ả đó rất lạ.
Pháp Minh lại hỏi:
- Vừa rồi ngươi đã dốc hết sức chưa?
Long Ưng nói:
- Thiếu chút đạo hạnh thì không được.
Pháp Minh hỏi:
- Có nắm chắc giết được nàng ta không?
Long Ưng trầm ngâm một lát rồi trả lời:
- Rất khó nói. Ta đã sử dụng toàn lực. Mặc dù ở trong tình thế xấu nhưng nàng ta vẫn có thể ra sức bảo vệ, liền biết được sức mạnh của nàng ta dẻo dai kinh người đến cỡ nào. Hắc, ta thật sự muốn đấu với nàng ta vài trận.
Pháp Minh bật cười khanh khách:
- Ta vốn có ý kiến hay, hiện tại đành gác lại thôi.
Long Ưng kinh ngạc nói:
- Sao không nói ra nghe xem?
Pháp Minh lạnh lùng nói:
- Giết chết nàng ta, người khác sẽ cho rằng chúng ta là trả thù, không liên quan gì đến sư tỷ.
Long Ưng giật mình hỏi:
- Có nghiêm trọng như vậy không?
Pháp Minh đáp:
- Không giết nàng ta, thì sau này rất nguy hiểm.
Long Ưng nói:
- Ta cũng cảm thấy có điểm không thỏa đáng, nhưng lại không tìm được lý do giết nàng ta.
Pháp Minh thở dài:
- Chúng ta đánh giá thấp Đại Giang Liên rồi. Các vụ ám sát đều liên quan đến Đại Giang Liên, nhưng lại không thể nào ngăn cản. Người chủ trì Đại Giang Liên cũng không phải hạng người tầm thường.
Long Ưng tê cả da đầu:
- Không lợi hại như vậy chứ?
Pháp Minh nhìn lên bầu trời đêm, suy tư nói:
- Từ lúc tin tức toàn bộ phủ Độc Cô Thiện bị hại truyền đến tai ta, ta đã cảm thấy nghi ngờ. Vì sao địch nhân không sử dụng thực lực như nhau để bất ngờ đánh lén phủ đệ Lý Hiển ở Phòng Châu, mà lại lấy ra "Ngự tẫn vạn pháp căn nguyên trí kinh" làm mồi nhử? Phải chăng muốn vẽ vời cho thêm chuyện?
Long Ưng gật đầu nói:
- Bàn công công cũng có thắc mắc này, nhưng ông ta cho rằng đây là một thủ đoạn lợi hại vạch trần xuất thân của thánh thượng. Cũng không loại trừ những khả năng khác.
Pháp Minh nói:
- Đoán sai là phải. Bởi vì đối thủ rất cao minh, mà ta thì lại không suy nghĩ sâu xa. Cho đến khi kiếm khí tới đâu thì mới ngộ ra. Tiên sư bà ngoại nó! Cái loại cảm giác hàn độc, sức mạnh vững chắc như băng này đúng là công phu "Ngự tẫn vạn pháp căn nguyên trí kinh".
Long Ưng sợ hãi nói:
- Chẳng lẽ tất cả thành tựu đều là gạt người? Mục đích chỉ muốn trải đường cho thế nữ?
Pháp Minh trầm giọng nói:
- Mấu chốt là Tông Sở Khách xuất thân ở Tương Dương. Bất luận y to gan lớn mật như thế nào, nếu không có sự cho phép của sư tỷ, tuyệt đối không dám rời vị trí, lại càng không cần phải nói đến Phòng Châu gặp Lý Hiển. Đây có thể là tội mất đầu.
Long Ưng đã lĩnh giáo được cái nhìn và tâm tư sâu sắc của Pháp Minh, nói:
- Cho nên khẳng định Tông Sở Khách có lý do có thể được miễn tội.
Pháp Minh nói:
- Theo lệ cũ, bởi vì tình huống khẩn cấp, Tông Sở Khách có thể vừa báo Thánh thượng, vừa chạy tới Phòng Châu với tốc độ. Ngươi cho rằng Lý Hiển có thể trốn đến Tương Dương để tránh họa sao? Chỉ khi nào Thánh thượng cho phép thì Tiết độ sứ Chương Dương Khuê Kỷ mới dám thu người.
Long Ưng hít một hơi cảm thấy ớn lạnh rồi nói tiếp:
- Chẳng lẽ ngoài mặt thì chúng ta thắng nhưng kỳ thật lại thua rối tinh rối mù?
Pháp Minh nói:
- Trên thực tế, với tình huống trong ngoài yên ổn trước mắt, giết chết Lý Hiển thì được gì? Chỉ biết rằng sẽ có lợi cho Lý Đán. Đại Giang Liên căn bản không có lý do giá họa cho chúng ta. Nếu như dám dẫn đầu tạo phản thì chỉ có thể tái diễn lại tình huống Từ Kính Nghiệp bị bình định. Nếu như ta là Thánh thượng, lợi dụng Lý Đán làm chủ soái, Ưng gia là Đại tướng, đảm bảo võ lâm bạch đạo không ai dám hưởng ứng lời kêu gọi của Đại Giang Liên.
Long Ưng bội phục nói:
- Tăng Vương phân tích thật thấu triệt.
Pháp Minh nói:
- Toàn bộ âm mưu của Đại Giang Liên đều được miêu tả rất sinh động. Nữ kiếm khách kia là người mật báo, tìm tới Tông Sở Khách, nói bí mật của Đại Minh Tôn giáo. Tông Sở Khách giật mình, lập tức chạy tới Phòng Châu. Sau khi được Thánh thượng ban thưởng, liền mang cả gia đình và binh lực đến Tương Dương, rời xa hiểm cảnh. Mà Tông Sở Khách thì liên kết cao thủ bạch đạo, bố trí thiên la địa võng ở Phòng Châu, đợi người của Đại Minh Tôn giáo nhảy vào. Hai người chúng ta giống như đồ ngốc, tự cho rằng đến Tương Dương thì có thể hô phong hoán vũ. Nhưng thiếu chút nữa thì không thể thoát thân.
Long Ưng nói:
- Đại Minh Tôn giáo thật sự xong đời rồi.
Lại cau mày:
- Chúng ta đã đoán được nữ kiếm khách là người của Đại Giang Liên dùng khổ nhục kế cài vào, chẳng lẽ thắng lợi không nằm trong tay chúng ta sao?
Pháp Minh đáp:
- Thủ đoạn quân sự của Ưng gia quả thật không ai bằng nhưng lại thiếu chút kinh nghiệm trong chính trị. Ngươi có thể thỉnh giáo phương diện này ở Bàn công công, so với sư tỷ thì công công càng giỏi hơn.
Sau đó y đưa tay ra:
- Sao không thấy người của Đại Giang Liên? Hẳn phải tập trung tại đình giữa hồ Tập Gia đợi chúng ta rồi chứ?
Long Ưng cười khổ nói:
- Đầu óc của ta đã hơi loạn. Hết thảy theo Tăng Vương nói.
Pháp Minh cười nói:
- Nếu như mọi chuyện đều theo cái nhìn của ta thì ngai vàng của Chu đế nhất định sẽ nằm trong tay ta.
Long Ưng thầm nghĩ Bàn công công đoán rất chính xác, liền nói:
- Tăng Vương nhìn không ra sao?
Ánh mắt Pháp Minh bắn ra thần sắc thương cảm, nói:
- Về phương diện này, Ưng gia không hiểu rõ sứ mạng và trách nhiệm mà Bạch sư tỷ và ta gánh vác. Ân của sư môn nặng như núi, rất nặng nề. Chỉ mong ta có thể vứt bỏ hết thảy, tiêu diêu tự tại như Ưng gia. Haiz, lúc nghe chuyện của Tịch Diêu, ta xác thực đã từng có ý định rời đi. Nhưng ngươi thấy đó, giang sơn Thánh môn của ta không hề ổn định như ngoài mặt. Nếu như ta không quan tâm đến nó thì làm sao xứng với sư tôn?
Long Ưng nói thẳng thắn:
- Tăng Vương thật sự nghĩ như vậy sao? Có phải dùng lời nói hay ho để trách ta?
Pháp Minh cười khổ:
- Ta đã từng nghĩ về vấn đề này. Từ ít bồi dưỡng ra nhiều, nhưng rất khó mà cải biến được trong một sớm một chiều. Sau khi giải quyết các sự việc cấp bách của Đại Giang Liên xong thì mới có thời gian suy nghĩ những chuyện khác.
Long Ưng nói:
- Tăng Vương sẽ đem phỏng đoán của nữ kiếm khách nói cho Thánh thượng sao?
Pháp Minh nói:
- Bất luận một hành động chính trị nào, cho dù động cơ tốt hay xấu, quan trọng nhất là hậu quả chính trị mang tới. Nếu như sư tỷ tin tưởng nữ kiếm khách là người của Đại Giang Liên phái tới nằm vùng, ý đồ điều tra tư cách và địa vị bí mật của sư tỷ, truyền bá khắp hoàng triều Đại Chu từ bên trong thì phải xử lý nàng ta như thế nào?
Long Ưng trả lời:
- Theo lý phải lập tức ra tay lấy mạng nàng ta.
Pháp Minh thở dài:
- Đây chính là chính trị. Đầu tiên, phỏng đoán của chúng ta là không có căn cứ cũng như không tìm ra được chứng cứ. Thứ hai, muốn xem quan hệ giữa nữ kiếm khách và Lý Hiển thân mật đến độ nào. Thứ ba, đại công mà nữ kiếm khách này lập được thiên hạ đều biết. Sư tỷ dựa vào cái gì mà giết chết nàng ta? Lúc trước, khi ta đắc tội sư tỷ, ngươi nói bà ta không muốn giết ta sao? Tiết Hoài Nghĩa được sủng ái sinh kiêu, không biết đã hại bao nhiêu đại thần. Giết chết y chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bà ta lại bày ra bố cục để ngươi giết chết y. Đây cũng là chính trị. Mặc dù là làm đúng nhưng cũng phải tìm một cái cớ đàng hoàng.
Lại thành khẩn nói:
- Hy vọng trong tương lai, ta và Tà Đế có thể vứt bỏ hận cũ, nắm tay đối đầu với kẻ địch.
Long Ưng nói:
- Tăng Vương không trả lời vấn đề của ta vừa nãy.
Pháp Minh đáp:
- Cái này ta giao cho ngươi và Bàn công công quyết định, để cho sư tỷ có sự đề phòng, nên là chuyện tốt.
Long Ưng khó hiểu:
- Giết một người lại có nhiều cố kỵ như vậy sao?
Pháp Minh nói:
- Được rồi. Hiện tại Ưng gia cho ta một đáp án trước. Ngươi có chấp nhận trước khi Võ Tam Tư đến cùng ta đồng tâm hiệp lực, không từ thủ đoạn giết chết nàng ta?
Long Ưng suy nghĩ một lát rồi chán nản nói:
- Chiêu này của Tăng Vương gọi là "Cảnh tỉnh". Thật sự rất khó hạ độc thủ. Bởi vì sợ giết nhầm người.
Pháp Minh nói:
- Đây là điểm khác biệt giữa ta và ngươi. Nếu như có cơ hội, ta sẽ không chút do dự giết chết nàng ta.
Long Ưng nói:
- Thật sự không còn phương pháp nào khác sao?
Pháp Minh nói thật trịnh trọng:
- Sau khi Lý Hiển về triều, hoàng triều Đại Chu không còn là hoàng triều Đại Chu lúc trước. Lý Hiển sẽ biến thành thái tử với thế rất mạnh. Bất luận triều thần hoặc dân chúng đều mong sư tỷ giữ lại Lý Đường. Nếu thay đổi triều đại, sư tỷ cũng rất khó mà đỡ được áp lực này. Nếu như không thể động thủ giết người như trước, sợ nhất là con cháu Võ gia cũng sẽ gió chiều nào che chiều ấy. Khi đó, mong ngươi sẽ ủng hộ cho bà.
Long Ưng sợ hãi nói:
- Ngươi nói đúng. Ta thật sự không hiểu chính trị, cũng chưa từng nghĩ đến xa như vậy.
Hắn nói tiếp:
- Nếu như kế này của Đại Giang Liên muốn ép Thánh thượng đưa Lý Hiển về triều, không phải chúng ta cũng nằm trong gian kế của địch nhân sao?
Pháp Minh đáp:
- Lý Hiển về triều chỉ là việc sớm hay muộn, không liên quan gì đến chuyện của ta và ngươi. Sư tỷ cũng không có cách nào kháng cự. Ai bảo con cháu Võ thị làm người ta thất vọng như vậy?
Long Ưng cười khổ nói:
- Bây giờ chúng ta tìm chỗ ngủ hay là đến hồ Tập Gia?
Pháp Minh nói:
- Nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện. Tư cách và địa vị giả mạo của chúng ta cũng không giữ được lâu. Nhưng nếu chúng ta biến mất từ giờ phút này thì vĩnh viễn sẽ không bị bóc trần.
Long Ưng nói:
- Đến nơi nào thì tốt?
Pháp Minh mỉm cười nói:
- Trở về thành thì sao? Ngươi đã đồng ý mời ta một bữa cơm rồi đấy.
Long Ưng liền choáng váng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.