Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 974: Trước tiên cứ ra vẻ đáng thương đã!




Dịch: Mèo Bụng Phệ
***
Đúng như những ghi chép trong sách, Đăng Lung thú vô cùng khó chơi. Trong quá trình săn mồi, nó có thể kiên nhẫn phục kích con mồi trong thời gian rất lâu.
Loài mãnh thú này không chỉ hung dữ mà còn rất nhẫn nại.
"Thế này thì phiền rồi..."
Từ Ngôn đứng ở cửa hang, nhìn chăm chú vào con thú to lớn phía ngoài, hai hàng lông mày của hắn nhăn lại.
Hắn ném Phí Tài đang hôn mê về phía sau, một màn sáng mờ dần dần bao lấy thanh trọng kiếm trong tay hắn. Chỉ một khắc sau, Từ Ngôn bước tới một bước, vung kiếm chém ra như gió.
Uỳnh!
Thanh kiếm nặng ba ngàn cân rẽ nước chém tới. Từ Ngôn đã vận lực toàn thân để thi triển Phách Đao quyết, hắn muốn dùng chiêu này để chính diện đối kháng với con hung thú của biển sâu.
Trọng kiếm đập vào hàm răng Đăng Lung thú tạo nên một âm thanh trầm đục. Đòn đánh tạo ra những chùm hoa lửa bắn tung tóe trong nước biển, nhưng cũng rất nhanh bị nước biển lạnh giá dập tắt.
Rắc, rắc.
Một chiếc răng nanh của con thú xuất hiện vết rạn, rồi gãy rời ra. Thanh kiếm trong tay của Từ Ngôn thì còn thê thảm hơn, phần thân kiếm đã vỡ vụn chỉ còn lại mỗi chuôi kiếm.
Pháp khí thượng phẩm còn chưa đủ để chống lại Yêu linh, nói gì tới Đại yêu. Thanh trọng kiếm ba ngàn cân xem như đã bị hủy hoàn toàn.
Không còn vũ khí nên Từ Ngôn lập tức rút lui.
Nếu như ở trên đất bằng, Từ Ngôn có thể dựa vào thân thể mạnh mẽ để chạy thoát khỏi hàm răng của Đăng Lung thú. Nhưng đây lại là đáy biển sâu, tốc độ chạy trốn của hắn bị giảm xuống rất nhiều, lại còn phải kéo thêm cục nợ Phí Tài nữa.
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Từ Ngôn ngồi xếp bằng trong hang.
Đăng Lung thú có thể rình rập con mồi tới hơn mười ngày nhưng Từ Ngôn không có nhiều thời gian để giằng co với nó. Chỉ vài ngày nữa thôi, bầy sứa Cự Linh sẽ trở về.
Đăng Lung thú khó dây, nhưng sứa Cự Linh còn đáng sợ hơn.
Tâm thần Từ Ngôn chìm vào Tử Phủ. Hai mắt của Nguyên Anh mở ra, hắn điều động lực lượng của Nguyên Anh để kêu gọi Tiểu Hắc. Một tiếng rồng ngâm vang lên, viên ngọc đen biến thành Hắc Long bay lượn xung quanh Nguyên Anh.
"Tiểu Hắc, giúp ta bức ra linh lực để mở Thiên Cơ phủ!"
Nguyên Anh quát một tiếng, hai tay liên tục bắt quyết, từng luồng linh lực mạnh mẽ đánh thẳng vào vết rách rất nhỏ trên Tử Phủ.
Hắc Long gầm lên, há miệng phun ra một luồng long tức. Nó liên thủ với chủ nhân cùng tấn công khe hở của cấm chế.
Ngoài việc mở Thiên Cơ phủ, Từ Ngôn không nghĩ ra cách nào khác. Hắn không có khả năng khôi phục linh lực tới trình độ Nguyên Anh hay Kim Đan. Chỉ cần khe hở trên cấm chế rộng thêm một chút, hắn sẽ có đủ linh lực để mở Thiên Cơ phủ ra.
Một khi Thiên Cơ phủ được mở, Từ Ngôn có thể lấy được pháp bảo Giao Nha đao hoặc Ngư Cốt kiếm của mình ra.
Tất nhiên, hai món pháp bảo cực phẩm ở thế giới trong bình không thể đạt được trình độ cực phẩm ở Chân Võ giới, nhưng có lẽ vẫn ở mức thượng phẩm. Từ Ngôn chỉ cần có pháp bảo thượng phẩm trong tay, cộng thêm sức lực của mình mới có thể đánh một trận cùng Đăng Lung thú. Bằng không, hắn đành chịu nhốt trong hang sâu.
Tấn công cấm chế của trời đất tưởng đơn giản, thật ra vô cùng khó khăn.
Nguyên Anh của Từ Ngôn vận toàn lực. Hắc Long cũng dốc hết sức phối hợp với chủ nhân. Đòn hợp kích của cả hai tạo ra một thanh trường thường linh lực sắc bén, liên tục mạnh mẽ tấn công không ngừng vào khe hở trên cấm chế.
Tử Phủ chấn động, tiếng nổ vang lên tiếp. Cấm chế bị tấn công như thế trong cả một ngày trời.
Tới lúc này, Hắc Long đã mệt mỏi rã rời, ánh mắt trở nên ảm đạm. Nguyên Anh của Từ Ngôn cũng suy yếu vô cùng. Cuối cùng, một luồng linh lực trình độ Trúc Cơ đỉnh phong tràn ra ngoài.
Ngay khi linh lực thoát ra khỏi Tử Phủ, bản thể của Từ Ngôn mở mắt ra, Thiên Cơ phủ trong tay cũng sáng lên.
Luồng linh lực này chỉ đủ để mở Thiên Cơ phủ trong thoáng chốc nhưng cũng đủ giúp Từ Ngôn lấy ra một món pháp bảo.
Có điều đây cũng chỉ là phỏng đoán của Từ Ngôn, dựa trên một điều kiện tiên quyết đó là pháp bảo trong Thiên Cơ phủ vẫn còn nguyên ở chỗ cũ.
Ngay khi linh lực thẩm thấu vào Thiên Cơ phủ, khóe miệng hắn mỉm cười.
Hắn cảm nhận được linh lực đã tiến Thiên Cơ phủ, rồi đi tới gian phòng chứa pháp bảo một cách chính xác. Rất nhanh thôi, món pháp bảo Giao Nha thuận tay nhất của Từ Ngôn sẽ xuất hiện ở thế giới đáy biển. Dựa vào món pháp bảo này, hắn có thể đại triển thần uy, đánh đuổi được Đăng Lung thú.
"Lướt qua tám ngọn túi! Khà! Nấu chín một nồi cơm! Khà! Nhét đầy cái bụng rỗng! Khà! Ta là Hải Đại Kiềm, hà hà, bữa cơm hôm nay thơm quá!
Đúng là đồ ăn Hải gia ta trồng ngon thật... Hử, sao trong cơm lại có nước thế này, ta nào có phun bọt vào cơm đâu..."
Khóe miệng Từ Ngôn đang nở một nụ cười. Nghe thấy câu ca dao khó nghe mà quen thuộc này, mặt hắn chợt cứng lại, rồi đuôi mày giật giật.
Ánh sáng chợt lóe, Giao Nha đao không xuất hiện như mong muốn của Từ Ngôn. Trước mặt hắn xuất hiện một gã to con cụt tay đang bưng một chiếc bát to, miệng ngậm đôi đũa, ngẩn ngơ nhìn nước trong bát cơm.
Hải Đại Kiềm chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt Từ Ngôn. Gã giật mình, răng cắn rắc một tiếng khiến đôi đũa đang ngậm đứt đôi.
Phì phì phì.
Gã không mở miệng, mà chỉ phun ra một tràng bong bóng.
"Trưởng lão đại nhân! Lại được nhìn thấy ngài rồi, ta trồng nhiều củ cải lắm, còn cả cải trắng nữa. Ngài nhìn xem, giờ đây ta cũng béo trắng cả ra rồi..."
Hải Đại Kiềm khom lưng, cúi đầu nói, chợt sắc mặt gã thay đổi, cất tiếng ngạc nhiên: "Đáy biển! Chúng ta đang ở đáy biển!"
"Đúng thế, chúng ta đang ở đấy biển... Đại Kiềm, người chiếm chỗ bế quan của ta, có phải là muốn vào nồi hầm cách thủy không."
"Không, không, ta đang quét dọn đấy! Đứa nào dám chiếm nơi bế quan của trưởng lão chứ, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho nó!"
"Đại Kiềm, quy củ cũ..."
"Vâng, trưởng lão nhẹ tay chút. Ta da dày không sao cả, chỉ sợ làm đau tay của ngài, hề hề."
Hải Đại Kiềm thủ thế phòng ngự, chờ để bị đánh, nhưng mãi không thấy Từ Ngôn không ra tay. Gã tò mò định ngẩng đầu nhìn lên thì một vầng sáng đỏ ập vào mắt. Sau đó, xung quanh gã trở thành một vùng đen kịt, cặp mắt của gã đã mất hết cảm giác.
"A!!! Mắt của ta!!!"
Trong tiếng kêu rên, Hải Đại Kiềm lăn lộn, giãy dụa trên mặt đất vô cùng thê thảm, tựa như gã đang đau đớn vô cùng.
Từ Ngôn phải rất vất vả mới ngưng tụ được một chút linh lực, ấy vậy mà thứ lấy được lại là Hải Đại Kiềm chứ không phải pháp bảo. Hắn không làm gì được, cũng không đánh gia hỏa này. Nơi đây là Chân Võ giới, nếu như Hải Đại Kiềm đã ra ngoài, Từ Ngôn muốn nhìn xem gã có bị vùng trời đất này hút đi giống như sư huynh hắn hay Vương Khải, Hà Điền và đám Yêu vương kia không.
Từ Ngôn không có linh lực nên không thể giúp được Hải Đại Kiềm, chỉ có thể nhìn gã co quắp, đau đớn.
Hơn nửa ngày sau, Hải Đại Kiềm mới dừng lại. Hai tay gã che mắt, không động đậy.
Thấy Hải Đại Kiềm vẫn ở chỗ này, Từ Ngôn ngạc nhiên hỏi: "Đại Kiềm, ngươi cảm thấy sao rồi?"
Trừ bản thân, đây là lần đầu tiên Từ Ngôn thấy được sinh linh của thế giới trong bình tại Chân Võ giới. Vì vậy hắn rất căng thằng, chỉ sợ Hải Đại Kiềm cũng bị kéo đi.
"Mắt... Mắt của ta..."
Hải Đại Kiềm khẽ buông tay xuống, trừng đôi mắt to vô thần nhìn Từ Ngôn, nói: "Con mắt của ta... Thiếu đi một vòng huyết luân!"
Đúng như Hải Đại Kiềm nói, trong Thiên Cơ phủ gã đã tu thành Đại yêu, trong mắt có ba vòng huyết luân. Nhưng hiện tại, trong mắt Hải Đại Kiểm chỉ còn lại hai vòng huyết luân mờ nhạt. Gã lại trở về thành Yêu linh.
"Khí tức của ngươi vẫn thế, chứng tỏ cảnh giới của ngươi không đổi. Nơi này là Chân Võ giới, Đại yêu Tình châu ở đây chỉ là Yêu linh mà thôi."
Từ Ngôn lo lắng tâm thần Hải Đại Kiềm bị trọng thương. Vốn tên này không thông minh lắm, nếu trở thành đần độn thì không hay ho gì. Vì vậy, hắn bèn nói cho gã những tin tức của Chân Võ giới.
"Chân Võ giới? Chúng ta tới Thiên Ngoại rồi ư?" Hải Đại Kiềm kích động hô lên."
"Đại Kiềm, ngươi không bị thương?" Sắc mặt Từ Ngôn sầm xuống.
"Không có! Chẳng trách nước biển ở đây lại mặn, thì ra là biển ở Thiên Ngoại. Ta thích nhất là biển rộng, khà khà!" Hải Đại Kiềm hứng chí khoa tay múa chân.
"Vậy sao vừa nãy ngươi lăn lộn cái gì vậy? Vừa lăn vừa kêu gào nữa?"
"Không phải ta sợ ngài xuống tay nặng quá, nên ra vẻ đáng thương trước sao..."
Từ Ngôn cố nhịn không giáng nắm đấm xuống, đoạn vỗ đầu Hải Đại Kiềm, rồi chỉ ra phía ngoài hang nói: "Ngoài kia có một con cá nhép, ngươi ra bắt nó ăn cho ta."
"Được! Trưởng lão yên tâm, đối phó đám cá nhép là sở trường của ta!"
Hải Đại Kiềm ngờ nghệch vung tay, bước ra phía ngoài hang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.