Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 897: Thần Văn gặp nhau (thượng)




Dịch: Hoangtruc
Nhận ra Từ Ngôn đến, Vương Khải mới hiện thân mà ra. Lời đầu tiên mà lão nói lại là về chuyện mỹ vị khiến đám trưởng lão cùng môn nhân sau lưng không hiểu làm sao.
Bóng người lóe lên, Từ Ngôn xuất hiện ở trước mặt mọi người, mắt nhìn mặt nước hỏi: "Nấu món cá trê xanh? Thật sự là mỹ vị?"
"Đương nhiên rồi, Đại yêu nơi biển lớn là mỹ vị thế gian nha." Vương Khải cười mỉm nói. Nếu đã có tay chân miễn phí đi tới, ngu sao không dùng chứ?
Lúc này ba vị trưởng lão đã nhận ra người tới vì vậy mà cùng kinh hô lên, còn đám chân truyền Trúc Cơ kia vội chau đầu ghé tai với nhau. Dù sao gặp được vị cường giả này trong tông môn không dễ dàng gì, người ta là kỳ nhân có thể ngăn cản được cả hạo kiếp, còn không e sợ cả Yêu vương kia mà.
"Không có hứng ăn."
Nói một câu không có hứng ăn xong, Từ Ngôn bay thẳng về phía hải đảo. Vương Khải khẽ sửng sốt, khóe miệng nhếch ra đầy bất đắc dĩ bay theo sau.
Sâu trong hải đảo là lầu các liên miên, Từ Ngôn đang ngồi đối diện với Vương Khải ở một tòa nhà gỗ trong số đó.
"Ta đoán mấy ngày nay ngươi sẽ tới mà. Cá trê xanh có vị rất ngon, ngươi không có hứng nhưng mà ta đang có hứng ăn. Hay là Ngôn ca nhi vất vả một chuyến, bắt mấy con về nếm thử?"
"Làm gì có chuyện đãi khách mà không chuẩn bị đồ ăn, còn bắt khách tự đi bắt cá ăn?" Từ Ngôn hừ lạnh một tiếng.
"Lớn tuổi rồi, gần đây không muốn nhúc nhích nữa, không giống đám người trẻ tuổi các ngươi." Vương Khải cười hắc hắc.
"Không có đồ ăn thì thôi, mang cho ngươi lễ gặp mặt này." Từ Ngôn nói xong đưa tay ném một đóa hoa nhỏ đầy linh khí ra. Vương Khải vừa muốn đưa tay đón, sắc mặt chợt biến đổi, bay ngược ra sau.
"Lực lượng bản nguyên! Từ Ngôn, ngươi định giết người hả?"
Vương Khải còn đầy sợ hãi nhìn đóa hoa nhỏ rơi xuống mặt ghế. Lão cảm giác thoáng qua, rồi mặt mày xanh lét nói: "Mộc độc bản nguyên, làm sao ngươi lấy được? Còn dám cầm trong tay, không biết thứ này có bao nhiêu độc hả? Nha đầu Thiên Tuyết kia cũng bị Mộc độc xâm nhiễm, có thể sống qua khỏi năm nay không còn khó nói, ngươi lại dám cầm..."
Vừa nói xong, Vương Khải chợt nghẹn lại không nói được thêm nữa. Bởi lão nhìn thấy trong tay Từ Ngôn có thêm một quả cầu xanh biếc, bên trong tràn lên lực lượng Mộc độc.
"Đây là..." Vương Khải cảm giác khí tức của quầng sáng trong tay Từ Ngôn có chút quen thuộc, nghi hoặc hỏi.
"Trên người đồ đệ ngươi, đã được ta lấy ra."
Dứt lời hắn lật tay thu hồi Mộc độc lại. Chỉ trong thoáng chốc đó, cả phòng đã nở rộ hoa cỏ, đỉnh đầu trải đầy lá xanh. Thậm chí mặt bàn còn nở ra hơn mười đóa hoa hồng lớn.
"Ngươi có thể thu lấy Ngũ Hành bản nguyên?" Vương Khải thắc mắc không thôi, hỏi: "Đấy là lực lượng Chân Anh?"
"Ai biết được, dù sao ta không bị trúng độc, lại cứu được lâu chủ Thiên Hải lâu một mạng. Không biết có đổi được một bàn cá trê xanh hấp cách thủy không?"
"Không có vấn đề! Ngôn ca nhi chờ ta chút, ta đến tìm tên đầu bếp Mập Cửu kia ra muôi nấu nướng. Hặc hặc, lão phu ghé qua đáy biển một chuyến!"
Trong lòng Vương Khải đầy vui sướng. Lão vào hải đảo này không phải vì bế quan mà là không muốn nhìn thấy tận mắt đệ tử đắc ý nhất của mình bị trúng Mộc độc mà chết. Hôm nay biết được toàn bộ Mộc độc trong người Hàn Thiên Tuyết được trừ bỏ, rốt cuộc Vương Khải cũng yên tâm.
Một khi Thần Văn ra tay, Hải thú trình độ Đại yêu không cách nào chống đỡ được. Không bao lâu sau, Hà Điền mập mạp nhanh chóng bay tới hòn đảo cách nơi Kim Tiền tông nơi đóng quân không quá xa này.
Mặt trời lặn xuống, mùi cá đầy viện.
Trong sân có một cái bát tô lớn, cá trê xanh khổng lồ đã được cắt thành khối nhỏ, trong nồi còn có thêm chút rau cỏ, làm thành một món canh cá trê xanh vô cùng ngon.
Vò rượu bày đầy trên đất, ba người ngồi vây quanh bát tô kia, uống linh tửu, ăn Đại yêu. Cảnh tượng có thể nói là kinh thế hãi tục.
Hành động này của Thần Văn khiến đám môn nhân phải hết sức kinh ngạc. Dù là cường giả Nguyên Anh cũng không dám đơn giản đối địch với Đại yêu, thế nhưng chỉ cần đạt đến Thần Văn hoặc Yêu vương thì sẽ thấy Đại yêu và Nguyên Anh sẽ trở nên đầy nhỏ bé.
"Thế nào Ngôn ca nhi? Mùi vị không tệ chứ?" Hà Điền vừa há to mồm nhai, vừa khoác lác nói.
"Ngon, tràn đầy linh khí, có thể nói mỹ vị nhân gian." Vương Khải bên kia tự đắc không thôi.
"Coi như cũng tạm, các ngươi đánh bắt Đại yêu không sợ cá trê xanh khác trả thù hả?" Từ Ngôn hỏi.
"Chúng ta là Thần Văn, còn phải sợ Đại yêu hả?" Hà Điền nhếch miệng, mặt mũi tràn đầy khinh thường.
"Quanh hải đảo này không có Yêu vương, cho nên cứ tùy tiện đánh bắt Đại yêu. Có điều Yêu linh cá trê xanh quá nhiều, một khi giết sạch rồi nhất định sẽ khiến cả biển đều đầy máu tanh, đến lúc đó lại hấp dẫn thêm Hải thú tới nhiều hơn nữa." Vương Khải bèn nói nguyên do không cách nào diệt trừ cá trê xanh nhất tộc.
Biển rộng quá lớn, mùi máu tanh là thứ rất dễ hấp dẫn Hải thú. Cho nên sau khi chiếm cứ hải đảo này, Kim Tiền tông chỉ dùng lôi phù khiến cá trê xanh kinh sợ thối lui chứ không chém giết chúng.
"Ngôn ca nhi mau nói xem, làm sao ngươi thu lấy được lực lượng Ngũ Hành bản nguyên vậy? Chuyện kỳ lạ thế này ta chưa từng nghe nói qua nha?" Hà Điền lắc lắc mặt béo nhìn Từ Ngôn hỏi.
"Dùng linh lực trực tiếp kéo ra, rất đơn giản nha. Nếu không các ngươi thử xem." Vừa nói, Từ Ngôn vừa lấy ra một bông hoa nhỏ màu xanh lục hái được từ vùng Thánh địa, lại khiến hai vị Thần Văn sợ tới mức liên tục khoát tay.
"Chẳng lẽ Nguyên Anh chân chính có thể câu thông Ngũ Hành, sinh ra lực lượng Ngũ Hành?" Hà Điền đầy nghi hoặc.
"Ngôn ca nhi thi triển một đạo pháp thuật Ngũ Hành ra cho chúng ta nhìn xem nào?" Vương Khải cũng nghiêm mặt, không giống như đang nói đùa.
Từ Ngôn liếc nhìn hai người, tiện tay thi triển ra một đạo pháp thuật lôi điện. Rặc rặc một tiếng, trên không trung hải đảo nổ vang tiếng sét.
Vương Khải Hà Điền ngẩng đầu nhìn một lúc lâu, ánh sét sớm đã biến mất nhưng hai người vẫn còn ngửa đầu nhìn mãi, sau đó đồng thời lắc đầu.
"Không có Kim linh lực thuần túy."
"Uy lực không nhỏ, thế nhưng không phải là bản nguyên."
Hai người mang theo nghi hoặc nhìn Từ Ngôn chằm chằm. Vương Khải mở lời: "Ngôn ca nhi, ngươi sáng tạo ra được Mộc bản nguyên sao?"
Từ Ngôn lắc đầu.
"Hầu gia, ngươi có thể thi triển ra phép thuật khai hoa không?" Hà Điền nhanh chóng tiếp lời.
Khai hoa, chính là nói khiến nụ hoa bung nở, mầm đông xuân nở, cỏ hạ thu sinh, thủ đoạn như thế mới thật sự tính là nắm giữ lực lượng bản nguyên. Nếu không dù tu vi có cao hơn cũng không cách nào khống chế được lực lượng tự nhiên.
Tu hành giả có thể dùng linh lực thúc giục ra pháp thuật mạnh mẽ phá hủy đất đai sông ngòi nhưng không cách nào sáng tạo ra được từng cọng cây ngọn cỏ. Bởi vì lực lượng bản nguyên chân chính cũng chỉ do bàn tay của Thiên đạo khống chế, không thể nào xuất hiện trong tay Nhân tộc được.
Từ Ngôn vẫn lắc đầu. Hắn có thể thu lấy Mộc độc của Hàn Thiên Tuyết, có thể đụng vào đóa hoa nhỏ màu xanh nở trên Thánh Địa nhưng lại không cách nào nắm giữ lực lượng này, càng không cách nào thi triển được.
"Đây mới là lạ..." Vương Khải nghi ngờ nói: "Không cách nào vận dụng bản nguyên, lại có thể tiếp xúc với bản nguyên mà không khiến bản thể bị thương. Dù có là Nguyên Anh chân chính cũng không thể như thế được a. Trừ phi ngươi không thuộc về phiến thiên địa này."
"Hoặc là nói..." Mặt béo của Hà Điền đầy ngưng trọng, nói: "Ngươi có thể bỏ qua quy tắc của phiến thiên địa này!"
"Bỏ qua quy tắc?" Từ Ngôn nhăn tít hàng mày, trầm ngâm không nói.
"Vài chục năm trước, dị tượng huyết nguyệt đã từng xuất hiện qua. Các ngươi có nhìn thấy chứ?" Một lúc lâu sau, Từ Ngôn đột nhiên hỏi một vấn đề cổ quái.
"Huyết nguyệt?"
"Dị tượng?"
Hai vị Thần Văn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi rồi đồng loạt lắc đầu đáp: "Chưa nghe nói qua."
"Ngôn ca nhi, ngươi nghe chuyện huyết nguyệt ở đâu ra?" Vương Khải nghi hoặc hỏi.
Từ Ngôn thở dài, kể lại mọi chuyện về dị tượng lúc Bàng Hồng Nguyệt mới sinh ra lần nữa.
Nghe qua chuyện kỳ lạ này, hai vị Thần Văn chợt trầm ngâm.
"Trừ phi phải là thiên đại tạo hóa may ra mới dẫn động thiên tượng, từng có dị bảo xuất thế, chân trời nổi tường vân." Vương Khải nhăn mày nói.
"Cũng có Đại yêu thành Vương, tiếng gào bao trùm cả nửa châu lục." Vẻ mặt của Hà Điền biến ảo.
"Nói về thiên tượng cũng chỉ có vài loại như xuất hiện chút ít mây mù đặc thù, là khí tức thiên địa bị dị bảo dẫn động. Dị tượng huyết nguyệt kia căn bản không thể tồn tại nha."
"Tạo hóa thế nào mới có thể dẫn động được cả nhật nguyệt biến ảo chứ?" Hà Điền càng mang theo vẻ mặt không thể tin.
Nói qua nói lại, đột nhiên sắc mặt hai vị Thần Văn chợt biến đổi, trở nên vô cùng khiếp sợ, lại không dám tin. Sau đó hai người đồng thanh nói.
"Phi thăng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.