Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 96: Ăn cơm trắng




Dịch giả: Archnguyen1984
Ban đêm Phong Đô rất náo nhiệt, người giăng mắc cửi. Buổi tối ở Mai Hương Lâu càng náo nhiệt hơn, tiếng người huyên náo cả góc phố.
“Đường chủ đại nhân, tiểu nhân kính ngài một ly! Ngài có một người thiếp xinh đẹp như vậy, chúng tiểu nhân thật hâm mộ.”
“Đường chủ đại nhân thật đào hoa! Mỹ nhân xinh đẹp dường này, không chỉ đường chủ của chúng ta mà người khác nhìn thấy, có ai kiềm lòng được phải không các huynh đệ?”
“Đúng vậy!”
“Đường chủ uy vũ!”
Đại sảnh Mai Hương Lâu bày đầy tiệc rượu. Hơn một ngàn đệ tử Thanh Mộc Đường tụ tập trong đó, các tiểu đầu mục cụng ly mời rượu Nhạc Thừa Phong liên tục. Đám tiểu đầu mục không quên vuốt mông ngựa, chúng thủ hạ càng nịnh nọt nhiều hơn.
Hôm nay, Nhạc Thừa Phong quả thực uy vũ bất phàm, ngực đeo một đóa hồng lớn. Dù ai mời rượu cũng đều cạn chén, thỉnh thoảng lại cười to. Mai Tam Nương ngồi bên cạnh hắn thì mặt mày ủ rũ, khóe miệng thi thoảng nhếch lên cười gượng gạo.
Hoàn cảnh lúc này nàng đã không tự quyết định được rồi. Đừng nói là nàng, những người đẹp nhất ở Mai Hương Lâu đều bị kêu lên ngồi cạnh các tiểu đầu mục, trong đó có cả Thanh La hiện đang bị một tráng hán nhìn như gấu đen ôm ghì vào ngực. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sợ hãi, hít thở khó khăn.
“ Ngày vui của Nhạc đường chủ, ngày tốt của mỹ nhân thực khiến người khác phấn khích!”
Tráng hán như gấu đen không phải người của Thanh Mộc đường. Hắn là đường chủ của Song Ngư đường, tên là Trương Hùng. Thực lực đạt tới Tiên thiên tam mạch, quan hệ với Nhạc Thừa Phong không tệ, lần này tới Mai Hương lâu là để chúc mừng.
Tại Quỷ Vương Môn, Song Ngư đường có vị trí thấp hơn Thanh Mộc đường một chút. Hiện đang có hai vị đường chủ ở đây, người bình thường không ai dám vào Mai Hương Lâu, trước cửa lớn còn có mười đệ tử Quỷ Vương Môn canh gác.
Đêm nay, Nhạc Thừa Phong đã bao trọn cả Mai Hương Lâu.
Một đồng cũng không tốn, lại cưới được nàng thiếp xinh đẹp, có cả Mai Hương Lâu làm quà cưới khiến Nhạc Thừa Phong hăng hái, uống rượu không kiêng dè, men rượu trong người đã bắt đầu ngấm. Gã cạn thêm một chén với Trương Hùng, sau đó chụp lấy bàn tay nhỏ bé của Mai Tam Nương.
“Hôm nay, Nhạc Thừa Phong ta nập thiếp, các huynh đệ ở đây đều là người một nhà. Bổn đường chủ đang cao hứng, các huynh đệ cứ tùy tiện ăn uống, thoải mái vui đùa đi.”
Nhạc Thừa Phong ngả nghiên đứng dậy. “Có câu xuân tiêu một khắc trị giá ngàn vàng, bổn đường chủ không thể bồi tiếp các ngươi nữa rồi. Ha ha…, ta muốn, ta muốn tận hưởng đêm xuân rồi đây, ha ha…”
Vừa nói vừa nấc rượu, Nhạc Thừa Phong kéo Mai Tam Nương đi. Nữ nhân đã cam chịu số phận, nàng tỉnh ngộ không muộn, chỉ là vận khí quá kém. Nếu hôm nay ra phố sớm một chút thì đã không gặp kết quả như lúc này rồi.
“Lão tử cũng muốn tận hưởng đêm xuân rồi!”
Trương Hùng cũng đứng lên, một tay kẹp lấy Thanh La đang kêu váng lên. Hành động của hai vị đường chủ làm đám thủ hạ gào hét ầm ĩ. Mấy tên tiểu đầu mục nóng vội cũng đứng dậy, ôm lấy nữ nhân cạnh mình. Những nữ nhân này người nào cũng xinh đẹp đầu bảng, kệ người vui đùa hay bán mình vì dù sao hôm nay, toàn bộ Mai Hương Lâu đã bị người ta chiếm lấy rồi, đám nữ tử thanh lâu có ai dám phản kháng.
Loảng xoảng!
Nhạc Thừa Phong và Trương Hùng còn chưa kịp đi ra, cửa lớn của Mai Hương Lâu đã bị người ta dùng một cước đá văng, sau đó, một thân ảnh vọt tiến tới. Người này đưa mắt nhìn quanh một hồi, thấy đám nữ tử đều còn ở đây thì thở phào một tiếng, sau đó đặt mông ngồi ở cái bàn lúc trước Nhạc Thừa Phong ngồi, bắt đầu ăn uống.
Thấy Từ Ngôn chạy vào, hai hàng lông mày Mai Tam Nương nhíu lại, muốn nháy mắt cho đệ đệ của mình đi mau, không ngờ hắn lại chỉ cắm đầu ăn uống, không để ý tới nàng.
“Ai…, tên này muốn vào Mai Hương Lâu ăn cơm trắng sao?” Một tên tiểu đầu mục của Thanh Mộc Đường vừa cười vừa nói. “Tiểu tử, ngươi có mù không vậy? Nơi này có cả ngàn người, ngươi dám tới ăn chùa? Mỗi người chúng ta nhổ một ngụm nước miếng là có thể khiến ngươi chết chìm rồi!”
Tên tiểu đầu mục này không nhận ra Từ Ngôn là ai, còn tưởng hắn là người từ ngoài vào. Nói xong, vị này phất tay, đám đệ tử Quỷ Vương Môn đứng lên, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm vào tiểu tử ngốc.
“Ta không có ăn cơm trắng!”
Ngẩng đầu lên, khóe miệng Từ Ngôn còn dính mấy hạt cơm. Hắn quả thực đói bụng. Cả ngày trên lôi đài không được hạt cơm nào vào bụng, về tới đây thấy Tam tỷ không sao là hắn cảm thấy yên lòng.
“Ta là người của Mai Hương Lâu.” Từ Ngôn chỉ vào Mai Tam Nương bảo. “Đó là tam tỷ của ta, chờ ta ăn xong còn muốn làm việc đây…”
“Thì ra là tên thỏ tử, ha ha…” Người lên tiếng là Trương Hùng. Hắn véo vào người Thanh La, tiến tới trước mặt Từ Ngôn, nhe răng cười. “Tiểu tử, ngươi vẫn sống ở thanh lâu như vậy sao? Mi thanh mục tú, lớn lên cũng có dáng lắm, tiếc là lại làm một lão thỏ già, ha ha…”
Trương Hùng biết rõ ý định của Nhạc Thừa Phong, dù sao từ hôm nay trở đi, Mai Hương Lâu sẽ mang họ Nhạc rồi, hắn không kiêng dè gì nữa, chỉ vào Từ Ngôn. “Tiểu tử, từ hôm nay đã có gia gia làm chủ rồi, ngươi không cần phải làm sai vặt nữa. Tranh thủ thời gian ăn no, tắm rửa sạch sẽ đi. Hôm nay gia gia sẽ để mặt mũi cho ngươi!”
“Hùng gia thật là uy phong, một đêm được cả hai người, ha ha ha…” Tên tiểu đầu mục của Thanh Mộc Đường vừa mắng Từ Ngôn vội cười mỉa, vuốt ve.
“Hùng gia thật bá đạo, lịch sự tao nhã khác nào đám văn nhân mặc khách! Nếu ngài chơi chán rồi, nhớ cho đám huynh đệ chúng ta lịch sự tao nhã theo một phen, ha ha…!” Một tên tiểu đầu mục khác không chịu kém, vội hô lên.
Không chỉ Tề Quốc, dù là Đại Phổ Quốc cũng thịnh nam quyền. Tên Trương Hùng làm vẻ mặt như thể một Thanh La còn chưa đủ, rõ ràng còn muốn đánh chủ ý trên người Từ Ngôn.
Đang ăn cơm, thiếu chút nữa Từ Ngôn phụt cả ra ngoài, hai mắt mở to, thần sắc sợ hãi khiến Trương Hùng cười tà.
Nhạc Thừa Phong liếc mắt nhìn đã nhận ra Từ Ngôn nhưng lại không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng. Chuyến đi Đại Phổ Quốc chút nữa thành không công, tuy không trách được Từ Ngôn nhưng trong lòng gã vẫn không thoải mái, mang tên đệ đệ này cho Trương Hùng cũng coi như là tận dụng.
Nhạc Thừa Phong không quan tâm nên không hỏi tới, nhưng sắc mặt Mai Tam Nương thì trắng bệch, muốn tiến tới ngăn Trương Hùng lại. Tiếc là bàn tay bị Nhạc Thừa Phong nắm chặt, cổ tay đã đỏ ửng.
Đường chủ Song Ngư Đường không đợi được, bàn tay khổng lổ mở ra muốn chụp lấy Từ Ngôn, mang ra sau tận hưởng một thể. Thấy bàn tay đối phương chụp tới, Từ Ngôn khoát tay, mang khối lệnh bài xinh xắn ném ra. Vừa lúc Trương Hùng chụp lấy, chân mày Từ Ngôn khẽ động. Hai tên đầu mục vừa vuốt mông ngựa hai vị đường chủ vội xông lên, một người muốn chửi bới, một người muốn vuốt ve lấy lòng Trương Hùng.
Người không bắt được, lại bắt được khối lệnh bài, Trương Hùng nổi giận, tùy tiện muốn vứt sang một bên nhưng chỉ trong một khắc, cánh tay hắn khựng lại không nhúc nhích.
Không chỉ bất động thân thể, ánh mắt còn tràn đầy sợ hãi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.