Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 836: Điệu hổ ly sơn




Dịch: Phudk235
Biên: Hoangtruc
***
Biên giới Đại Phổ, trên không trung một cánh rừng hoang, có một đội ngũ Kim Tiền Tông khoảng trăm người, cầm đầu là Nhạn Hành Thiên đi tới. Ngoại trừ những lão quái Nguyên Anh của Kim Tiền tông, còn có vài lão quái Nguyên Anh đến từ các quốc gia khác cũng góp mặt.
Mười vị Nguyên Anh, dẫn theo hơn trăm vị trưởng lão Hư Đan tiến về biên giới của Đại Phổ và Bắc Chiếu.
Nhạn Hành Thiên bất đắc dĩ chia quân làm năm đường. Yêu tộc không tiến mà lui làm cho những sắp xếp trước đó của ông ta hoàn toàn vô dụng. Cục diện xoay chuyển, từ kẻ chủ động nghênh đón chuyển thành kẻ bị động đuổi theo, thành cục diện bị Yêu tộc nắm mũi dắt đi.
Lần này bởi coi thường tâm cơ Yêu tộc, Nhạn Hành Thiên ảo não không thôi, nhưng cũng không còn cách nào khác đành phải chia quân ra năm đường. Dụng ý của ông ta là nhằm ngăn chặn bước tiến của một nửa Đại yêu, chỉ cần dây dưa tới khi nước sông Thông Thiên hà dâng cao, cũng là một hồi hạo kiếp giáng xuống coi như thành công ngăn trở Bách Yêu yến diễn ra.
Phàm nhân, cho dù chết trong tay Yêu tộc hay chết trong hạo kiếp đều không có gì khác nhau. Nhưng phàm là người tu hành đều không muốn nhìn thấy kết cục này. Họ thà để phàm nhân chết trong hạo kiếp còn hơn chết trong tay Yêu tộc. Cường giả hai phái đều không muốn Yêu tộc tập hợp đủ huyết sát chi lực, thức tỉnh lại Yêu chủ.
Thông Thiên hà cổ xưa, uốn lượn chảy xuôi, như đổ từ phía chân trời ra tới ngoài biển rộng vô biên. Nó như một sợi dây kết nối xâu chuỗi trời Nam đất Bắc lại, đồng thời cũng hội tụ đủ loại số mệnh khác nhau trên đó.
Ầm ầm.
Xa xa, Thông Thiên hà gầm thét, sóng cao trăm trượng, bọt sóng bắn tung tóe vào bờ. Chỉ trong khoảnh khắc ngàn dặm xung quanh biến thành đại dương bao la.
Đê Thông Thiên hà đã vỡ.
Sông lớn lan tràn nơi xa trong mắt Nhạn Hành Thiên không tính là gì cả. Đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi. Nếu lũ lụt chỉ mức độ như thế thì tường thành cao cao vẫn có thể ngăn đỡ được. Vậy thì làm sao mà gọi là hạo kiếp cho được.
Hạo kiếp chân chính còn chưa bắt đầu, nhưng nước sông đã tràn vào khắp nơi. Không bao lâu nữa toàn bộ Thiên Nam sẽ biến thành đại dương mênh mông. Ngay cả đỉnh núi cao nhất Thiên Nam cũng bị chìm vào trong biển nước.
Nhạn Hành Thiên nặng nề thở dài nhưng ánh mắt dần trở nên lạnh lùng. Đội ngũ Kim Tiền tông phi hành cực nhanh, muốn nhanh chóng đến Bắc Chiếu để chuẩn bị tốt nhất khi đối đầu với Đại yêu.
Lúc sắp rời khỏi biên giới Đại Phổ, luồng kiếm quang đi trước nhất đột nhiên dừng lại. Nhạn Hành Thiên đã ngừng lại ngay giữa không trung.
Ông ta nhìn về phía Thông Thiên hà, sắc mặt trầm xuống, biến ảo không ngừng. Hạo kiếp đã tới, Yêu tộc dù bị chia ra thì vẫn phải chọn địa phương đông Nhân tộc nhất để ra tay mới hợp lẽ. Bởi vì như vậy chúng mới có thể nhanh chóng thu thập đủ lực lượng huyết sát.
Toàn bộ phàm nhân Thiên Nam tập trung đông nhất chính là kinh thành của Đại Phổ. Nghĩ tới đây, khóe mắt Nhạn Hành Thiên giật giật.
“Hàn lâu chủ.” Nhạn Hành Thiên gọi Hàn Thiên Tuyết lại hỏi: “Hàn lâu chủ có nhìn thấy, sau khi trăm yêu chia ra thì có mấy đội ngũ đi ra khỏi Đại Phổ?”
“Ta đuổi theo một đội Đại yêu, tận mắt chứng kiến bọn chúng đi xa khỏi Đại Phổ.” Hàn Thiên Tuyết trầm giọng kể lại.
Nhạn Hành Thiên gật đầu, còn gọi thêm hai vị trưởng lão phụ trách trinh sát lại hỏi thêm, cả hai người đều xác nhận nhìn thấy đội ngũ Yêu tộc rời khỏi Đại Phổ Quốc.
Toàn bộ tu sĩ nhân tộc đã chia làm năm đường, muốn hỏi thăm tin tức từ những đội ngũ kia là điều không thể. Trừ khi đuổi theo toàn bộ những cánh quân kia, nếu không Nhạn Hành Thiên rốt cuộc không phán đoán được toàn bộ Yêu tộc đã rời khỏi Đại phổ quốc hay chưa.
“Tông chủ, người nghi Yêu tộc có gian trá!?” Sở Thương Hải đi tới bên cạnh, nhăn mày nói ra.
“Kinh thành Đại Phổ vốn là địa phương quan trọng, phàm nhân đâu chỉ có trăm vạn. Sở Hoàng, nếu ngươi là thủ lĩnh Yêu tộc, lẽ nào ngươi dễ dàng buông tha khối thịt béo này!?” Nhạn Hành Thiên lẩm bẩm như tự nói với mình, ánh mắt lại nhìn về phía Thông Thiên hà.
Theo ánh mắt Nhạn Hành Thiên, Sở Thương Hải nhìn theo hồi hạo kiếp phía Thông Thiên hà trầm ngâm nói: “Nếu ta là thủ lĩnh Yêu tộc, có đủ thời gian thì ta sẽ giữ lại miếng thịt béo này ăn sau cùng. Nếu như thời gian không đủ, tất nhiên ta sẽ ăn trước tiên.”
“Yêu tộc cũng có người giỏi mưu kế. E là chúng ta đã dính kế điệu hổ ly sơn rồi.” Nhạn Hành Thiên khổ sở hít vào một hơi, chậm rãi nói ra.
“Tông chủ cho rằng việc Yêu tộc chia quân chỉ là che mắt chúng ta!? Dẫn dụ cường giả của nhân tộc rời đi để một đòn đánh hạ kinh thành Đại Phổ quốc!?” Chư Cát Tuấn Hùng trừng mắt hỏi
“Sợ là như thế.” Sở Thương Hải trả lời thay cho Nhanh Hành Thiên đang trầm ngâm. Ông ta nói tiếp: “Nếu như Yêu tộc có kẻ như thế thì có khả năng là Hầu tộc hoặc Hồ tộc mà thôi. Hơn nữa hắn không chỉ lừa gạt chúng ta mà còn lừa gạt tới hơn phân nửa Đại yêu. Thủ đoạn thực sự cay độc đến cực điểm.”
Thân là Sở Hoàng, Sở Thương Hải rất có kinh nghiệm trong việc bày mưu tính kế. Dựa theo lời nói của Nhạn Hành Thiên, ông ta đã đoán ra được âm mưu thật sự của Yêu tộc.
Yêu tộc chia quân chỉ nhằm hấp dẫn ánh mắt của cường giả Nhân tộc. Đợi đến khi Nhân tộc chia quân đuổi giết ra ngoài, Yêu tộc đơn giản dùng một đòn hồi mã thương hạ gục kinh thành Đại Phổ, qua đó thu thập đầy đủ lực lượng huyết sát cần thiết.
Đâu chỉ trong kinh thành mới có vô số phàm nhân, những thành trì phụ cận kinh thành có thành nào dưới trăm vạn phàm nhân. Khối thịt mỡ như vậy làm sao Yêu tộc dễ dàng bỏ qua cho được.
“Quay về kinh thành.” Nhạn Hành Thiên nhanh chóng ra lệnh
“Nếu là hơn phân nửa Yêu tộc ở đó, chỉ với mấy người chúng ta, trở về khác gì đưa dê vào miệng cọp!?” Một vị Nguyên Anh nước Bắc Chiếu nghi hoặc nói.
Nếu thật như Nhạn Hành Thiên suy đoán, Yêu tộc chia ra phân nửa để hấp dẫn ánh mắt tu sĩ nhân tộc, phân nửa còn lại chắc chắn sẽ ở tại một chỗ. Bảo mười vị Nguyên Anh đi đối đầu với năm mươi con Đại yêu khác nào bảo họ đi tìm đường chết.
“Kinh thành không thể bỏ.” Sở Thương Hải ngẩng đầu, khuôn mặt già nua hiện lên nét uy nghiêm của một vị hoàng đế: “Nơi quan trọng nhất của Thiên Nam, bỏ đi, Nhân tộc chúng ta thua mất.”
“Đường không xa, trở về xem là được.” Chư Cát Tuấn Hùng nhìn thanh niên áo trắng bên cạnh lên tiếng: “Tìm người trẻ tuổi nhanh nhẹn, tốt nhất vẫn là hoàng tộc, dù sao đây cũng là địa bàn của Sở gia.”
“Ta trở về.” Không đợi Chư Cát Tuấn Hùng nói xong, Sở Bạch bước ra nghiêm nghị nói: “Vài đầu Đại yêu, lo trước lo sau làm gì, bất quá cũng chỉ một trận chiến thôi.”
Dứt lời Sở Bạch nhìn về phía Hàn Thiên Tuyết: “Hàn Lâu chủ, có thể cho mượn con đại cẩu của Thái Thượng trưởng lão được chứ? Ngự kiếm quá chậm, dùng Khi Phong khuyển tốc độ nhanh hơn.”
Hàn Thiên Tuyết gật đầu, vỗ túi linh thú. Con chó đốm vẫn thường buộc trong viện tử ở Thiên Hải lâu lập tức hiện ra.
Vương Khải không thể ra tay nghênh chiến trăm yêu được, chỉ có thể để lại con Khi Phong khuyển này cho đệ tử sử dụng.
Sở Bạch cười dài nhảy lên cự khuyển, hai chân đạp nhẹ. Khi Phong khuyển gầm nhẹ, bốn trảo hơi cong như lợi tiễn bắn ra, chớp mắt biến mất khỏi mắt mọi người.
Đã gọi là Khi Phong khuyển tất nhiên phải có tốc độ vượt qua cả gió. Cứ vậy nó cùng Sở Bạch, một người một khuyển nhanh chóng tiến về Hoàng thành Đại Phổ.
Sở Bạch đi trước, Nhạn Hành Thiên cũng hạ lệnh tiến về kinh thành theo sau. Vị Nguyên Anh của Bắc Chiếu dù không cam tâm tình nguyện cũng đành phải đi cùng.
Sông lớn đã bắt đầu tràn nước, đội ngũ từ các phương hướng khác cũng bắt đầu hội tụ về nơi phồn hoa nhất Thiên Nam. Lôi Lục như thế, Sở Bạch như thế, Nhạn Hành Thiên cũng như thế, mà Từ Ngôn cũng vậy, đều cấp tốc hướng kinh thành chạy đi. Còn hai mẹ con kia, lúc này đã bước vào trong kinh thành phồn hoa, sau lưng còn có một con heo đen cổ quái đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.