Dịch: Hoangtruc
Khói bụi cuồn cuộn cả vùng đất, Từ Ngôn cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Dường như toàn bộ người hắn sắp nổ tung đi.
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần Từ Ngôn vận dụng mắt trái với uy lực đáng sợ nhất, có thể trực tiếp giết chết một con dị thú. Cho nên hắn phải nhận lấy lực lượng cắn trả cũng đáng sợ tới mức chí mạng!
Đau nhức kịch liệt không tiêu tan, Từ Ngôn chỉ có thể dốc sức ngăn cản, hết sức gắng gượng. Cũng may bản thế hắn đã được cường hóa, nếu không chỉ cần loại thống khổ này cũng dư khiến hắn đau đớn mà chết mất rồi.
Mặc dù có nhục thân mạnh mẽ nhưng thống khổ sâu tận xương tủy thế này vẫn giày vò Từ Ngôn đến mức gần như hôn mê đi.
Trong lúc mông lung, Từ Ngôn như trở lại thời tuổi thơ, cảm giác chìm trong nước ập vào mặt.
Hắn không thở nổi, không nắm bắt được thứ gì cả, cũng không cách nào hít thở được. Chung quanh hắn là mảnh hắc ám bao phủ nhìn không có chút xíu ánh sáng nào. Chỉ có nước sông băng hàn rét thấu xương xô đẩy hắn trôi theo dòng, không biết là đã đi tới đâu.
Sẽ chết sao...
Trước mắt chỉ có hắc ám vô tận, sau khi đáy lòng dâng lên nghi vấn cuối cùng đó, Từ Ngôn cũng dần dần bất động trong màn khói bụi.
Hơi thở yếu ớt, đại biểu cho sinh cơ bạc nhược yếu kém.
Khuôn mặt trắng bệch, biểu thị vẫn còn thống khổ như thế.
Khò khè...
Một bóng đen chậm rãi đi tới, Tiểu Hắc bị thương không nhẹ dùng mũi dài ủi ủi người chủ nhân mình, sau đó đi tới nằm bên cạnh hắn. Con heo to lớn này giờ đây đã chẳng ra thứ gì cả, thế nhưng phần thân tình cùng nhau lớn lên kia vẫn giống hệt như năm đó.
Lúc còn rất nhỏ, Tiểu Hắc cũng nằm bên cạnh chủ nhân mình như thế. Nó nhìn tiểu đạo sĩ múc nước, nhìn tiểu đạo sĩ trồng rau, nhìn tiểu đạo sĩ chạy tung tăng trong đạo quán.
"Tiểu Hắc, có khó chịu hay không hả?"
Đạo sĩ nho nhỏ mở cửa chuồng heo, vỗ vỗ đầu heo Tiểu Hắc cười mỉm nói: "Chuồng heo không có khóa, đây là nhà của ngươi, có thể ăn, có thể ngủ, cũng có thể chạy tung tăng ra ngoài được. Xem nè..."
Nói đoạn, tiểu đạo sĩ mở cửa chuồng heo, tiếng cọt kẹt..t..tttt cọt kẹt..t..tttt vang lên không tốn bao sức lực, càng không có bị khóa chốt gì cả.
"Ủi một cái là mở ra mà." Tiểu đạo sĩ ngây thơ dạy heo Tiểu Hắc mở cửa, đáp lại chỉ có tiếng khò khè nho nhỏ.
Trong phế tích, khói bụi lâu lắm vẫn không tiêu tán. Màu đỏ tươi trong mắt heo Tiểu Hắc cũng tại chậm rãi rút đi, mắt heo chỉ còn lại vẻ sáng ngời, nhìn qua không chỉ không có chút vụng về ngu ngốc mà còn đầy trí tuệ nữa.
Chẳng qua cái vẻ sáng ngời kia lóe sáng lên rồi lại nhanh chóng biến mất.
Khò khè...
Tiếng heo kêu vàng đầy phẫn nộ. Tiểu Hắc đứng lên, nhe răng nanh về phía chủ nhân mình, chỉa thẳng về phía mắt trái hắn.
Khò khè...
Tiếng heo kêu trầm thấp trở nên phẫn nộ và dữ tợn. Dường như heo Tiểu Hắc đang tức giận chủ nhân của mình sao vẫn còn bất tỉnh, lại như thể là tiếng cảnh cáo với con dị thú nơi sâu trong mắt Từ Ngôn.
"Rầm Ào Ào"...
Trong ánh trăng mờ, bên tai Từ Ngôn xuất hiện tiếng nước chảy, trước mắt trở nên sáng lòa. Hắn lập tức mở to hai mắt, lại như lần nữa nhìn thấy lại khuôn mặt tươi cười hòa ái của lão đạo sĩ, cùng với bàn tay to lớn đang nắm chắc cái nôi kia.
"Sư phụ..."
Âm thanh suy yếu từ trong miệng Từ Ngôn phát ra, theo đó là một ngụm máu tươi trào ra ngoài.
Từ Ngôn đỡ lấy Tiểu Hắc lung la lung lay đứng lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Thắng rồi sao..." Từ Ngôn gắng gượng đứng thẳng người, cố gắng mà nhìn về phía xa xa.
Cắn trả nơi mắt trái đã biến mất, chiến trường nơi xa chỉ còn lại có một chỗ.
Sau khi hai vị Thần Văn dốc hết toàn lực, tung cả hậu thủ chuẩn bị ra cũng chém giết được hai con ác thú. Lúc này Vương Khải cùng Hà Điền đang liên thủ cùng đám người Nhạn Hành Thiên đại chiến ngăn cản con ác thú thứ ba.
"Thắng..."
Trước mắt Từ Ngôn tối sầm lại, lảo đảo suýt nữa ngã quỵ, lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.
"Tiểu Hắc, trở về thành..."
Từ Ngôn vô lực nằm trên lưng Tiểu Hắc, được heo đen cõng trở về thành Linh Thủy. Tả tướng sớm đã ra đón, phân phó biên quân thủ hạ đưa Từ Ngôn về một gian lều lớn.
Lều lớn không người, Từ Ngôn khoanh chân ngồi đó. Đan được được hắn nuốt vào vô số kể, linh thạch cũng được bày đầy ra đất.
Trời đã chuyển sáng, ác chiến cả đêm qua vẫn còn tiếp tục.
Cuối cùng con ác thú kia trở nên cực kỳ hung hãn táo bạo, không ngừng có Nguyên Anh cùng Hư Đan trọng thương trở về thành Linh Thủy, chỉ còn hai vị Thần Văn liều chết ác đấu với dị thú.
Hàn Thiên Tuyết cả người bị trọng thương trở về.
Sau lưng nàng đầy máu me, miệng vết thương vô số.
Chư Cát Tuấn Hùng bị vỡ vụn cả pháp bảo, chiến đến hôn mê, được hai vị trưởng lão Hư Đan có thể đi lại được đưa về.
Hai vị điện chủ Nguyên Anh của tà phái cũng toàn thân đầy máu lê lết trở về, rồi mặc kệ cho đám biên quân Đại Phổ đưa về gian lều lớn yên tĩnh.
Có người trọng thương trở về, cũng có rất nhiều người vẫn lạc ngoài thành. Những tu sĩ hai phái đã chết kia đến xương cốt còn không còn.
Liễu Phỉ Vũ vẫn lạc, Sở Thương Hải vẫn lạc, mấy vị điện chủ tà phái cũng chết trận...
Thi thể bị vùi trong miệng thú, trở thành nơi quy chúc cuối cùng của những người tu hành này. Tuy thê thảm, nhưng không ai hối hận.
Trời sáng choang, con sóng dữ thứ sáu theo đúng hẹn lại tới.
Bên ngoài thành Linh Thủy, trước khi con sóng dữ thứ sáu kéo đến, hai vị Thần Văn rốt cuộc cũng đã đánh chết con dị thú. Hai người Vương Khải cùng Hà Điền mang theo vết thương chồng chất trên người bay trở về thành Linh Thủy.
Hai người không nghỉ ngơi mà vận dụng lực lượng cuối cùng, khởi động vòng bảo hộ linh lực giúp cả tòa đại thành ngăn cản lại con sóng dữ lần thứ sáu này.
Ác chiến vô cùng thê thảm nhìn như chấm dứt, nhưng không ai biết được kẻ địch là chân tướng của hạo kiếp ngàn năm kia có xuất hiện nữa hay không. Đến ngày thứ sáu này, tất cả mọi người đều cảm thấy tim đập nhanh, thậm chí còn thấy tuyệt vọng.
Cũng may bốn con ác thú kinh khủng đã bị giết. Dù ngoài thành có lũ lụt nhưng Man tộc đã không còn thấy tung tích nữa.
Trên đầu thành, Vương Khải cùng Hà Điền thở ra một hơi dài.
"Chúng ta đã tính toán hết sức rồi, hy vọng hạo kiếp dừng ở đây."
"Dị thú trong lời kể của Phong lão bà kia đã bị diệt trừ, xem như Nhân tộc Thiên Nam có thể miễn được trắc trở."
"Hy vọng là như thế..."
Sắc mặt Vương Khải không tốt lắm. Chém giết dị thú đã khiến lão mất hết cả truyền thừa của sư tôn. Uy lực của chín đồng tiền kia đủ để giết chết Yêu vương, nhưng lại chỉ đủ dùng để đối phó với phần đầu của tràng hạo kiếp này.
Không chỉ đã mất đi chín đồng tiền, Vương Khải còn bị bị nội thương không nhẹ. Sau lưng lão có một chỗ bị răng nanh xỏ xuyên qua, lúc này chẳng qua đang cố gắng áp chế thương thế mà thôi.
Phía sau thành Linh Thủy, dưới một ngọn núi hoang bị băng giá vùi lấp.
Khương Đại Xuyên phí hết công sức cả ngày mới đào ra được một cái hang lớn đi thông ra ngoài.
Bị người va đập một lần, lại bị lũ lụt ập tới cũng không coi vào đâu. Có điều Khương Đại Xuyên không nghĩ ra lũ lụt đánh tới còn có thể đóng băng được, trực tiếp đông cứng y vào trong tầng băng.
Kỳ thật với năng lực của y, đào qua lớp băng này không mất tới một ngày đâu. Chẳng qua y phát hiện thêm cả đám quỷ sứ nữa, cho nên mới mất cả khoảng thời gian dài đào hết đám thủ hạ suýt chút nữa đã bị đông cứng chết này lên.
Trên tầng băng, nhìn ba mươi sáu lộ quỷ sứ như thể tượng băng, Khương Đại Xuyên phá lên cười như điên.
"Chư vị, đã đi theo Khương mỗ ta thì các ngươi sẽ không thể chết được. Coi như có phải đào xuyên cả lòng đất này lên thì Khương mỗ cũng sẽ cứu các ngươi ra ngoài! Nhanh nhanh khôi phục lại, mục tiêu của chúng ta đang ở trước mắt."
Chỉ về phía đại thành nơi xa, Khương Đại Xuyên dữ tợn quát: "Thẳng hướng thành Linh Thủy, quyết lấy thủ cấp Từ Ngôn. Khương Đại Xuyên ta thề, chỉ cần Từ Ngôn chết là hết chuyện, ta bảo vệ các ngươi tiến giai Nguyên Anh!"
Lời nói hùng hồn xuất từ quỷ sứ đứng đầu mang theo khí phái hùng hồn, có điều Khương Đại Xuyên đã có chút chột dạ nên mới thấp giọng thêm một câu.
"Chỉ cần không còn xui xẻo..."
"Rầm Ào Ào"
Tiếng nói nhỏ vừa vang lên, ngọn sóng dữ thứ sau đã vượt qua thành Linh Thủy đánh tới. Nhất thời mặt mày Khương Đại Xuyên đã trở nên xanh mét, hệt như bộ dạng bị đông cứng của ba mươi sáu lộ quỷ sứ chung quanh rồi.