Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 336: Gió mưa Bích Đào uyển (2)




Vù!
Một mũi tên lao tới cực nhanh, bắn thẳng vào gò má bên phải của Long Ưng. Cho dù tốc độ hay kình lực đều cho thấy người bắn là một tiễn thủ số một.
Nhưng Long Ưng cũng chẳng thèm nhìn chỉ giơ tay phải lên. Khi hắn dùng ngón cái và ngón trỏ giữ đầu mũi tên khiến cho người ta có cảm giác nó như tự dừng trong tay hắn.
Tông Sở Khách nhìn thấy cảnh đó thì không giấu nổi sự khiếp sợ.
Long Ưng cười nói:
- Người bắn mũi tên này dùng cung nặng ba mươi thạch. Trả lại cho ngươi.
Mặc dù Tông Sở Khách vẫn đang mở to mắt nhưng không thể thấy hết được. Chỉ thấy cánh tay Long Ưng đang nắm mũi tên hơi cử động lập tức nó biến mất. Mà cùng lúc đó, bên ngoài phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết, cứ như giữa hai người không hề có khoảng cách. Chỉ
với điều đó cũng đủ biết tốc độ của nó còn nhanh hơn khi được bắn ra từ cung không biết bao nhiêu lần.
Bên ngoài phòng hoàn toàn im ắng, chỉ còn tiếng thở nặng nề cho thấy chiêu thức của Long Ưng đã làm cho toàn bộ kẻ địch kinh sợ. Hiện tại một số người còn tự hỏi không biết là ai đang vây ai?
Long Ưng cười ha hả, nói:
- Coi như ngươi biết điều, tránh được chỗ yếu. Đêm nay, ta tha cho ngươi một mạng.
Hắn liếc qua Pháp Minh thì thấy trong mắt lão vừa mới biến mất chút kinh hãi.
Trong số những người ở đây, chỉ có một mình Pháp Minh biết Long Ưng đã tính toán toàn bộ vị trí đối phương trốn tránh. Hắn cố tình bắn trúng cánh tay của đối phương mà không làm ảnh hưởng tới tính mạng.
Một âm thanh rất to vọng tới từ phía tây của gian phòng:
- Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt. Sau chuyện kia, hai người các ngươi nên tu tâm dưỡng tính, ẩn thế không xuất hiện mà hưởng tuổi thọ. Nhưng tại sao các ngươi vẫn không biết điều lại có ý đồ ám sát Lư Lăng vương? Lão phu họ Vũ Văn, đêm nay thề cho các ngươi nằm lại đây.
"Đinh!"
Có tiếng chuông từ cửa chính vọng tới.
Cũng lúc, hai người cảm nhận có người đến trên mái nhà. Có điều không phải họ nghe thấy tiếng động mà là nhờ cảm ứng của cao thủ. Đứng từ trên cao nhìn xuống, công lực của người đó không hề kém họ.
Cho dù Long Ưng và Pháp Minh tự tin vào võ công của mình cũng nảy sinh cảm giác không ổn. Chia nhau phá vây là điều không thể được.
Nhân vật đáng sợ trên mái nhà chắc chắn là một người có khả năng truy kích họ. Một khi rơi vào cảnh bị bao vây thì cho dù là "Bất toái kim cương và Ma chủng" cũng khó giữ mạng.
Bởi vậy có thể thấy được sự đánh giá cao của cả hai với cao thủ trên mái nhà.
Hiển nhiên Tông Sở Khách đang đợi giờ phút này. Y lập tức lui lại và quát to:
- Ra tay.
Nào ngờ y vừa mới phun được hai chữ ra khỏi miệng, Long Ưng đã vung quyền đánh tới. Ma kình theo quyền tuôn ra giống như một cây chùy sắt, giáng thẳng vào huyệt Thiên trung ở ngực y.
Cùng lúc, Pháp Minh sử dụng Thiên ma đại pháp tắt hết toàn bộ đèn đuốc xung quanh khiến cho trong sảnh chìm vào bóng tối, chỉ còn lại ánh đèn từ bên ngoài hắt vào.
Tông Sở Khách chắp hai tay phát ra một quyền ẩn chứa nội kình của "Bàn ngọc công" đối chọi với quyền kình của Long Ưng.
Rầm!
Tông Sở Khách chịu thiệt lùi về sau. Nhưng do không kịp chuẩn bị khiến cho y va vào cửa mà kêu lên một tiếng đau đớn, đành phải dựa thế bay ngược trở lại.
Có vô số mũi tên ngắm qua các cánh cửa, như sợ bọn họ nhân lúc trời tối mà phá vây.
- Đốt lửa.
Long Ưng và Pháp Minh lập tức cùng nhau nấp vào sau ghế để tránh tên.
Pháp Minh lấy ra hơn mười quả cầu nhỏ nhét vào trong tay Long Ưng rồi truyền âm:
- Đây là đạn Độc yên có uy lực ngươi không thể tưởng tượng được. Khi xông ra, nó sẽ giúp rất nhiều.
Long Ưng nhét chúng vào trong thắt lưng rồi truyền âm:
- Con mẹ nó! Trên mái là ai? Lần này để ta thu hút kẻ địch, lão ca thì chạy trốn theo đường thủy.
Pháp Minh hỏi:
- Tại sao không sóng vai mà xông ra rồi chia nhau chạy trốn, đồng thời cũng lừa được người của Đại Minh tôn giáo?
Long Ưng truyền âm:
- Ta sợ lão ca không kìm tay mà tàn sát, hoặc ra sau khi giao thủ bị người ta phát hiện đang đóng giả Phương Diêm Hoàng.
Pháp Minh lắc đầu rồi bật cười:
- Càng lúc càng thấy ngươi thú vị. Cứ theo ngươi nói. Bắt đầu thôi.
Một cây đuốc được ném từ bên ngoài vào chiếu sáng hơn nửa căn phòng.
Lúc này, trận mưa tên đã đình chỉ.
Có thể tưởng tượng chỉ cần phi qua cửa số chắc chắn sẽ có rất nhiều cây cung đang hoan nghênh chờ sẵn. Sách lược của kẻ địch rất rõ đó là buộc bọn họ phải ở trong sảnh đường, rơi vào cảnh bị vây công.
Long Ưng chẳng hề suy nghĩ cầm cái ghế dựa xông lên mấy bước rồi vận kình ném ra ngoài.
Hiện tại, điều hai người lo nhất đó là kẻ địch ở trên mái nhà có cơ hội tiến vào phòng thì bọn họ sẽ gặp họa.
Chiếc ghế lướt trong không gian như một viên đạn pháo. Lập tức có âm thanh của người né tránh cùng với tiếng hò hét, kêu rên và binh khí rơi xuống đất. Theo tiếng chiếc gỗ vỡ vụn vang lên như tiếng pháo ở bên ngoài, loạt quân đầu tiên của quân địch rối loạn. Cũng may nhóm người có tư cách xung phong đều là hảo thủ có thực lực nhất của đối phương, nếu không sẽ có người bị thương nặng, thậm chí là mất mạng.
Một loạt tên nữa lại bay qua cửa sổ, ngăn chặn họ thừa thế cướp cửa.
Từ đó có thể thấy người chỉ huy quân địch đã trải qua chiến trận, tinh thông binh pháp.
Cái cách này tuy rằng rất hay nhưng đối với cao thủ như Long Ưng và Pháp Minh lại không có sức kiềm chế. Cả hai người đã truyền âm, phối hợp nhịp nhàng với nhau.
Loạt quân đầu tiên hoảng sợ lui lại tới tận bên kia của cây cầu. Lúc này, hai bên cách nhau bởi con sông đào rộng hai trượng.
Pháp Minh vừa mới xuất hiện ở cửa lập tức nhận lấy một cơn mưa với hơn trăm mũi tên. Y liền nấp sau cánh cửa mà cười nói với Long Ưng:
- Khang lão quái không định bày tiệc rượu ngoài cửa đấy chứ?
Long Ưng kéo cái bàn tròn tới và vui vẻ nói:
- Vẫn còn đang nợ, Phương Diêm Hoàng có hứng thú không?
Pháp Minh liền nói:
- Cho dù thế nào thì cũng phải cho đám khách này ăn một chút khói độc. Làm món chính hay món nguội trước?
Long Ưng cười nói:
- Nếu đã có quyết định như vậy, tiếp theo đừng có hỏi lão tử.
Pháp Minh liền nói:
- Bắt đầu.
Long Ưng liền ra hiệu tấn công.
Pháp Minh cũng chẳng thèm nhìn cầm đạn Độc yên vung tay ném ra ngoài.
Đồng thời Long Ưng cũng lăn cái bàn tròn tới trước cửa. Ngay lập tức Pháp Minh vọt tới phía sau.
Trận mưa tên lại bay tới kèm theo hai bên bờ sông liên tục vang lên âm thanh của đạn Độc yên cùng với khói đen tản ra như nuốt chửng cây cầu nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.