Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 986: Người bị nhốt trong ngục (hạ)




Dịch: Hoangtruc
***
"Hắn đã chết..."
Trong bóng tối, Sở Bạch thất khiếu chảy đầy máu, vừa mới tỉnh lại nghe thấy người thần bí kia lạnh giọng chất vấn. Trong thoáng chốc, y ngửi thấy mùi sát cơ lạnh lẽo, cho nên nén chịu kịch liệt đau nhức lên tiếng.
"Chết trên đường đi, không còn thừa chút xương cốt."
Sở Bạch trả lời thay Vương Khải, nhận lại là một bàn tay to lớn được hình thành từ linh lực.
Bốp một tiếng, bóng người cao lớn chẳng qua chỉ giơ tay lên, linh lực đã cách không bóp lấy cổ Sở Bạch.
"Làm sao ngươi chắc chắn như vậy được? Ngươi còn không tận mắt nhìn thấy, nói dối thì phải trả giá lớn."
Bóng người cao lớn kia chậm rãi xiết chặt một tay, trên cổ Sở Bạch truyền ra tiếng xương cốt vỡ vụn, vang lên cót két khiến người ta phải sợ hãi.
"Ở trước mặt ta mà còn dám nói dối. Cái giá, sẽ là mạng của ngươi."
Theo lời nói lạnh lùng đấy, khóe miệng Sở Bạch tràn ra một dòng máu tươi, ánh mắt cũng tối dần lại.
"Người thứ mười không chết, đừng giết hắn!" Vương Khải quẫy người, vội nói: "Tuy không chết nhưng chúng ta đoán hắn khó mà sống được. Bởi lúc lao ra ngoài, hắn là người đi đầu tiên, cho nên hứng trùng kích lớn nhất."
Kỳ thật lúc lao ra khỏi tầng mây mù cuối cùng, Vương Khải và Vương Khải đều không nhìn thấy bóng dáng Từ Ngôn đâu cả, đến cả những người khác cũng không thấy bóng dáng. Nhưng mà đoạn trí nhớ gần nhất đã bị đối phương biết được, cho nên Vương Khải nói như vậy không hẳn là thêu dệt vô cớ, chẳng qua từ ngữ gây hiểu nhầm đi mà thôi.
"Những gì chúng ta biết đều đã trả lời rồi, nếu có nửa câu không đúng thì cứ giết chúng ta cũng không muộn. So với tính mạng thì còn cái gì quan trọng hơn đâu."
Lời này của Vương Khải nói ra vô cùng trầm thấp như thể ông ta đã cam chịu số phận. Quả nhiên bàn tay linh lực sắp bóp chết Sở Bạch của đối phương cũng buông lỏng ra.
"Người thông minh, ngươi, rất được."
Bóng người cao lớn kia quay qua Vương Khải, lạnh như băng nói: "Cho các ngươi nghỉ ngơi ba ngày. Sau đó sẽ có người mang giấy bút tới, phác thảo lại toàn bộ thế giới nguyên vẹn chỗ các ngươi sống ra. Nhớ kỹ, là thế giới nguyên vẹn mà các ngươi biết, kể cả phần cuối thế giới, ta muốn biết chính xác từng ngọn núi cao, từng nhánh sông một, thậm chí đến từng gốc cây."
"Vẽ... Địa đồ?" Vương Khải sửng sốt, đến Trương Đại Kiềm bên kia một mực không dám lên tiếng cũng sửng sốt.
Đối phương ép bức truy hỏi đến suýt chết một phen cũng chỉ vì muốn có địa đồ trời đất Tình châu? Điểm này khiến Vương Khải nghĩ thế nào cũng không hiểu.
"Đám khí nô hèn mọn các ngươi còn có gì giá trị khiến ta phải lãng phí thời gian sao?"
Bóng người cao lớn kia hừ lạnh, nhanh chóng rời đi, miệng cảnh cáo lần cuối: "Các ngươi có mười năm để vẽ thật kỹ lưỡng địa đồ. Nếu khiến ta thoả mãn, các ngươi sẽ sống sót, còn nếu là giả thì toàn bộ các ngươi đều phải chết."
Cửa đá khổng lồ chậm rãi đóng lại, bóng người đứng ngoài cửa lạnh lẽo nói tiếp: "Ngàn vạn lần đừng nghi ngờ lời ta, bởi nơi này là hồn ngục. Sinh tử của các ngươi chỉ trong một ý niệm của ta."
Ầm ầm!
Ánh sáng chói mắt biến mất, Vương Khải nhắm chặt con ngươi lại.
"Độc nhãn..."
Tiếng nói thầm không người nghe thấy vang lên trong lòng Vương Khải. Ngay trong lúc cửa đá đóng lại, ông ta đã cố căng mắt nhìn qua bóng dáng cao lớn kia.
Đó là một nam tử cao lớn, thân cao hơn hai trượng. Dù không thấy rõ dung mạo nhưng ông ta có thể nhìn thấy được đối phương chỉ có một mắt trái, mắt phải bị bịt lại, hẳn là bị mù một bên.
"Linh Bảo giới... Địa đồ, Thiên địa Tình châu... Hóa cảnh."
Vương Khải không nói nhiều, tầm thần nhanh chóng chuyển động. Với tâm trí tu luyện mấy trăm năm của mình, ông ta nhanh chóng nghĩ thông suốt vấn đề.
Từ vài câu của nam tử độc nhãn, lại thêm phần suy đoán của minh, Vương Khải đã biết được một tin tức kinh người.
Trời đất Tình châu của bọn họ, nơi mà trước khi cả bọn xông lên Thần mộc thực chất không phải là trời đất thật sự, mà là một thế giới do một kiện dị bảo biến thành.
Nếu như nói những người mình đến từ Linh Bảo giới, như vậy nếu chạy ra khỏi Linh Bảo giới có lẽ tính là đã đến được trời đất thật sự.
"Khó trách phía trên Thần Văn lại không có cường giả nữa, khó trách không đường phi thăng, khó trách nước biển lại nhạt, khó trách chúng ta không phải là Nguyên Anh chân chính."
Khiếp sợ khiến Vương Khải phải run rẩy cả người. Suy đoán này đã phá vỡ gần hết những nhận thức trong khoảng thời gian dài trước kia của ông ta.
Hóa ra mình chỉ là con ếch ngồi trong miệng giếng, lao ra khỏi Linh Bảo giới mới tính là nhảy ra khỏi miệng giếng.
"Hồn Ngục... Hẳn là một nhà giam. Chúng ta vừa rời khỏi Linh Bảo giới đã bị kéo thẳng đến nơi này. Bọn họ làm sao bắt được chúng ta? Ngôn ca nhi đi đâu rồi, sao lại không ở đây?"
Trong lòng Vương Khải càng có thêm nhiều nghi hoặc nữa. Ông ta đè nén rung động trong lòng, lại lần nữa tiếp tục suy tính.
Có thể được xưng tụng là Thần Toán Tử, đương nhiên thành tựu về mặt tính toán của Vương Khải vượt xa đám người Hà Điền. Bàn về trình độ cay độc giữa đám người này, Vương Khải chắc chắn là số một.
Tâm thần ông ta trầm xuống, cẩn thận cảm giác lại lượng trí nhớ bị cưỡng ép lục lọi trong tâm thần mình. Dần dần, ông ta phát hiện đối phương không nhìn vào linh thạch linh thảo, cũng không nhìn vào pháp bảo tài liệu, càng không phải linh nhãn, mà là hoàn cảnh!
Kẻ lục lọi kia để ý nhất, chính là hoàn cảnh chung quanh!
Nếu như nói vẽ địa đồ, chính là phác họa xem rốt cuộc Tình châu nằm trong dị bảo có hình dạng thế nào. Như vậy nam tử độc nhãn kia làm như vậy, là vì muốn tìm được dị bảo chứa trọn thế giới Tình châu kia.
"Bọn hắn chỉ có thể giam cầm tu sĩ Linh Bảo giới chúng ta nhưng không cách nào giam cầm được Linh Bảo hình thành thế giới. Nói như vậy có lẽ Ngôn ca nhi đang mang món dị bảo đó, giấu ở một nơi nào đó dưới trời đất này..."
Suy đoán đến đây, trong lòng Vương Khải chợt nặng nề.
"Không thể để bọn chúng tìm được Từ Ngôn, không được để bọn chúng tìm thấy món Linh Bảo đó..."
Tình cảnh hôm nay có thể nói là tuyệt hiểm, thế nhưng Linh Bảo giới còn trọng yếu hơn, không phải là thứ bình thường có thể sánh được. Bởi đó là Tình châu đại địa, là cố hương của những kẻ xé trời bọn họ. Nếu cả cố hương đều bị những kẻ ngoại nhân này khống chế thì vô số sinh linh ở Tình châu sẽ biến thành khí nô thật sự, trọn đời bị người khác nô dịch.
Trí nhớ của thần hồn cũng không bị lục lọi bao lâu, dù sao thì cường giả tu vi Thần Văn đỉnh phong như Vương Khải có hôn mê cũng sẽ không dễ dàng để người khác lục lọi toàn bộ trí nhớ của mình như vậy được, chắc hẳn những người khác cũng là vậy.
Cảm giác phần trí nhớ bị lục lọi trong thần hồn một phen, Vương Khải đại khái có thể tính ra tin tức đối phương lấy được cũng chỉ chừng vài ngày, nhiều nhất cũng chỉ trong khoảng mười ngày. Mà khoảng thời gian đó là lúc bọn họ đang ở trong mây mù chống đỡ đủ loại nguy hiểm.
Đến chính bọn họ còn không biết mình đang ở đâu thì ngoại nhân có nhìn thấy đoạn trí nhớ này cũng không thể tưởng tượng ra tình cảnh chung quanh được.
"Cảnh tượng đồ sộ nhất Linh Bảo giới hẳn là gốc Thần mộc kia... Phải giấu Thần mộc kia đi..."
Vương Khải Trầm tư một lúc, mới đưa ra quyết định.
Đối phương đã muốn địa đồ của Linh Bảo giới mà từ đó có thể phác thảo ra được hình dáng của Linh Bảo. Trong đó, gốc thần mộc chính là cảnh tượng đồ sộ nhất, lớn nhất, bắt mắt nhất, cũng là điểm mấu chốt nhất có thể tiết lộ ra chân tướng của trời đất Tình châu.
"Bát ca... Bọn chúng ra tay nặng như vậy, chỉ sợ chúng ta không sống nổi." Hà Điền lơ mơ tỉnh lại, hơi thở suy yếu, nói.
"Bọn chúng muốn có địa đồ, muốn có địa đồ Tình châu. Chư vị, còn ai chưa tỉnh lại không?"
Giọng nói của Vương Khải trở nên đầy nặng nề. Lúc này Sở Bạch cũng đã mở mắt ra, chẳng qua cổ đã thõng xuống không còn chút sức, xem ra xương cốt bị gãy không ít.
"Có lẽ đều đã tỉnh rồi." cuối cùng Trương Đại Kiềm lên tiếng.
"Đây là đâu vậy?" Lôi Sơn suy yếu hỏi.
"Là địa phủ sao..." Văn Thất Dạ lên tiếng.
"Chúng ta chưa chết à?" giọng lão Thanh Nha khẽ khẽ.
"Sao lại không nhúc nhích được?" Lôi Vũ mang theo phẫn nộ nói.
"Chúng ta bị nhốt rồi..." Cuối cùng là Kim Uế lộ ra hơi thở mong manh.
"Quả thật là bị nhốt rồi, hơn nữa ba ngày sau chúng ta còn phải bắt đầu vẽ lại địa đồ giới Tình châu, vẽ kỹ từng ngọn núi, từng con sông, thậm chí đến cả từng gốc cây. Đến lúc đó chúng ta sẽ bị tách riêng ra, mỗi người vẽ phần mình, sau đó sẽ được đối chiếu với nhau. Chỉ cần có chỗ không đúng, chắc chắn sẽ có người chết.
Trong mắt Vương Khải chợt lóe lên tia sáng, trầm giọng nói tiếp: "Chư vị, ta có lời muốn nói, trên trên bản đồ của ta sẽ có sông lớn thông Nam Bắc, không có Thần mộc cao chọc trời. Nếu như kẻ nào làm khác với ta, ta quyết đánh cược một phen sinh tử với kẻ đó. Việc này trọng đại, liên quan tới sinh cơ và đường lui của chúng ta sau này, mong rằng chư vị thận trọng, thật thận trọng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.