Dịch: Mèo Bụng Phệ
Biên: Hoangtruc
Nghìn chiếc xúc tu, mỗi cái đều mạnh mẽ chả không kèm một Yêu vương. Mà lúc này, chỉ cần khí tức con ác thú bò lên từ sông Thông Thiên đã mạnh mẽ tới mức đủ để giam cầm đám Thần Văn và Yêu vương.
Khi trước chỉ có chín con ác thú cũng đã khiến họ phải tiêu hao toàn bộ lực lượng, thậm chí liều mạng chiến đấu mới có thể thắng thảm. Lúc này bầy ác thú lại xuất hiện cả nghìn con, cảnh tượng kinh khủng đến mức cả đám Thần Văn và Yêu vương phải tuyệt vọng.
Mà đấy mới chỉ là mấy cái xúc tu thôi, còn bản thể của hà mẫu thì hùng tráng vô cùng, to lớn như dãy núi, tựa có thể vươn tới trời cao.
Toàn thân nó phủ kín vảy xanh sẫm, cái đầu cực lớn, miệng rộng toang hoác lởm chởm răng nanh. Trên đỉnh đầu, những chiếc xúc tu uốn lượn vừa giống như ác long gào thét, vừa giống như một ngọn lửa hừng hực cháy tới tận trời.
Cái bụng nó to như núi rộng như sông, có thể nuốt cả nhật nguyệt. Phần đuôi giống như một cái mái chèo khổng lồ, đập nước tạo sóng. Nó không có móng vuốt, nên dùng bụng để trườn, mỗi lần nó di chuyển khiến cả mặt đất phải rền rĩ.
Bản thể hà mẫu khủng bố khiến người ta không thể nào tin nổi. Những chiếc xúc tu trên đầu rậm rạp chằng chịt kết thành một tấm lưới khổng lồ che kín bầu trời.
“Đây mới là bản thể của hà mẫu ư…” Vương Khải ngửa mặt lên trời than thở, đau buồn nói: “Đây mới là chân tướng của cơn hạo kiếp này! Tình châu, chỉ giây lát nữa thôi sẽ bị hủy diệt…”
“Mau rút lui thôi, trong chúng ta không ai có thể ngăn cản được con quái thú này.” Trong mắt Hà Điền chỉ còn tuyệt vọng nói: “Không chỉ có Tình châu sẽ trở thành phế tích, ngay cả những hòn đảo ở hải ngoại sợ rằng cũng khó giữ được. Đứng trước chân thân hà mẫu là quái thú ngàn đầu này, cho dù cường giả Độ Kiếp có tồn tại trên đời thì cũng không ngăn cản được! Cớ sao Thông Thiên hà lại có dị thú thế này chứ!”
Hai vị Thần Văn rên rỉ, ca thán mang theo tuyệt vọng khôn cùng.
Nghìn con ác thú. Cứ cho là một cường Thần Văn hay Yêu vương có thể cản được một con ác thú. Thì cho dù có cả nghìn Thần Văn, Yêu vương cũng không cản được bước chân của hà mẫu. Bởi khí tức của bản thể hà mẫu đã không phải Thần Văn có thể chống đỡ. Cho dù cường giả Độ Kiếp đứng trên cả Thần Văn có sống lại, cũng chẳng ngăn được nó trong chốc lát!
Tới tận lúc này, hạo kiếp tận thế mới chính thức mở màn.
Rống...
Rống...
Rống!!!!!!!!
Hàng ngàn cái miệng đồng thời gầm thét, như sấm gào từ xa xa truyền đến.
“Thì ra con dị thú này mới là chân tướng của tràng hạo kiếp. Chúng ta vốn dĩ không nên biết chân tướng này làm gì…” Âm thanh già nua, đầy tuyệt vọng của Thanh Nha vang lên.
“Kẻ thấy hồn vong, kẻ nghe mạng tận. Chỉ sợ chúng ta khó lòng chạy thoát”. Mặt mũi Văn Thất Dạ trắng bệch như tờ giấy than thở.
“Vốn dĩ không nên bén mảng tới Thiên Nam…” Khi hà mẫu tiến tới ngày càng gần, thân thể cao lớn của Lôi Sơn bắt đầu run lên cầm cập.
“Các vị, liều mạng trốn đi!” Trương Đại Kiềm run rẩy quát lớn.
“Uy áp của nó bao phủ khắp cả một châu, chạy đi đâu được…” Lôi Vũ nhắm hai mắt lại nhận mệnh. Ngay cả Yêu vương như vậy, thì đám Nguyên Anh và Hư Đan còn lại thậm chí còn không thể nảy ra ý nghĩ chạy trốn trong đầu.
“Trừ phi…” Văn Thất Dạ đột nhiên nhìn về phía Từ Ngôn thấp giọng nói: “Trừ phi Yêu chủ có thể tỉnh lại!”
“Không có lực lượng Huyết Sát, sao có thể đánh thức Yêu Chủ? Trăm yêu bây giờ đang ở đâu?” Lôi Vũ bổng mở to mắt, trong đó anh lên một tia hy vọng.
Nếu trước khi hà mẫu tiến đến, Trăm Yêu có thể thu thập được đầy đủ Huyết Sát châu, thì có thể tiến hành nghi lễ thức tỉnh hồn Yêu chủ!
“Trăm yêu tan rồi…”
Từ Ngôn lặng yên đứng trên tường thành cùng đám Thần Văn và Yêu vương, lạnh nhạt nói: “Chúng bị ta đánh cho tan tác, rất nhiều tên đã mất mạng dưới tay ta.”
“Ngươi!”
Lôi Vũ tức sùi bọt mép, hai tay lập lòe sấm sét giơ lên mấy lần, nhưng cuối cùng cũng không cách nào đánh xuống Từ Ngôn được.
Đối mặt với chân thân của hà mẫu, bất kể Nhân tộc hay Yêu tộc đều chỉ có một hy vọng duy nhất, đó là thức tỉnh lại Yêu chủ. Khắp gầm trời này, chỉ có Yêu chủ tỉnh lại mới có thể chống lại được hà mẫu.
Đáng tiếc, đường sống cuối cùng đã bị Từ Ngôn tự tay chặt đứt. Lôi Lục đã chết trong tay hắn, Trăm Yêu tập trung tại kinh thành cũng chẳng còn sống được mấy mống.
Tia hi vọng cuối cùng bị dập tắt, khiến đám Yêu vương hết đường xoay xở. Lúc này bỗng nhiên trên khuôn mặt của Vương Khai nở một nụ cười.
Tiếng cười nhỏ rồi lớn dần, rồi trở nên điên cuồng!
“Kẻ tu hành, đấu Trời! Đấu Đất! Đấu bản tâm!”
Trong tiếng cười dài, bóng người gây gò bay ra khỏi tường thành, đứng sừng sững giữa không trung. Lúc này, khí tức của vị thái thượng trưởng lão của Kim Tiền Tông chấn động kinh người, phát ra chiến ý cuồn cuộn.
“Cảm tạ các vị Yêu Vương đã tới cứu viện, hôm nay hạo kiếp chính thức buông xuống, các vị mau trốn đi, có thể trốn xa bao nhiêu liền trốn bấy nhiêu. Lão phu sẽ dùng cái mạng già này giúp các người tranh thủ chút thời gian”.
“Thái Thượng trưởng lão!” Vành mắt bọn người Nhạn Hành Thiên như muốn nứt ra, khàn giọng hô lớn.
“Bát ca!” Thân hình mập mạp của Hà Điền muốn đi theo, bay ra ngoài thành.
“Đi!!!”
Tiếng gào thét lên không cho kẻ khác phản đối, mang theo cả sự kiên quyết của cường giả Thần Văn, Vương Khải không quay đầu lại mà chỉ dõng dạc ra một mệnh lệnh cuối cùng:
“Mệnh lệnh của Thái Thượng! Tu sĩ Thiên Nam lập tức rời khỏi thành Linh Thủy, có thể chạy thoát được hay không, đành trông chờ vào vận mệnh của các ngươi vậy!”
Hà Điền đau xót dẫm mạnh chân xuống đất, liếc nhìn con quái thú gần áp sát thành Linh Thủy. Lão liền vận toàn bộ linh lực cuốn lấy tất cả trưởng lão tu vi Hư Đan chuẩn bị rời khỏi thành Linh Thủy.
Hà Điền đã nhìn thấy sự kiên quyết của Vương Khải. Trong tuyệt cảnh có thể chôn vùi tính mạng của tất cả mọi người như lúc này, chỉ có chạy trốn mới có thể tìm được một đường sống.
Đối mặt với bản thể của hà mẫu, tuyệt nhiên không có nửa phần khả năng chiến thắng. Khi trước còn có một chút cơ hội liều chết để chiến đấu với chín con ác thú, thì giờ cục diện chết chắc. Nếu như tử cục đã định, hà cớ gì phải đi nạp mạng. Có một vị cường giả Thần Văn ngăn cản là đủ. Còn việc có thể tranh thủ được bao nhiêu thời gian, thì phải trông chờ vào khả năng liều chết của Vương Khải.
Quyết định của cường giả Thần Văn tuy bất đắc dĩ nhưng vô cùng bi tráng. Ngay cả năm vị Yêu Vương cũng vô cùng kính nể hành động của Vương Khải. Thế nhưng kính nể thì kính nể, chạy trốn thoát thân mới là quan trọng nhất.
Tại thời điểm như thế này, ngay cả Sơ Bạch vốn không màng sinh tử cũng không có chút chiến ý nào. Đối mặt với kẻ địch không cách nào chiến thắng, Trấn Sơn vương cười đắng chát. Ngay sau đó y liên phun ra một búng máu lớn, hai mắt tối sầm chút nữa ngã quỵ. Cũng may Hà Điền đã nhanh tay tóm được y, cắp theo bay về phía sau thành. Sở Bạch bị chính chiến ý của mình cắn trả, đả thương tâm thần nặng nề. Bởi chiến ý của y có mạnh mẽ bao nhiêu cũng không bì được với quái vật diệt thế như hà mẫu.
Chênh lệch thực lực quá lớn khiến Sở Bạch lửa giận công tâm, thần hồn trọng thương.
Trên tường thành, đám người dồn dập nhảy lên, gắng gượng chống cự uy áp kinh khủng rồi bay về phía sau thành.
Từ Ngôn theo chân đội ngũ phía sau cùng. Hắn thu hồi Vương xà và Hải Đại Kiềm vốn đã bị dọa đến ngu người lại, cắp lấy Tiểu Hắc phóng lên pháp bảo bay đi. Bay được một quãng, hắn quay đầu nhìn lại hà mẫu đang sắp tới gần và Vương Khải ngoài thành.
Cái nhìn này, rất có thể chính là vĩnh biệt!
“Vương Bát ca…”
Những mẩu chuyện cũ như hiện ra trước mắt hắn. Từ hộ viện của Mai Hương Lâu, đến Thái Thượng trưởng lão Kim Tiền Tông, cho tới bóng dáng một mình nghênh chiến với hạo kiếp hôm nay, tất cả mang lại cho Từ Ngôn một cảm xúc không nói nên lời.
Tiếng thở dài nặng nề vang lên trong lòng Từ Ngôn. Hắn đã cố hết sức, bỏ qua cả chuyện Kim Đan nhưng vẫn không thể ngăn cản được cơn hạo kiếp ngàn năm này…
Cái nhìn lần cuối khi sắp rời khỏi thành Linh Thủy mang theo ánh mắt với đủ loại cảm xúc lẫn lộn, tuyệt vọng có, cảm động có, rung động có, cả lo lắng cũng có.
Tuyệt vọng là bởi con quái vật hà mẫu mà Từ Ngôn không thể chống cự. Cảm động là bởi hình bóng Vương Khải quyết tử không lùi. Rung động là bởi hạo kiếp không kém gì thiên uy kia. Lo lắng là bởi câu nói khi nãy của Hà Điền: Đến hai hòn đảo nơi hải ngoại cũng khó mà giữ được.
Chân thân của hà mẫu quá mức đáng sợ. Con ác thú này không chỉ sở hữu lực lượng có thể phá hủy cả một châu mà còn có thể tận diệt mấy hòn đảo ở hải ngoại. Trừ khi là đảo lớn ngoài biển xa, nếu không những hòn đảo gần bờ chưa chắc có cơ may thoát nạn.
Nếu như ngay cả những hòn đảo này cũng bị phá hủy, chẳng phải Hồng Nguyệt sẽ chết trong cơn hạo kiếp này ư?
Nhớ tới Phong bà bà được đại yêu Liệt Phong cắp lấy, bay lượn trên bầu trời liên miên năm này qua năm khác. Tâm thần Từ Ngôn cũng càng lúc càng lo lắng.
Hạo kiếp sẽ không dễ dàng chấm dứt, nếu như lãnh thổ Tình châu bị dày xéo nhiều năm, chỉ sợ Nhân tộc sẽ tuyệt diệt.
Chỉ một ánh mắt liếc nhìn lại đã mang đến cho Từ Ngôn vô vàn tâm tư phức tạp. Nhưng hắn không ngờ rằng, ánh nhìn lại lần cuối này có thể khiến cơn phẫn nộ tận đáy lòng hắn được chân chính bộc phát ra…
Leng keng…
Leng keng…
Theo hà mẫu càng lúc càng tới gần, ngoại trừ tiếng gầm rú còn có những tiếng trong trẻo truyền đến. Âm thanh này đối với người khác thì xa lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc với Từ Ngôn.
Đây là những tiếng chuông trong trẻo, êm tai khi gió thổi qua Linh Phong thụ.
Trong con mắt bên trái của mình, Từ Ngôn thấy được một thân hình nhỏ bé bị treo trên một cái xúc tu lớn cạnh miệng con ác thú, thân thể đã bị xúc tu xuyên thủng nhưng sắc mặt vẫn không chút thay đổi.
Không có thống khổ, cũng chẳng có bi thương, dường như là một vật chết.
Theo hà mẫu áp sát, trên thân thể nhỏ bé kia truyền tới những tiếng chuông gió. Tiếng chuông không phát ra từ trong những cái lá cây hình chuông của Linh Phong thụ, mà là đến từ một bộ váy tàn tạ do lá của Linh Phong thụ chế thành…