Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 965: Nhát gan thì đừng tu tiên




Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_Bird
Bầy cá gào thét bơi qua, hai người trốn bên cạnh tảng nham thạch coi như thoát được một kiếp. Phí Tài còn chưa kịp thở phào một hơi đã bị một tờ bùa chú đập vào mặt.
Vốn trên mặt Phí Tài đang còn một tấm Ẩn Thân phù còn chưa kịp tháo xuống đã gặp phải đàn cá, lúc này lại bị Từ Ngôn dán thêm một tấm nữa khiến gã không khỏi khó hiểu.
"Triệt hồi linh khí, nín hơi, nếu không ngươi sẽ chết rất thảm."
Bên tai truyền đến tiếng nói nhỏ khiến Phí Tài không hiểu ra sao. Rõ ràng đàn cá Ngũ Kỳ xương đã đi qua, gã không rõ sao Từ Ngôn phải phân phó như vậy.
Đi theo Từ Ngôn ba ngày vừa rồi, Phí Tài coi như đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục với thủ đoạn Từ sư huynh này, cho nên không nói hai lời, gã vội vàng triệt bỏ linh khí hộ thể rồi bám chặt lấy tảng nham thạch không để cả người nổi lên trên.
Sau khi cảnh cáo Phí Tài xong, Từ Ngôn cũng thi triển ra ẩn thân thuật và triệt bỏ linh khí của mình.
Linh khí hộ thể biến mất. Nước biển lạnh như băng lập tức bao trùm lấy hai người. Phí Tài bị đông cứng đến mặt béo tái xanh cả lại, liều mạng gắng gượng chịu đựng. Từ Ngôn lại như không có thay đổi gì cả, nước biển cỡ này gần như không có ảnh hưởng đáng kể nào đến bản thể mạnh mẽ của hắn.
"Rầm Ào Ào"
Nước biển dập dềnh đánh thẳng vào khu vực nham thạch này. Không lâu sau, có một bóng người vọt qua bên cạnh tảng nham thạch.
Đó là một nữ nhân, tay cầm một chuỗi vòng trắng hếu, mắt lạnh lùng quét nhìn xung quanh. Ả nhìn thoáng qua tảng nham thạch cách đó không xa, lại không cảm giác được gì bèn bơi về phía xa xa. Phương hướng đi tới cùng hướng với đàn cá Ngũ Kỳ xương kia.
Qua chừng một bữa cơm, Từ Ngôn hiển hiện ra, quét mắt lạnh lùng nhìn bóng tối phía xa.
Một tiếng ọt ọt vang lên, Phí Tài thở ra một bọt nước lạnh buốt. Rốt cuộc gã đã không gắng gượng được thêm nữa. Lặn trong nước một khoảng dài như vậy, hơn nữa đây còn là ở biển sâu, cả người gã đã gần như mất đi tri giác.
Nhìn thấy Từ Ngôn hiện thân, Phí Tài vội vàng dốc sức liều mạng thúc giục linh khí bảo vệ bản thể, rồi kéo hai tấm Ẩn Thân phù xuống, sợ hãi không thôi: "Vừa rồi hình như là nữ vương đảo Nữ Nhi. Từ sư huynh, chúng ta trốn đi thôi. Lãnh Thu Thiền giết người như ngóe, còn là Trúc Cơ đỉnh phong, đụng phải ả thì phiền toái lớn. Vừa rồi quả thật quá hung hiểm, phì phì, quá mặn rồi."
Phí Tài cảm thấy may mắn vì tránh được cường địch, nhưng một câu nói tiếp theo của Từ Ngôn đã suýt hù chết gã.
"Ả có tu vi Kim Đan, Trúc Cơ còn có thể chạy thoát sao?"
"Cái gì? Lãnh Thu Thiền là Kim Đan? Không thể nào đâu. Kim Đan không dám tới vực biển a, nếu như vực biển mà sụp đổ thì Kim Đan cũng không ra được."
"Dọa sợ đám cá Ngũ Kỳ xương, dùng chúng mở đường giết người, quả là một cách hay." Từ Ngôn cười lạnh một tiếng, chuyển sang một hướng khác.
Thấy Từ Ngôn đã không muốn rời vực biển, Phí Tài nôn nóng không thôi, vội vàng đi theo khuyên bảo: "Từ sư huynh, thương tình ta đi a. Lần này chúng ta đi tới rèn luyện ở vực biển không thích hợp nha. Đến tu sĩ Kim Đan cũng thò mặt ra, Trúc Cơ chúng ta làm gì còn đường sống? Hôi nang thuộc về ngươi cả, ta từ bỏ hết được không?"
"Nhìn thấy tay Lãnh Thu Thiền cầm theo thứ gì không?" Từ Ngôn vẫn đi về đi về phía trước, thuận miệng hỏi.
"Là một vòng chuỗi đá, rất dài, còn trắng rợn kinh người." Phí Tài mặt mày như đưa đám nói.
"Là hơi ba mươi đầu lâu, vẫn còn mới hết đấy." Từ Ngôn còn không quay đầu lại, nói một câu khiến mặt mày Phí Tài không còn chút máu.
Phí Tài nhìn về phía trước mặt, lại nhìn về phía đỉnh đầu tối như mực, cuối cùng không dám đi một mình mà cắm đầu theo sát Từ Ngôn.
Lần rèn luyện vực biển này quả thật quá quỷ dị, hơn nữa lại đầy nguy hiểm. Lá gan Phí Tài không nhỏ nhưng gã chỉ vừa mới lên Trúc Cơ, cho nên đến lúc này tâm thần gã đã không còn yên ổn, tim đập bình bịch trong ngực.
"Trước tiên phải tu gan đã, gan nhỏ sao tu tiên được?"
Bên tai truyền đến tiếng Từ Ngôn cười nhạo, Phí Tài đang sợ hãi chợt cảm thấy bình tĩnh lại. Gã hung hăng nói: "Từ sư huynh nói đúng. Thường ngày lá gan ta không nhỏ, tại sao xuống đáy biển rồi lại trở nên nhát gan như vậy ta?"
Phí Tài thắc mắc, còn Từ Ngôn thì thừa hiểu nguyên do nhưng lại không rảnh giải giảng. Phần cuối ánh mắt hắn là một rặng san hô kỳ dị, bên trong có lẽ có hôi nang.
Những e ngại của Phí Tài một phần là đến từ Yêu thú dưới đáy biển, còn phần nhiều là vì hoản cảnh hiện tại của bản thân gã.
Đáy biển u ám đen kịt!
Với đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ tu luyện nhiều năm còn đỡ, Phí Tài chỉ mới tiến giai Trúc Cơ vẻn vẹn mấy tháng mà thôi. Trước đó gã còn có tu vi là Luyện Khí Kỳ, không sợ mới lạ.
Đáy biển đen kịt không khiến Từ Ngôn nảy sinh ra tâm tình sợ hãi hoảng loạn, Lãnh Thu Thiền kia có ác độc cường đại thế nào cũng chỉ có tu vi Kim Đan mà thôi. Cho dù không thể tránh mặt được, dựa vào sức mạnh cơ thể của mình, Từ Ngôn căn bản không e ngại.
Khu vực san hô cực xa, mất hai canh giờ hai người mới tới gần được. Bọn họ vừa đứng giữa vùng cát mịn này, thì trung tâm rặng san hô cũng đột nhiên tỏa ra một luồng hào quang.
Không phải trân châu dị bảo, mà là ánh kiếm!
Nương theo ánh kiếm còn có từng đợt chấn động truyền khắp đáy nước.
"Có người đang đánh nhau?" Phí Tài nói một câu. Thật ra dưới đáy biển này, có hô to gọi nhỏ cũng không thể truyền đi xa được đấy.
"Hoàng ngang năm dặm, chém thẳng thiên quân... Đó là kiếm pháp Lâm Uyên! Là kiếm pháp đảo Lâm Uyên chúng ta!"
Phí Tài lại lần nữa kinh hô lên. Gã nhìn thấy ánh kiếm truyền đến rất quen mặt, tốc độ lại rất nhanh, hẳn phải là Trúc Cơ hậu kỳ của đảo Lâm Uyên.
"Quả thật là người của đảo Lâm Uyên, còn là người quen nữa."
Từ Ngôn lẩm bẩm nói, rồi đi vào trong rặng san hô, nhắm thẳng đến nơi đang đánh nhau.
Dựa vào bản thể mạnh mẽ, Từ Ngôn đã nghe được loáng thoáng có tiếng gào thét. Dưới đáy biển này mà tiếng gào còn truyền xa được như thế chỉ có thể xuất phát từ vị đại sư tỷ kia.
"Người quen? Không phải là đại sư tỷ chứ?"
Phí Tài theo sát sau lưng Từ Ngôn. Khi đến gần, chiến trường trung tâm san hô cũng dần xuất hiện trước mặt hai người.
Qua khe hở của rặng san hô, Phí Tài nhìn thấy bãi cát bên trong đang có hai người quần chiến với nhau. Một người là đại sư tỷ Vương Chiêu, còn người kia thân mặc giáp sắt, chính là Tam công tử Liễu Tác Nhân.
Vương Chiêu bí mật ác đấu với Liễu Tác Nhân trong trung tâm rặng san hô này, càng đấu càng ác liệt, ánh mắt cả hai đều đầy hận ý. Nhất là Vương Chiêu, ra tay không chút lưu tình.
Bởi đều có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, hai người này giao thủ tất sẽ không dễ nhanh chóng phân định ra thắng bại. Liễu Tác Nhân ỷ vào bảo giáp hộ thân, thỉnh thoảng còn mở miệng trêu tức.
"Vương Chiêu, đừng mơ tưởng nữa. Nàng không thay đổi được hôn ước giữa hai chúng ta đâu, trừ phi có thể giết chết được ta. Thế nhưng mà... Nàng giết chết được ta sao? Đợi khi lấy được nàng, ta nhất định sẽ dạy dỗ bà vợ ương ngạnh nàng cho thật tốt, để cho nàng biết Tam công tử ta lợi hại đến thế nào, ha ha ha."
"Thối lắm! Liễu Tác Nhân, gia hỏa hèn hạ vô sỉ như ngươi nên táng thân dưới đáy biển này đi!"
Vương Chiêu vừa tức giận mắng chửi, vừa vận dụng toàn lực tế ra phi kiếm đâm chém liên tục. Tuy rằng Liễu Tác Nhân là kẻ âm hiểm, nhưng tu vi cũng là Trúc Cơ hậu kỳ, khống chế phi kiếm cũng tiến lui ngăn cản hợp lý.
"Từ sư huynh, chúng ta tới giúp đi, làm thịt tên Tam công tử đáng ghét kia! Ta sợ đại sư tỷ sẽ bị thiệt thòi."
"Lo cho người khác không bằng lo cho mình trước đi." Từ Ngôn thở dài như có chút hối hận, có điều vẻ mặt vẫn đầy thoải mái nói: "Không tìm được hôi nang, lại gặp phải mai phục nữa. Xem ra vận khí tốt đã chấm dứt rồi."
Theo tiếng nói nhỏ của Từ Ngôn, chung quanh khu vực san hô đã bắt đầu xuất hiện từng bóng người trong suốt, nhao nhao xúm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.