Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 834: Cửu Anh ly miêu




Dịch: Hoangtruc
Nở một nụ cười lạnh băng, Từ Ngôn thúc giục ra pháp môn luyện hồn. Trong tiếng kêu rít nhỏ bé của Nguyên Anh Lý Mục, vị Đường chủ Tự Linh đường nhanh chóng biến thành một luyện hồn.
Đường đường là một vị Nguyên Anh thân ở vị trí hàng đầu trong tông môn, có thế nào ông ta cũng không nghĩ tới Từ Ngôn lại ngoan lệ đến thế. Đến cả cường giả Nguyên Anh tông môn mà hắn còn dám xuống tay!
Nếu như đổi thành hai mươi năm trước, Từ Ngôn có thể e ngại thân phận chân truyền của Thái Thượng, dù có thực lực đối chiến với Nguyên Anh cũng chưa chắc sẽ thật sự dám ra tay với Lý Mục. Mọi chuyện cũng chỉ trách Lý Mục đã đụng đến vảy ngược của Từ Ngôn.
Địa vị của Bàng Hồng Nguyệt trong lòng Từ Ngôn, sao một Nguyên Anh có thể sánh được?
Triệt để luyện hóa Nguyên Anh Lý Mục thành luyện hồn xong, Từ Ngôn bắt đầu tìm tòi trí nhớ đối phương. Một lúc sau, vẻ lạnh lẽo trên mặt hắn đã bị phẫn nộ nổi lên thay thế.
"Hứa gia..."
Bốp!!!
Tay hắn siết chặt, linh lực khổng lồ bao vây quanh bàn tay bóp nát luyện hồn trước mặt thành tro bụi.
"Lý Mục...ngươi chết không thể trách ai được."
Lạnh lẽo nói xong, Từ Ngôn bèn đứng dậy, hai cánh khẽ vỗ, cả người lập tức biến mất.
Trong trí nhớ luyện hồn Lý Mục, Từ Ngôn đã biết được Hứa gia có một hậu nhân cuối cùng tên là Hứa Hậu, biết được Bàng Hồng Nguyệt đi tới thành Dương Đông, cũng đã biết được Lý Mục tiết lộ nhiệm vụ của Bàng Hồng Nguyệt cho Hứa Hậu, âm thầm cho phép gã báo thù thay đám người Hứa gia.
Trong cơn giận dữ, Từ Ngôn mới bóp nát luyện hồn Lý Mục. Sau đó hắn vận dụng phong độn và Liệt Phong giáp, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thành Dương Đông phía nam Đại Phổ.
..
Bên ngoài một đại thành cách gần kinh thành nhất có một biệt viện lịch sự tao nhã. Lúc này đang có rất nhiều người với khí tức cường đại dao động toàn thân, yếu nhất cũng có tu vi Hư Đan.
Bên trong đại sảnh, Nhạn Hành Thiên mang theo sắc mặt âm trầm không nói một câu. Ngồi hai bên là hai cường nhân Nguyên Anh hai phái chính tà.
"Đã qua nhiều ngày như vậy, xem ra trăm yêu đã sớm đổi đường đi."
Điện chủ Âm Phong điện Lý Nham Tông của Thiên Quỷ tông mới mở miệng nói, giọng nói trầm thấp, một thân áo đen lạnh lùng lập lòe ánh sáng.
"Nhạn tông chủ cũng có lúc tính sai, thật hiếm thấy."
Điện chủ Xích Hỏa điện Thường Tề của Thiên Quỷ tông ở bên cạnh cười nhạo một tiếng, nói: "Chính tà liên thủ, trăm yêu người ta lại đi đường vòng. Không phải chúng ta chờ đợi công cốc rồi sao? Hao phí tâm lực bố trí đại trận và cạm bấy, cuối cùng thành trò cười."
"Ai biết trăm yêu lại giảo hoạt như thế, nhất định bọn hắn phát hiện ra manh mối gì đó. Không phải tà phái các ngươi mật báo đấy chứ?"
Bị tà phái oán trách, bên phía Kim Tiền tông cũng không yếu thế. Chư Cát Tuấn Hùng trừng mắt hí liếc nhìn vị điện chủ Minh Lôi điện đầy nóng nảy bên phía Thiên Quỷ tông, nói: "Dù sao Kim Tiền tông chúng ta cũng là Nhân tộc, không giống đám Thiên Quỷ tông các ngươi chỉ toàn là người không ra người, yêu không ra yêu."
"Mập mạp chết bầm, ngươi nói ai người không ra người, yêu không ra yêu đấy?"
Thân là điện chủ Minh Lôi điện, Tiếu Cửu Anh luôn khiến cho phe chính phái phải kiêng kị. Bà ta không chỉ có thủ đoạn tàn nhẫn mà thân thế còn hết sức đặc thù, chưa kể bà ta còn ưa thích nuốt sống tim người khiến cho không ai không sợ hãi.
Đều là Nguyên Anh, Chư Cát Tuấn Hùng cũng không sợ Tiếu Cửu Anh. Ông ta đảo mắt hừ một tiếng, như thể câu mập mạp chết bầm kia không liên quan gì đến mình.
"Tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, Nguyên Anh chúng ta cũng không nên tranh cãi lẫn nhau." Sở Thương Hải lão luyện ổn trọng bất đắc dĩ giảng hòa: "Từ tin tức truyền về mấy ngày nay mà xét, trăm yêu quả thật đã chia nhau mà đi. Bọn chúng tránh quyết chiến, như vậy phía Nhân tộc chúng ta đã rơi vào cục diện bị động rồi. Người ta coi như chia ra nhưng thực lực vẫn mạnh mẽ như thế, chúng ta mà chia ra, e là càng không địch lại."
"Có chống cự nổi hay không, môn phái ngươi nói thì tính cái gì? Thiên Quỷ tông chúng ta còn chưa ra tay kia mà." Một điện chủ Thiên Quỷ tông khác lạnh giọng nói.
"Lần trước đại bại mà về, Kim Tiền tông các ngươi bị Yêu tộc dọa sợ rồi hả?"
"Chính phái là là một đám phế vật, bại một lần đã nói không địch lại. Có phải các ngươi bị Yêu tộc đánh tan hết cả chí khí rồi không?"
Đối mặt với chất vấn của cường giả Nguyên Anh tà phái, sắc mặt Nhạn Hành Thiên càng trở nên khó coi hơn.
"Chính phái ta không tiếc nhân thủ nhân thủ thăm dò căn bản của trăm yêu, các ngươi bớt ngồi đó mà châm chọc." Chư Cát Tuấn Hùng nghe không nổi nữa, cả giận nói: "Không có chúng ta đi dò xét, tà phái các ngươi còn biết được thực lực trăm yêu? Đến lúc đó không có chuẩn bị quyết chiến cùng người ta cho tốt, chính phải không hay, tà phái các ngươi cũng toàn quân bị diệt thôi."
"Đó là các ngươi nguyện ý chịu chết!"
Tiếu Cửu Anh mặc một thân giáp đen đứng lên, mặt nạ trước mặt chậm rãi rút đi, hiện ra một gương mặt xinh đẹp tinh xảo như tranh vẽ với chiếc mũi xinh xắn, khuôn miệng phả hơi đàn hương. Dung mạo như vậy có thể sánh với hoa với ngọc, có điều đuôi lông mày lại hiện sát khí ngàn trượng, khóe môi nhếch lên đầy lạnh lùng, nói chuyện lại có một cặp răng nanh trong miệng như ẩn như hiện.
Đặc biệt nhất, giữa suối tóc dài của vị Tiếu Cửu Anh còn mọc lên hai cái tai mèo!
Cửu Anh ly miêu là một loại Yêu thú cực kỳ đặc thù, nghe nói có thiên phú mị hoặc chúng sinh. Mà vị điện chủ Minh Lôi điện Tiếu Cửu Anh của Thiên Quỷ tông này lại có một tia huyết mạch Cửu Anh ly miêu, là con lai giữa Nhân tộc và Yêu tộc.
Hiện ra chân dung, nói rõ Tiếu Cửu Anh này đã thật sự phẫn nộ. Nhất là lúc nãy Chư Cát Tuấn Hùng nói câu người không ra người, yêu không ra yêu kia đã triệt để chọc giận vị điện chủ Minh Lôi điện này.
"Không ai nguyện ý chịu chết, lời của điện chủ sai rồi."
Bên phía Kim Tiền tông cũng có người đứng dậy, là các chủ Linh Yên các Liễu Phỉ Vũ. Lúc này Liễu Phỉ Vũ mặc một thân váy màu xanh da trời, mặt mày cũng đầy vẻ lạnh lẽo, nói: "Trăm yêu làm loạn Thiên Nam, thân là Nhân tộc, chúng ta chỉ có thể dốc hết toàn lực. Chính phái chết trận mới biết được đại khái thực lực trăm yêu. Quý tông không nên nói như vậy, đó chính là làm nhục anh linh chính phái chết trận bên ta."
Giọng của Liễu Phỉ Vũ âm vang có lực, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng mà đổi lấy chỉ là tiếng trào phúng lạnh lẽo của đối phương.
"Chết thì đã chết rồi, tính là anh linh cái gì? Có thể đỡ nổi trăm yêu rồi hãy xưng hùng!"
Một câu này của Tiếu Cửu Anh, bầu không khí giữa hai phía chính tà trong đại sảnh lập tức bị đè nén lại, ánh mắt căm thù đồng thời hiển hiện trong mắt các cường giả Nguyên Anh hai phái.
"Ngươi, nói lại lần nữa..."
Liễu Phỉ Vũ vốn đầy tỉnh táo đột ngột biến đổi sắc mặt. Vẻ uy vũ trên mặt chuyển biến thành âm hàn lạnh lùng, mép váy nổi lên màu sắc khác. Từ màu xanh da trời lập tức biến thành màu xanh khói!
Hai vị nữ tử trong sân đều có thể khiến toàn bộ sảnh phải ảm đạm. Nhìn thấy quần áo Liễu Phỉ Vũ đổi màu, Nhạn Hành Thiên đầy bất đắc dĩ.
Một mình Tiếu Cửu Anh đã không bình thường, là con lai nhân yêu hai tộc, còn Liễu Phỉ Vũ lại tái phát bệnh cũ, nhân cách biến đổi lớn, thành một Các chủ lạnh lùng khiến người ta phải sợ hãi. Một khi hai vị này sáp vào nhau, tuyệt không thể ngăn cản được. Không chỉ có khóe mắt Nhạn Hành Thiên giật giật, mà Sở Bạch cũng phải nhíu mày.
Một luồng gió mát thổi tới, một lực lượng vô hình tách hai vị nữ tử đang chuẩn bị động thủ này ra.
Theo luồng gió mát kia, là một vị nữ tử khác xuất hiện trong đại sảnh.
Người tới cũng có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần nhưng trên mặt không chút cảm xúc. Đó là lâu chủ Thiên Hải lâu Hàn Thiên Tuyết.
"Trăm yêu chia làm mười đường, đa số đã rời khỏi Đại Phổ."
Một câu nói của Hàn Thiên Tuyết đã khiến Liễu Phỉ Vũ và Tiếu Cửu Anh cùng ngây người. Thậm chí khiến tất cả cường giả Nguyên Anh ở đây đều ngây ngẩn cả người, còn vẻ mặt Nguyên Anh ở các nước khác lại biến đổi cả.
Sau nửa ngày, một tiếng thở dài nặng nề từ trong miệng tông chủ Kim Tiền tông phát ra.
Địa điểm chuẩn bị quyết chiến đã lâu rốt cuộc đã thành vô dụng. Cục diện bày ra trước mặt Nhạn Hành Thiên càng lúc càng khó giải quyết.
"Không thể để cho trăm yêu thu thập đủ lực lượng Huyết Sát..."
Nhạn Hành Thiên bình ổn tinh thần, lập tức khôi phục khí thế của một tông chủ, trầm giọng nói: "Trăm yêu chia, chúng ta cũng chia đường mà đi. Số lượng Nguyên Anh chúng ta có hạn, tối đa chỉ có thể chia làm năm, bỏ qua một nửa Đại yêu, cứ vậy đuổi giết Đại yêu còn lại!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.