Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 867: Nghênh chiến hạo kiếp (trung)




Dịch: Hoangtruc
Một kiện pháp bảo, đổi lấy hai chiếc răng nhỏ của dị thú.
Không phải một mảng, mà chỉ mà vỡ nát chút ít. Dị thú hung hãn như thế phải đáng sợ hơn Yêu vương nhiều.
Quả nhiên lời đồn về hà mẫu không phải hư truyền!
Mất đi trường đao Hổ Cốt, Từ Ngôn lại chẳng chút tiếc nuối. Hai cánh hắn chấn động phóng lên trời, sau lưng là cái miệng lớn gào thét vọt đến.
Cái miệng khổng lồ ngửa lên trời như thể lỗ đen cắn nuốt bầu trời. Xu thế như lật cả núi mà theo sát phía sau, cách lưng Từ Ngôn còn chưa tới mười trượng.
Từ xa nhìn lại, ngoại trừ ánh lửa động trời cùng vòi rồng có trong chiến trường giữa Từ Ngôn và dị thú thứ tư này, nơi đây còn có thêm một ngọn núi cao lớn đột ngột từ mặt đất mọc lên. Ngọn núi này thẳng đứng, cao đến ngàn trượng hòa cùng âm thanh cắn nuốt rặc rặc nghe mà khiến cả da đầu run lên.
Dị thú lao ra khỏi vòi rồng lửa, toàn thân đầy lửa cháy, lại đơn giản xé tan hai đạo pháp thuật đỉnh phong là Bát Phong Phá và Viêm Hỏa Long. Sau khi thoát khỏi lần cắn giết vừa rồi, Từ Ngôn vẫn cứ tiếp tục phóng lên không trung không ngừng nghỉ.
Lúc dị thú đồng thời tiến đến, Từ Ngôn phát hiện ra một điểm bất thường. Thân thể bốn con dị thú này đều hẹp dài vô cùng quỷ dị.
Đầu chúng bò tới thành Linh Thủy, thân thể rõ ràng vẫn còn ở trong Thông Thiên hà cách đó vạn dặm!
Thân dài vạn dặm, đến hai vị Thần Văn cũng không thể giải thích vì sao có chuyện quỷ dị thế này. Nếu như bốn con dị thú như ác long này thật sự hiện ra toàn bộ bản thể có lẽ càng thêm đáng sợ.
Phát hiện điểm này, Từ Ngôn chẳng những không sợ hãi mà còn nghĩ tới một cách đối phó với dị thú.
Thừa dịp cái đuôi dị thú vẫn còn ở Thông Thiên hà, chỉ cần tạo ra cho chúng vài nút thắt, không khéo tự con dị thú này sẽ thít chặt bản thân lại.
Phù!
Âm thanh xé trời vang lên, Từ Ngôn trên không trung mạnh mẽ bay về một phía, hai cánh sau lưng cũng chuyển hướng. Khoảng cách hai bên lại bị thu hẹp lại.
Vèo! Vèo! Vèo!
Trong không khí vang lên tiếng gió rít, là lông cánh kéo lê trong không trung tạo thành. Cả người Từ Ngôn chợt mơ hồ, động tác như xe chỉ luồn kim, Liệt Phong giáp bị thúc giục đến mức đến mức tận cùng, tốc độ chợt nhanh chợt chậm.
Miệng lớn sau lưng hắn vẫn một mực đuổi theo không bỏ, vòng từng vòng một quanh co giữa không trung.
Nếu như lúc này nhìn từ mặt đất lên sẽ thấy nơi cổ con dị thú đã bị thắt lại, không chỉ có một nút mà đến mười mấy nút thắt!
Cọt kẹt..t..tttt, tiếng lân phiến va chạm vào nhau truyền đến. Từ Ngôn vượt qua vòng ngoặt cuối cùng, lại lần nữa phóng lên trời, hai tay khẽ động, ánh sét trong tay lóng lánh.
Ầm ầm ầm!
Từng ngọn lôi mâu cực lớn từ trên trời giáng xuống. Lần này động thủ với miệng lớn từ phía sau cắn nuốt đến, Từ Ngôn đã vận dụng toàn bộ linh lực của mình.
Pháp thuật lôi điện bị thúc giục ra hình thái đỉnh phong, lôi mâu đầy trời dần ngưng tụ lại chỉ còn lại mấy thanh lôi mâu to tới mấy trượng rồi lao xuống, vọt thẳng vào bên trong miệng của dị thú.
Tiếng nổ vang không dứt không ngừng. Trên người dị thú có đến mười mấy cái nút thắt nên không cách nào phóng lên không trung được, chỉ có thể nhận lấy mấy lôi trụ kinh khủng này đánh xuống.
Con dị thú thứ tư bị oanh kích rơi xuống mặt đất. Ba con dị thú còn lại cũng đang nhận lấy oanh kích liều chết của các tu sĩ Nhân tộc.
Con dị thú đầu tiên phá tan đại trận đã phải đối mặt với Bách Quỷ Dạ Hành do Hà Điền thúc giục ra. Trăm con luyện hồn Đại yêu bất kể mọi giá tấn công liều chết đi lên, trong đó còn ẩn dấu thêm một Nguyên Anh thể có hình người, cũng chính là Thiên Quỷ của Thiên Quỷ tông.
Hà Điền trực tiếp thúc giục ra Thiên Quỷ Lâm Thế, xem như đã vận dụng toàn lực.
Con dị thú thứ hai cũng gặp phải đuổi giết luân phiên. Chín đồng tiền đã bị Vương Khải tiêu phí mất hơn phân nửa. Tuy rằng một đồng tiền không có đủ uy lực đánh chết dị thú, nhưng bị chín đồng tiền vượt trội hơn cả pháp bảo cực phẩm đuổi giết thì đến Yêu vương cũng không chống cự nổi.
Lúc đối chiến với Khách Mục Tuyết Sơn, nhìn như hai vị Thần Văn đã vận dụng toàn lực nhưng vẫn còn lưu lại một vài sát chiêu chưa tung ra. Thế nhưng lần đối chiến vối dị thú hà mẫu này, Vương Khải cùng Hà Điền đã không mảy may giữ lại chút nào.
Chỉ có mau chóng đánh chết hai con dị thú này mới có cơ hội chiến thắng. Bởi vì lúc này, con ác thú thứ ba mà đám Nguyên Anh cùng Hư Đan cuốn lấy đã nuốt sống thêm một cường giả Nguyên Anh!
Một vị điện chủ Thiên Quỷ tông không kịp tránh né, cả người bị nuốt sạch, sau đó không còn chút tung tích gì nữa.
Nguyên Anh vẫn lạc đã mang đến đả kích cực lớn. Đối mặt với nỗi sợ hãi tử vong, tu sĩ từ Nguyên Anh trở xuống rất khó gia tăng được ý chí chiến đấu. Nếu không có Sở Bạch Bào liều chết tấn công mãnh liệt, e là đám Hư Đan kia đã đứng không vững nổi rồi.
Nguyên Anh còn có thể ngăn cản uy áp trình độ Yêu vương, nhưng mà tu sĩ Hư Đan thì phải cố hết sức mới được.
Ác chiến gian nan vẫn tiếp diễn trong màn đêm, không nhìn ra tới hy vọng, không nhìn ra tới sinh cơ nhưng những tu sĩ này vẫn giữ vững duy nhất một tín niệm, đó chính là nghênh chiến hạo kiếp!
Tiếng nổ vang nơi xa đã kinh động tất cả mọi người ở ba chiến trường còn lại. Từ Ngôn đánh gục ác thú thứ tư, còn thắt chặt thân thể dị thú thành mười mấy nút thắt. Nếu con dị thú này còn muốn nuốt giết thì chỉ có thể thít nghẹt chết lấy bản thân mà thôi.
Nhìn thấy cách xử lý của Từ Ngôn có hiệu quả, hai mắt Sở Bạch lập tức sáng ngời. Vương Khải cùng Hà Điền cũng vui mừng khôn xiết.
Nếu quả thật có thể khiến dị thú tự cầm chân mình sẽ không chỉ tránh được đại lượng thương vong mà còn có thể tiến hành liền một mạch, đánh bại hà mẫu!
Trong lòng mọi người vừa mới xuất hiện chút ít vui vẻ đã bị tiếng hét phẫn nộ của Từ Ngôn cắt ngang.
Ngay lúc Từ Ngôn vừa mới rơi xuống đất, đang định xem xét xem dị thú còn động được hay không. Nào ngờ dị thú bị như bị cầm chân này lại đột ngột há to miệng, mãnh liệt táp nuốt tới.
Mười mấy cái nút thắt trên người dị thú bị bóp méo chốc lát, rồi chúng chìm vào bên trong thân thể nó. Bên ngoài nhìn qua lại như không có chút thương thế nào.
Rõ ràng dị thú này không sợ thắt nút, hơn nữa còn có thể đơn giản phục hồi thân thể bị thít chặt lại như cũ!
Phương pháp thít chặt kia đã vô dụng, Từ Ngôn cũng bởi vậy mà suýt nữa bị nuốt vào miệng khổng lồ. Khi hắn chật vật né được thì đã có thêm một bóng đen từ đầu tường vọt tới.
Lúc trước Tiểu Hắc không tham chiến, bị Từ Ngôn để trên đầu tường. Nhìn thấy chủ nhân gặp nạn, con heo đen này bèn nhảy ra khỏi đầu tường thành, bốn móng vuốt tung bay trên mặt băng phóng tới con ác thú thứ tư.
"Tiểu Hắc!"
Từ Ngôn cảm giác có bóng đen tới gần, vẻ mặt khẽ đổi.
Khí tức Tiểu Hắc không coi là cường đại, mà con dị thú này ngang ngửa với Yêu vương, rõ ràng cực khó đối phó. Đến Thiên Nhãn vương xà cũng chỉ dám chạy ngoài rìa chiến trường tìm kiếm thời cơ, Tiểu Hắc ngốc nghếch xông vào trong miệng dị thú thế này chẳng phải sẽ uổng mạng sao?
Hắn vốn định quát bảo Tiểu Hắc lui ra, không ngờ tốc độ quá nhanh nó quá nhanh, chẳng mấy chốc đã đến gần.
Khò khè...!
Tiếng heo kêu vẫn thế, có điều trên cặp răng nanh của nó đã lóe sáng lạnh lẽo.
Rặc rặc!
Heo đen há mồm cắn một cái trên người dị thú, trên lân phiến to như cái cối xay vậy mà đã có thêm hai lỗ máu.
Một thân lân phiến không e ngại pháp bảo, thế mà lại bị một con heo cắn thủng!
Tiếng gào thét phẫn nộ nổi lên. Cái miệng lớn như hố đen kia bỏ cả đuổi giết Từ Ngôn, quay đầu cắn nuốt heo đen.
Rặc rặc!
Miệng lớn của dị thú còn chưa kịp nuốt vào thì Từ Ngôn chớp thời cơ, đâm thẳng pháp bảo Giao Nha vào lân phiến trên cổ cự thú. Lập tức có vết máu từ trên cổ dị thú nhỏ xuống.
Bộp!Bộp!Bộp!
Từ Ngôn tung người, đáp xuống trên lưng dị thú. Hắn vọt bước tới đỉnh đầu nó, vung song quyền đập xuống.
Ầm một tiếng, dưới lực lượng ngàn cân kia, cái đầu vốn ngẩng cao của dị thú phải trầm xuống mấy trượng.
Ầm! Ầm! Ấm!
Liên tiếp đập mạnh xuống, quyền của Từ Ngôn như thể sao băng khiến đầu dị thú bị đánh rớt xuống mặt đất, nện sâu vào trong băng.
Bản thể dị thú bị thương đã kích thích nó nổi cơn phẫn nộ. Thân thể to lớn đột ngột cong lên, sau đó đập xuống. Nó đang dùng thân thể kéo đầu nó, biến thành một cái chùy gõ xuống.
Miệng rộng kinh khủng lần lượt đánh xuống khiến Từ Ngôn phải tránh trái tránh phải, bên người xuất hiện từng cái hố lớn. Tiểu Hắc cũng bị bay ra ngoài. Chiến cuộc nhất thời trở nên đầy tuyệt hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.