Dịch: Phudk235
Biên: Hoangtruc
Năm vị Yêu vương đến, không phải trả thù vì tru sát Đại yêu mà lại muốn đem Từ Ngôn rời khỏi hiểm cảnh. Điều này không chỉ có Từ Ngôn không nghĩ đến mà chính Vương Khải và Hà Điền cũng không thể nào nghĩ tới.
Có thể khiến đám Yêu Vương coi như là trân bảo vốn không nhiều, nhân tộc khiếu Yêu Vương để tâm lại cũng gần như không có.
Trong khi Vương Khải và Hà Điền đang suy nghĩ vì sao năm vị Yêu Vương đích thân tới thì lúc này, trên mặt Từ Ngôn đã hiện ra nét cười ngây ngô, chất phác.
Chỉ về phía ác thú chín đầu phía xa đang bò tới, Từ Ngôn tâm bình khí hòa nói: “Đi cùng các vị có thể, nhưng trước hết hãy giết dị thú chín đầu kia đi. Nếu không thứ lỗi tại hạ không thể phụng bồi các vị.”
“Đó là dị thú trong Thiên Hà.”
“Một đầu có thể so với một Yêu Vương.”
“Truyền thuyết về hà mẫu, Thần Văn Nhân tộc các ngươi đều rõ ràng. Ngươi tự đi mà hỏi sẽ biết nó đáng sợ thế nào.”
“Năm Yêu vương chúng ta không đánh lại dị thú chín đầu, tính cả Thần Văn Nhân tộc các ngươi cũng không đánh lại.”
“Không đi chỉ có một con đường chết, chính ngươi cũng thừa hiểu.”
Vẻ mặt của năm Yêu vương liên tục biến hóa, chuẩn bị động thủ. Nếu như hắn đã không đi, chi bằng tóm cổ lôi đi là được.
“Nếu chư vị không muốn hỗ trợ, tại hạ không cưỡng cầu.” Từ Ngôn vừa nói xong, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lẽo, tinh văn trong mắt trái lưu chuyển, nơi đáy mắt truyền tới tiếng thú rống yếu ớt.
“Ta không đi, Yêu chủ cũng sẽ không đi. Chư vị Yêu vương cứ tự tiện rời đi là được.”
Từ Ngôn thấp giọng quát lạnh. Hắn đã nhìn thấu mục đích của năm vị Yêu Vương. Không phải bọn chúng mang bản thân Từ Ngôn đi, mà lầm tưởng bên trong cơ thể hắn tồn tại Yêu chủ.
Ngoại trừ Yêu chủ, chỉ sợ trong thiên hạ này không có bảo vật gì có thể làm cả năm vị Yêu vương tề tụ lại. Đến thời điểm xuất hiện Linh Lung quả cực phẩm còn không trông thấy kẻ nào kia mà. Từ đó có thể thấy trong mắt Yêu vương, Yêu chủ có địa vị cực cao, hơn nữa cũng thập phần trọng yếu.
Dùng tâm trí của Từ Ngôn cũng đại khái đoán được lý do năm vị Yêu Vương xuất hiện. Tạm thời không nhắc tới chuyện quái vật nơi đáy mắt hắn có phải Yêu chủ hay không, nhưng có năm tên tay chân miễn phí không dùng thật quá đáng tiếc.
“Ngươi định lợi dụng chúng ta?”
“Ngươi không sợ chết thì tùy ngươi. Chúng ta đi.”
Lúc này mấy vị Yêu vương đã nhìn thấu ý định của Từ Ngôn. Vì không muốn bị hắn khống chế, năm vị Yêu vương biểu hiện như thể rời đi. Thế nhưng một khắc sau đó, ánh mắt Lôi Vũ cùng Thanh Nha chuyển lạnh lẽo rồi nhảy người lên không. Bọn họ không rời đi mà thẳng hướng về phía Từ Ngôn.
Ý định của bọn họ là ra tay cưỡng ép, bắt Từ Ngôn mang đi!
Con heo Tiểu Hắc kêu lên khò khè líu ríu, chắn trước người chủ nhân. Nhưng chỉ một mình nó thì không thể ngăn được năm vị Yêu vương. Coi như Từ Ngôn có vận dụng mắt trái cũng sẽ chưa chắc đánh bại được năm vị Yêu vương, huống chi hắn đã bị cắn trả trọng thương, lúc này rất khó có thể bức toàn bộ uy năng của mắt trái ra được.
Từ Ngôn cười lạnh một tiếng, lộ ra vẻ kiên quyết. Kim Đan trong Tử Phủ nhanh chóng xoay tròn. Một luồng khí tức huyền ảo, tối tăm xông thẳng lên đỉnh đầu.
Hắn không nói một lời, chỉ thoáng nhìn qua Yêu vương đang đánh tới, cứ như vậy ngồi xếp bằng trên tường thành. Hai mắt nhắm chặt, luồng khí tức chỉ có ở thời điểm khi đột phá cảnh giới mới xuất hiện vờn quanh thân.
Từ Ngôn vốn đã có thể đơn giản tiến giai mà không cần dùng đến linh thạch hay linh đan rồi. Đến thời điểm tuyệt hiểm trước mặt, hắn lựa chọn đột phá Nguyên Anh.
“Tiến giai, ngươi điên rồi.” Lôi Vũ hét to, gã nhìn ra manh mối trước mắt. Bàn tay lớn đưa ra cuối cùng không cách nào hạ xuống
“Phía dưới hạo kiếp, dám đột phá Nguyên Anh, ngươi muốn tìm chết sao?” Khuôn mặt già nua của Thanh Nha bỗng trở nên kinh hãi, hai tay bị tức giận đến run rấy.
Từ Ngôn thực sự phát điên rồi, bởi vì hắn cũng chỉ còn một con đường này để đi mà thôi.
Một khi bắt đầu đột phá, năm vị Yêu Vương cũng không dám hành động lỗ mãng. Nếu cưỡng ép đưa người phá cảnh đi thì chỉ có thể đem đi một cỗ thi thể lạnh lẽo mà thôi.
Thời điểm phá cảnh nếu bị gián đoạn, sẽ rất dễ xuất hiện tẩu hỏa nhập ma, thậm chí là thân tử đạo tiêu.
Từ Ngôn đang dùng chuyện đột phá cảnh giới Nguyên Anh để ép buộc năm vị Yêu vương lưu lại. Biến năm Yêu vương này thành tay chân hỗ trợ cho hai vị Thần Văn Nhân tộc ngăn cản ác thú chín đầu kia lại.
Trong nháy mắt đưa ra quyết định, Từ Ngôn sẽ chịu nguy hiểm thật lớn.
Hắn đang đánh cược, cược rằng năm vị Yêu vương tin tưởng trong cơ thể hắn tồn tại linh hồn Yêu chủ. Xem ra hiện tại Từ Ngôn đã thắng.
Năm vị Yêu vương sững sờ, ngẩn người vây xung quanh Từ Ngôn nhưng không ai dám vọng động. Bởi nếu Từ Ngôn chết trong khi đột phá cảnh giới thì có nghĩa linh hồn Yêu chủ cũng sẽ tiêu tan.
“Quỷ Diện!!!”
Lôi Vũ gầm lên trầm thấp tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn, quát: “Quỷ Diện, ngươi điên rồi, ngươi thật ngoan độc.”
Không tiếc dùng mạng mình để lưu lại năm vị Yêu Vương, hành động của Từ Ngôn quả thật không giống như lẽ thường nhưng kết cục lại khiến Vương Khải, Hà Điền vui mừng khôn xiết, cũng làm cho Hư Đan, Nguyên Anh xung quanh mừng rỡ không thôi.
Hai vị Thần Văn thân mang trọng thương tuyệt đối không ngăn được dị thú chín đầu, nhưng nếu thêm vào năm vị Yêu vương, phía Nhân tộc xem như sẽ có hi vọng.
“Hắn không động đậy được, chúng ta không thể đi rồi.”
“Trông chừng hắn, không thể để xảy ra điều gì ngoài ý muốn.”
“Hà mẫu đang tới gần, năm người chúng ta chưa chắc đã là đối thủ.”
“Hết cách rồi, tiểu tử này nhìn thấu ý định của chúng ta, lấy cái chết ép chúng ta ở lại.”
“Ra tay đi, thêm hai Thần Văn nữa, có lẽ sẽ có cơ hội.”
Năm vị Yêu vương đã quyết định, bèn quay về phía Vương Khải Hà điền trầm giọng nói: “Nhị vị có còn sức tái chiến?”
“Một đầu, ngăn được một đầu là cực hạn.” Vương Khải cười ha ha chỉ vào dị thú đang bò tới nói: “Ta thụ thương không nhẹ, chỉ có thể ngăn được một đầu.”
“Ta cũng có thể ngăn được một đầu.” Sắc mặt Hà Điền vẫn mang theo vẻ âm trầm nói: “Bảy đầu còn lại đành giao cho chư vị cường giả Thiên Bắc vậy.”
“Tốt.” Trương Đại Kiềm đến từ Nê Địa quát to một tiếng, nói: “Bảy đầu dị thú mà thôi, giao cho chúng ta. Quả nhiên là trận chiến ngàn năm khó gặp, Yêu vương Thần Văn liên thủ. Quả là điều trước nay chưa từng thấy. Haha.”
“Chúng ta sẽ ra tay toàn lực, hai vị tốt nhất cũng đừng lười biếng.” Văn Thất Dạ đưa mắt nhìn về phía Từ Ngôn ngồi xếp bằng trên tường thành, vẻ mặt biến ảo: “Không nghĩ tới, năm Yêu vương chúng ta lại bị một tên Nhân tộc nho nhỏ tính kế, thật sự mất mặt a.”
“Đừng nói nhảm nữa, con trùng lớn kia đang bò gần tới tường thành. Ra khỏi thành, cách xa tiểu tử này ra một chút.”
Lôi Sơn to béo dẫn đầu trực tiếp nhảy ra ngoài tường thành, rồi hóa thành bản thể, yêu thân là một con Lôi Tượng trăm trượng. Hai ngà voi lỗ chỗ vết rạn không biết đã trải qua bao nhiêu lần ác chiến, bên trên còn có ánh sét lượn lờ tỏa ra vô tận sát khí.
Lôi Vũ đứng trên tường thành, trực tiếp hiện ra yêu thân, bản thể là một con Viên Hầu cực lớn. Gã nhảy ra, rơi xuống thân Lôi Tượng.
Trương Đại Kiềm cười cạc cạc quái dị, biến ra một con bò cạp khổng lồ cao hơn mười trượng, chiếc đuôi độc mang lóng lánh ánh sáng sắc lạnh, hiện lên màu tím xanh ẩn chứa kịch độc
Thanh Nha là con Thiên Lang cực lớn, thân thể cao tới mấy trượng, toàn thân lông xanh, răng nanh lộ ra ngoài, chạy đi như bay.
Yêu thân của Văn Thất Dạ là một con Yêu hồ bảy đuôi nhưng bộ lông lại đen kịt. Bảy đuôi lớn tựa như bảy mảng bóng đêm xuất hiện. Đây cũng là nguồn gốc của cái tên Văn Thất Dạ.
Năm vị Yêu vương xông ra ngoài thành, đánh tới dị thú chín đầu. Vương Khải, Hà Điền liếc nhau một cái, đồng thời nhìn về phía Từ Ngôn. Trong ánh mắt cả hai đều mang theo vui mừng lẫn cảm kích, vọt người bay ra khỏi tường thành.
Bọn hắn là cảm kích Từ Ngôn dùng cả tính mạng bản thân đổi lấy sự hỗ trợ của năm vị Yêu Vương.
Theo sát sau lưng hai vị Thần Văn là Sở Bạch. Y đã quyết ý tử chiến trong trận hạo kiếp. Thân là Trấn Sơn vương, y quyết không thể lùi về sau.
Bên ngoài thành, dị thú chín đầu cực lớn đã tới gần. Theo cuộc ác chiến do Yêu vương cầm đầu liều chết đánh ra, con sóng lớn thứ bảy cũng ập xuống, ầm ầm bộc phát….